Khi tỉnh dậy từ một mùi hương khó tả không nói nên lời, Hạ Dung phát hiện rằng mình đã chết.
Cậu đang lơ lửng giữa không gian, nhìn vào xác chết trên lý thuyết của mình, đầu bầm dập máu, khuôn mặt tái xanh, dù đang mặc một bộ vest lông cừu đắt tiền nhưng nhìn lại giống như bị bọc trong một túi rác.
Hạ Dung không nhớ rõ tại sao bản thân lại trở thành bộ dạng như thế này, cũng không nhớ quá trình tử vong của mình, thậm chí còn không biết địa chỉ nhà và tên của cha mẹ, nếu lúc này quỷ soa* tới để trói linh hồn thì cậu cũng chỉ có thể trả lời tên của mình ngập ngừng như kền ba ba mà thôi.
*Quỷ soa: Quỷ đi làm công vụ cho Diêm vương
Hạ Dung, nam, tuổi... Không biết, đã kết hôn chưa?... Cũng không biết.
Cậu cúi đầu nhìn vào ngón áp út trần trụi của mình, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ có cô gái trẻ tuổi đang quỳ dưới đất, khóc đến thở không nổi. Cô lớn lên rất xinh đẹp, đôi mắt to, trong trẻo động lòng người, dù bây giờ hai mắt đang khóc đến đỏ hồng nhưng cũng không làm giảm đi sự xinh đẹp của cô.
Nếu mà mình thật sự là bạn trai của cô, nhìn thấy cô khóc thương tâm đến như vậy, thì mình cũng nên rất đau lòng mới đúng chứ? Đáng tiếc, Hạ Dung vuốt l*иg ngực mình, ở nơi này tĩnh lặng đến mức không có một tia gợn sóng nào.
Đúng vậy, bởi vì mình đã chết rồi.
Hạ Dung bình tĩnh phân tích.
Khi cậu chấp nhận sự thật này, cảnh sát lần lượt tiền vào phòng kiểm tra thi thể của cậu, chụp hình những vết bẩn trên sàn nhà, thu thập những vỏ chai rượu lộn xộn trên bàn, rồi tìm một chỗ để tra hỏi người báo án đang mất bình tĩnh.
"Đồng chí cảnh sát! Xin các anh hãy tin tưởng tôi! Thật sự... lúc tôi mở cửa, anh ấy... anh ấy đã chết rồi!"
Cô gái khóc càng mãnh liệt hơn, run rẩy như một bông hoa không chịu nổi va chạm. Từ cuộc trò chuyện giữa cô và cảnh sát, Hạ Dung biết cô tên là Vương Ly Ly, hai mươi tuổi, là một ngôi sao đang lên của ngành điện ảnh và truyền hình trong nước, đã qua lại với Hạ Dung trong hai năm, nói cách khác, Hạ Dung là kim chủ nâng đỡ cho cô.
Sĩ quan cảnh sát tra hỏi Vương Ly Ly có họ Lưu, người ngoài gọi anh ta là đội trưởng Lưu, đối với dáng vẻ khóc lóc của cô anh ta có chút không không kiên nhẫn.
"Tiểu thư Vương, chúng tôi không có ý đó, cô là nhân chứng duy nhất, nên phải ở lại đây hỗ trợ điều tra."
Có lẽ vì kiềm chế cảm xúc, lời nói của anh ta cũng mang chút hàm ý giận dữ. Cảnh sát Lưu có lông mày rậm, mắt to, vai rộng eo tròn, một cú đấm có thể đánh chết ba Hạ Dung. Hạ Dung muốn đến gần anh ta hơn, nhưng không hiểu tại sao hai người luôn cách nhau năm mét, như có một bức tường vô hình giữa người và quỷ. Hạ Dung suy nghĩ một chút, cũng không nóng nảy, cứ như vậy an tĩnh treo trong không khí, lắng nghe bọn họ nói về mình.
Lúc này, dải phong tỏa màu vàng mà cảnh sát vừa dựng lên đã bị một gã khách không mời mà tới phá hỏng.
"Đồng chí cảnh sát, chính là cô ta! Bắt cô gái này đi! Chắc chắn là cô ta làm! Là cô ta đã gϊếŧ Hạ Dung!"
Đội trưởng Lưu tạch lưỡi một tiếng, nhanh chóng tiến lên ngăn cản người đàn ông trẻ tuổi đang la hét kia, đối phương bám vào vai cảnh sát và tiếp tục ra sức khua nắm tay về phía hướng Vương Ly Ly, trán nổi gân xanh, l*иg ngực cũng không ngừng phập phồng. Vương Ly Ly bị dọa đến bắt đầu thút tha thút thít, tình hình trở nên hỗn loạn.
Sau khi bị cảnh sát lớn tiếng quát, người đàn ông nóng nảy này đẩy mạnh Đội trưởng Lưu ra, rồi làm ra vẻ như đang chỉnh lại áo khoác, nhưng viền mắt của anh ấy đã đỏ. Anh ấy nói với Đội trưởng Lưu rằng mình tên Phương Khải, là bạn thân của Hạ Dung và cũng là người quản lý của câu lạc bộ này. Hai người đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, có tình cảm gắn bó hết sức sâu đậm.
"Đêm nay, anh em tụ tập ở đây, nói rằng gần đây cuộc sống không suôn sẻ, muốn uống rượu." Trước khi cảnh sát hỏi, Phương Khải chủ động nói liên tục: "Tôi nói, hai anh em lâu rồi không uống cùng nhau, đêm nay chúng ta liên vui vui vẻ vẻ mà say một trận, quên hết những người phụ nữ vớ vẩn kia đi, thế nhưng Hạ Dung lại từ chối, nói rằng đã hẹn với ai đó."