Chương 13: Bí ẩn trong thị trấn nhỏ

Khi Hạ Dung bước vào phòng ăn, đã có vài người ngồi xung quanh chiếc bàn tròn đầy ắp các món ăn. Ngoài Hoàng lão gia và Tôn phu nhân mà cậu đã gặp vào buổi chiều, còn có một thanh niên bộ dáng ăn chơi trác táng đang trộm đánh giá cậu, phía bên kia là một người phụ nữ xinh đẹp với dáng người khêu gợi đang ỏng ẹo tạo dáng.

"Đến đến, Hàn tiên sinh, chúng tôi đang chờ cậu!"

Hoàng lão gia nhiệt tình tiếp đón Hạ Dung, nhưng Hạ Dung lại không biết một người đọc sách nên có phản ứng như thế nào mới lễ phép, vì vậy cậu chỉ miễn cưỡng ứng phó bằng cách nói cảm ơn rồi ngồi xuống chỗ của mình. Hoàng lão gia giới thiệu hai người kia với Hạ Dung, hóa ra đó là con trai bảo bối độc nhất của Hoàng lão gia - Hoàng Nghĩa Hiên và Diệp di nương tiếng tăm lừng lẫy.

Trong bữa ăn, nhà họ Hoàng không theo quy tắc ăn ngủ không nói chuyên, Hoàng lão gia nói chuyện hùng hồn, Diệp di nương liên tục cười duyên, Tôn phu nhân hình như cho rằng bọn họ làm bẩn mắt bà ấy, Hoàng thiếu gia vừa lùa cơm vừa nhìn lén Hạ Dung, mà Hạ Dung thì chỉ lo ăn cơm - đối với một NPC đã chết trong khi làm nhiệm vụ ở phó bản, những gì cậu ăn là những gì cậu kiếm được. Cả căn phòng tràn ngập không khí ồn ào và căng thẳng.

Mắt thấy mọi người ăn cũng đã gần xong thì một vị khách không mời liền xông vào.

“Ôi chao, không biết cơn gió nào đã thổi cậu về thế này kia!” Diệp di nương là người đầu tiên phản ứng.

Hoàng lão gia đặt đũa xuống, hừ lạnh một tiếng. Người đến là em trai nhỏ hơn ông ta gần 20 tuổi – Hoàng Nhân Lễ.

Nhắc đến Hoàng Nhân Lễ, ông ta cũng là một người kỳ lạ. Con của vợ lẽ nhà họ Hoàng sau khi trưởng thành cũng sẽ được chia một phần gia sản, sau đó phải rời khỏi nhà tổ tiên. Nhưng vị Hoàng nhị gia này lại không muốn như vậy, một hai nhất quyết phải lắc lư trước mặt làm Hoàng Nhân Tài cảm thấy chướng mắt. Không chỉ vậy, danh tiếng của ông ta cũng trái ngược hoàn toàn so với anh trai mình, ăn chơi trác táng, gái gú cờ bạc đều có. Hôm nay nếu không phải đang trong sòng bạc thì chính là lưu lại nơi chốn trăng hoa.

Mắt thấy Hoàng nhị gia nhẹ nhàng phẩy chiếc quạt xếp của mình, bộ dáng quý công tử bước về phía trước, còn cố ý cúi đầu chào Hoàng Nhân Tài: "Mấy ngày nay em không gặp anh và chị dâu, nên trong lòng rất nhớ hai người. Không biết anh dạo này sức khỏe có tốt không?”

Cho dù trong lòng Hoàng Nhân Tài buồn bực như thế nào chăng nữa, ngoài mặt vẫn giả bộ bày ra vẻ anh trai bao dung độ lượng. Nhưng thật ra Tôn phu nhân vẫn như cũ bất động, thậm chí mí mắt cũng lười nhấc lên. Diệp di nương thì lại vặn eo cười ngọt ngào, cùng em chồng liếc mắt đưa tình.

Hạ Dung vừa gắp đồ ăn vừa nghĩ, Hoàng lão gia, nếu ông và tôi ngồi cùng nhau thì chúng ta sẽ có thể trở thành một vùng thảo nguyên rộng lớn. Lúc này, Hoàng nhị gia cũng chú ý đến cậu: "Vị này là ...?"

Hoàng lão gia giới thiệu vài câu, mà đôi mắt Hoàng Nhân Lễ lại càng ngày càng sáng. Hóa ra Hoàng Nhân Lễ nam nữ đều ăn, không chỉ yêu những cô gái xinh đẹp mà còn đối với những thiếu niên trẻ tuổi cũng yêu thích không buông tay. Hàn Sinh lớn lên trắng trẻo ngoan ngoãn, trên người mang theo hương vị thư sinh trầm ổn, chẳng phải rất hợp khẩu vị của ông ta sao? Vì vậy, ông ta lập tức không để ý đến ánh mắt của Diệp di nương mà háo hức nhìn chằm chằm vào Hàn Sinh.

"Tiểu tiên sinh cùng tôi rất giống nhau, đều là người yêu đọc sách, sau này chúng ta nên qua lại với nhau nhiều hơn một chút."

Hạ Dung không có phản ứng --- bụng nghĩ, trước đây cũng từng có NPC thường xuyên bị người chơi trong phó bản đùa giỡn, vậy NPC sẽ có phản ứng như thế nào? Không có, các người vui là được. Vì vậy cậu chỉ nhẹ gật đầu, mà phần lớn những người khác sắc mặt đều biến sắc, lúc này nhờ có Từ Bá tới nói nhỏ vài câu với lão gia thì trò hề tối nay mới kết thúc.

Trời đã tối, khi Hạ Dung trở về phòng, càng nghĩ càng cảm thấy mấy người trong nhà họ Hoàng này rất kỳ lạ. Đầu tiên là Hoàng lão gia khá thờ ơ và lãnh đạm với người vợ kết tóc se duyên của mình. Không giống như những gia đình quyền quý có ba thê bốn thϊếp khác, nhà họ Hoàng chỉ cưới một vợ lẽ, nhưng muốn nói ông ta chỉ yêu thương một mình Diệp di nương thì lại không phải. Diệp di nương đã ngang nhiên tán tỉnh em chồng dưới mí mắt ông ta, thế mà ông ta lại nén giận, điều này thực sự vô lý. Mà Hoàng nhị gia đó ở nhà họ Hoàng lại càng không coi ai ra gì, ra vào tự nhiên, càng lớn mật thèm muốn chị dâu, nhưng Hoàng lão gia vẫn nhắm mắt làm ngơ.

Những điều này có liên quan gì đến vụ án mạng sau này không? Hạ Dung nhìn chằm chằm vào đầu giường suy nghĩ.

Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ, Hạ Dung nằm trên giường không muốn đứng dậy, kêu một tiếng: “Vào đi.”

Dưới ánh nến, một bóng người khom lưng thận trọng đi vào phòng. Người tên Ách Nô kia ban ngày đã khiến người khác không dám nhìn thẳng, vào ban đêm thậm chí còn trông đáng sợ hơn nhiều. Hắn dường như cũng biết vẻ ngoài mình dọa người nên đã giấu phần lớn cơ thể vào trong bóng tối, chỉ giơ đồ vật trong tay lên đưa về phía Hạ Dung.

Hạ Dung nhìn thì thấy đó là một chiếc chăn bông. Dày hơn cái trên giường nhiều.