Chương 14: Bí ẩn trong thị trấn nhỏ

Thấy Hạ Dung không trả lời, Ách Nô tựa hồ cho rằng cậu không hiểu, trong lòng có chút sốt ruột, tiến lên một bước, nhưng hắn cũng không muốn hù dọa Hạ Dung, cho nên ngoảnh mặt sang chỗ khác.

“Cám ơn.” Hạ Dung xuống giường cầm lấy chăn bông, đưa lên mũi ngửi ngửi, là mùi chăn đã được phơi nắng. Vì vậy, cậu trịnh trọng cảm ơn hắn một lần nữa. Ách Nô giống như không nhận nổi phần đại lễ này, xua tay lắc đầu liên tục. Hạ Dung không nói gì nữa, để hắn trở về ngủ tiếp.

Hoàng phủ đêm hôm đó rất yên tĩnh, dường như không có chuyện gì xảy ra.

Hạ Dung sáng hôm sau dậy sớm, ăn sáng xong liền được người hầu dẫn đến thư phòng của Hoàng thiếu gia.

Có thể là để thuận tiện cho người chơi, hệ thống đã ngẫu nhiên chuẩn bị mấy cuốn sách cổ cho Hạ Dung tham khảo. Hạ Dung cầm lấy một cuốn lật hai trang, ngay cả khi có thể hiểu nó, cậu cũng không biết cách dạy người khác. Ngẫm lại, thiết lập lúc trước của cậu cũng là một tên không nghề nghiệp không học vấn lại ăn chơi trác táng, ăn chơi trác táng tội gì phải làm khó dễ ăn chơi trác táng, cho nên khi Hoàng thiếu gia cố ý trốn học cả buổi sáng, ăn trưa xong mới chậm rãi đến muộn, lại ngoài ý muốn thu hoạch được ánh mắt trông rất thân thiện của Hạ Dung.

Hoàng thiếu gia — cũng chính là Lý Doanh, vì muốn khiến Lý Song cảm thấy tự hào về mình, cho dù độ khó của phó bản giới hạn thời gian được tung ra ngẫu nhiên lần này là [độ khó cấp A], anh vẫn cắn răng đoạt lấy vé vào cửa. Cũng không biết là anh may mắn hay xui xẻo, thật sự mơ mơ màng màng mà vào được. Tuy nhiên, anh có rất nhiều ý kiến đối với nhân vật [Hoàng thiếu gia] mình nhập vai lần này, không những không mạnh bằng [Cảnh sát Lưu] lần trước, mà còn trông yếu yếu ớt ớt, vừa nhìn liền biết là dạng người không chịu nổi được một đòn! Tóm lại chỗ nào cũng không khiến anh vừa lòng. Nhưng Lý Doanh vẫn phải vì điểm tích phân mà diễn, "Tiết học đầu tiên" hôm nay anh đã cân nhắc cả đêm, sau đó quyết định đem thiết lập "Thiếu gia kiêu căng tùy hứng" trong lời giới thiệu phát huy đến cực hạn, làm loạn trong giờ học, la lối khóc lóc chơi xấu, ra oai phủ đầu đối với vị tiên sinh tuổi trẻ này!

Lý Doanh cố tình đến muộn khiến mọi người đợi anh cả buổi sáng, lại vênh váo bước vào thư phòng mà không có chút xấu hổ. Vốn tưởng rằng tiên sinh sẽ rất tức giận, không ngờ đối phương không những không trách cứ mà còn lịch sự mời anh ngồi xuống, hỏi anh dùng cơm trưa chưa. Lý Doanh ngây người nhìn vào đôi mắt thân thiết của tiên sinh một giây, sau đó nhận ra đối phương không có ý định đi theo con đường [giáo viên nghiêm khắc], mà là diễn theo kịch bản ôn nhu! Chiêu này anh cũng biết! Còn không phải là thể loại kịch bản trước kia thường hay chơi sao! Anh đây lập tức gặp chiêu nào giải chiêu đấy, đem sách lên bàn đẩy sang một bên, lớn tiếng nói: "Hôm nay anh đừng nghĩ sẽ khiến tôi lãng phí thời gian cho những thứ này!"

Tiên sinh nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, dường như có chút kinh ngạc cùng sợ hãi. Ngay khi Lý Doanh đang vui mừng nghĩ, người anh em, chúng ta tới diễn một trận đánh nhau dữ dội đi! Đối phương lại đột nhiên gật đầu.

“Anh nói đúng.”

Khuôn mặt trắng trẻo của người đàn ông trông vô cùng hiền lành vô hại.

"Anh không nên đọc sách ở tiết học đầu tiên. Chúng ta trước làm một bài kiểm tra thử đi."

“?”

Kiểm tra thử, ba chữ đáng sợ này không khác gì một thanh kiếm đâm xuyên người Lý Doanh đến mức anh muốn mất nửa cái mạng. Sợ hãi cùng tức giận xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, làm anh trong chớp mắt thoát vai mà trở về con người thật của mình.

"Anh nằm mơ đi!! Tôi sẽ không kiểm tra thử!"

Hét xong, Lý Doanh mới tỉnh táo lại, sắc mặt tái nhợt. Người này quá đáng sợ, chính mình chỉ mới bất cẩn một chút liền đã vô tình đi theo tiết tấu của cậu. Xem ra đây là một người chơi có kinh nghiệm!

“Không… ý tôi là… bổn thiếu gia…”

Dưới ánh mắt bình tĩnh của đối phương, Lý Doanh như ngồi trên đống lửa, cuối cùng dùng sức vỗ mặt bàn đứng lên: “Không đọc!” Anh quay người chạy ra khỏi phòng.

Đây là một chiêu mà Lý Song đã dạy cho anh, nếu diễn không được thì cứ việc đẩy vấn đề lại cho người khác. Bây giờ, tiên sinh buộc phải lựa chọn giữa việc đuổi theo hay không đuổi theo anh. Nếu chọn đuổi theo vậy thì sẽ bước vào con đường mà Lý Doanh đã sắp xếp [Anh năn nỉ tôi đọc sách nhưng tôi lại không nghe theo], nhưng nếu chọn không đuổi theo, vậy cảnh diễn giữa hai người họ sẽ kết thúc. [Hoàng thiếu gia] là đối tượng đối diễn chính của [Hàn Sinh], nếu không có đối tượng, cậu chẳng lẽ còn muốn diễn với không khí sao?

Vì thế Lý Doanh đắc ý nghĩ, đuổi theo tôi đi a, tôi sẽ khiến cho anh, ồ không, tôi sẽ rộng lượng mà theo anh quay trở về.

Hôm đó Lý Doanh đợi từ sáng đến tối, cho đến khi Từ Bá gọi anh ăn tối, nhưng vẫn không đợi được vị tiên sinh dạy học của mình.