Trên thính đường, Hoàng lão gia ngồi nghiêm chỉnh, mày cau lại, sắc mặt âm trầm. Diệp di nương đứng sau lưng xoa vai cho ông ta, ánh mắt không ngừng biến đổi. Hoàng thiếu gia đứng bên trái hai người họ cúi đầu không nói gì. Hoàng nhị gia ở bên còn lại phe phẩy quạt, biểu tình cũng thực sự nghiêm túc. Trong sân lớn chen chúc đầy người hầu, nhưng lại yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Nhưng vào lúc này, một người bỗng nhiên nhào đến hướng ghế của lão gia mà khóc thét lên như tiếng sấm giữa trợ xuân.
“Lão gia, ông phải làm chủ cho phu nhân a!”
Người nọ trông bộ dáng là một nha hoàn, cô ấy ôm chân lão gia lớn tiếng khóc lóc kể lể.
“Phu nhân, phu nhân bà ấy là bị người hại chết! Bà ấy là bị người đàn bà không biết xấu hổ này hại chết!”
Diệp di nương bị chỉ đích danh lập tức liền biến sắc
Nha hoàn lớn giọng lên án: "Bà thật là độc ác, phu nhân nào có lỗi gì với bà, từ khi bà vào cửa bà ấy chỗ nào nhường nhịn bà! Rõ ràng là vợ chính thức nhưng cuộc sống so với tiểu thϊếp còn khổ hơn nhiều. Không biết sau lưng bà ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu lời giễu cợt!" Nha hoàn nước mắt lưng tròng, chớp chớp mắ: "Vậy mà bà, bà còn có thể xuống tah làm ra chuyện độc ác như vậy!”
“Ngươi nói bậy...!” Diệp di nương túm lấy tay áo của lão gia: "Lão gia, lão gia...... Cô ta, cô ta nói bậy! Cô ta ngậm máu phun người!"
"Tôi khinh! Bà chính là một con yêu quái đội lốt hồ ly tinh!”
“Cô không có bằng chứng!” Diệp di nương thề thốt phủ nhận.
Bằng chứng? Nha hoàn câu từ chuẩn xác --- cũng chính là Oanh Nhi cười lạnh một tiếng: "Bà làm loại chuyện trời không dung đất không tha này mà còn đòi tôi đem ra bằng chứng? Được thôi, tôi hỏi bà, chiều hôm qua bà đã ở đâu?"
“Tôi, tôi ở trong phòng của mình… thêu khăn tay cho lão gia.” Diệp di nương đau lòng nhíu mày, bộ dáng khiến người khác vô cùng thương tiếc.
"Vậy khăn tay của bà đang ở đâu?”
“Khăn…khăn tay ở…” Diệp di nương sờ sờ vạt áo trên dưới của mình: “Này, khăn tay của tôi đâu rồi?”
"Bà hãy nhìn đây!"
Oanh Nhi từ trong lòng ngực móc ra một vật gì đó, ném xuống đất, mọi người nhìn kỹ, sắc mặt lập tức thay đổi.
Đó là một chiếc khăn tay đang thêu dở dính đầy máu, màu máu đã làm nhòe đi những hoa văn trên khăn.
“Cái này tìm được trong phòng của phu nhân, ban ngày ban mặt, bà còn giải thích như thế nào đây!”
Cơ thể Diệp di nương đột nhiên sụp đổ, bộ dáng giống như cha chết mẹ chết.
“Oan quá… oan cho tôi quá lão gia!” Bà ta đột nhiên nhào đến hướng chiếc ghế, nắm chặt lấy quần áo của Hoàng Nhân Tài.
"Tôi bị oan, đều là bịa đặt ... Cô ấy đã lấy trộm khăn tay của tôi và để nó trong phòng của phu nhân! Đúng! Chính là như vậy!”
Bịa đặt? Hạ mắt Oanh Nhi đỏ hoe, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
“Chiều hôm qua khăn tay còn ở trong phòng của bà, chẳng lẽ nó lại có thể mọc cánh, đợi đến tối bay vào phòng phu nhân sao!”
Hoàng lão gia dần hồi phục sau cơn khϊếp sợ ban đầu. Trong lời nói của cô gái này có ẩn ý, nếu nghe không hiểu thì đúng là ông ta đã sống uổng phí nhiều năm qua.
"Hương Nhi, nói cho tôi biết, chiều hôm qua bà ở đâu?" Ông ta lạnh lùng nhìn Diệp di nương, làm cho bà ta cả người phát run.
“Tôi ở ... ” Bà ta như người mất hồn, lẩm bẩm: “Tôi bị vu oan … Tại sao tôi lại gϊếŧ phu nhân …Đúng vậy, tôi không có lý do để làm việc này!”
"Bà đương nhiên có lý do!" Oanh Nhi hung hăng trừng mắt nhìn bà ta.
“Bà đê tiện không biết xấu hổ nɠɵạı ŧìиɧ với em chồng, sau khi bị phu nhân phát hiện thì liền gϊếŧ người bịt miệng!"
"Câm miệng!”
Hai anh em nhà họ Hoàng đồng thời ngăn lại.
Hoàng Nhân Lễ đổ mồ hôi đầm đìa: "Xin anh minh giám, em là bị oan! Hai người phụ nữ này trước giờ chưa từng hòa thuận với nhau, nhất định là đã mang tên tuổi của em ra để gây chuyện trong nhà. Hài cốt của chị dâu còn chưa lạnh, anh nhất định phải suy nghĩ thật kỹ. Đừng để trúng kế của kẻ gian."
Nói xong ông ta phất tay áo: "Nha hoàn to gan! Dám lừa trên dối dưới! Miệng nói những vô căn cứ bôi nhọ sự trong sạch của chủ nhân! Người đâu, vả miệng cô ta cho ta!”
Oanh Nhi không còn bộ dáng dữ tợn như vừa nãy nữa mà bật khóc vô cùng thương tâm. Cô ấy run rẩy nhìn lão gia, như chim đỗ quyên đang rỉ máu, gằn từng chữ nói.
"Lão gia, con không có nói dối. Con không tin mình là người duy nhất trong phủ nhìn thấy chuyện này."
Cô ấy quay đầu lại.
"Nhị gia thường xuyên cùng người đàn bà không biết xấu hổ đó lén lút qua lại, con sợ lão gia buồn nên mới giấu không báo, ai ngờ hôm nay lại gây ra họa lớn như vậy, hại chết phu nhân. Phu nhân người có ơn với con, nhưng con lại gián tiếp gϊếŧ chết bà ấy. Hiện tại, con chỉ muốn bắt được hung thủ để tế lên cho linh hồn phu nhân nơi chín suối … Nếu không, nếu không, những nô tì thà chết còn hơn!" Nói xong, cô ấy đột nhiên đầm đầu vào góc bàn, như thể muốn lấy cái chết của mình để bày tỏ tấm lòng!
Những người hầu bên cạnh kinh hãi vội vàng ngăn cản cô ấy, mọi người sôi nổi bước lên đem Oanh Nhi đè xuống đất. Từ Bá tìm một chiếc tất nhét vào miệng cô ấy, đề phòng nha đầu này cắn lưỡi tự sát.
Hoàng Nhân Lễ sắc mặt tái nhợt, ông ta mím môi, nhưng không nói được lời nào. Hoàng lão gia suy sụp ngồi ở ghế thái sư, chỉ trong thời gian ngắn liền giống như đã già đi mười tuổi.
"Gia môn bất hạnh..."
Ông ta nhắm mắt lại.
"Gia môn bất hạnh..."
Đêm đó, Diệp di nương bị trói chặt tay chân, nhốt vào phòng chứa củi.