Mùi hương trên người cậu á?
Lâm Dĩ Thâm bị hỏi đến ngây người, nếu không phải bị Quý Hoài ôm thật chặt thì cậu đã giơ tay lên ngửi thử xem có mùi thật hay không.
Cậu trai đã rơi vào kỳ dịch cảm kia không nói không rằng, Quý Hoài cứ như vậy ôm Lâm Dĩ Thâm vòng trong ngực, chỉ cần cậu cử động nhẹ một chút thì hắn lại càng dùng sức ôm chặt lấy.
Quý Hoài chỉ đơn giản là ôm hắn, ngoại trừ gác cằm lên vai cậu thỉnh thoảng cọ lấy cổ cậu thì hắn cũng không làm chuyện gì khác người.
Cứ như thể coi cậu là cái gối ôm hình người.
Lâm Dĩ Thâm nhìn chằm chằm lên bầu trời lấp lánh ánh sao, bụng đói lại cồn cào.
Bây giờ trời đã tối hẳn, sự sợ hãi và bất lực lúc đầu dần chuyển sang chết lặng, thậm chí còn bất chấp tất cả nghĩ: Quên đi, để Quý Hoài cắn một miếng cũng được, còn đỡ hơn ngồi như vầy cả đêm rồi ngày mai bị bạn bè với thầy cô phát hiện, đến lúc đó có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa nhục nổi.
Cũng không biết qua bao lâu, cảm xúc của người ngồi phía sau dần dần ổn định. Lâm Dĩ Thâm nhân cơ hội giãy giụa một chút, muốn đề nghị Quý Hoài đánh dấu tạm thời mình, như vậy đối với cả hai đều có lợi.
Chỉ là cậu mới vừa cử động, cánh tay vòng trên eo cậu lập tức siết chặt, ngón tay thon dài dùng sức nắm chặt eo cậu.
"Đừng nhúc nhích!"
Tiếng rêи ɾỉ tựa dã thú vang lên bên tai làm cậu tê dại.
Lâm Dĩ Thâm căng thẳng đến cả người cứng đờ, yết hầu khẽ trượt nhẹ giọng an ủi: "Tớ không có chạy, cậu ôm chặt quá tớ thở không nổi."
Quý Hoài dừng một chút, lực tay hắn chậm thả lỏng.
Lâm Dĩ Thâm thấy mình được đáp lại, vậy là Quý Hoài vẫn có nghe giao tiếp bình thường, cậu đánh bạo đề nghị: "Cậu thấy rất khó chịu vì kỳ dịch cảm đúng không? Hay là cậu cắn tớ một nhát giải phóng tin tức tố một chút, sau đó tớ đưa cậu tới bệnh viện chờ phục hồi."
Quý Hoài không nói gì, cũng không biết có nghe được lời cậu nói hay không, nhưng động tác cọ bên cổ cậu lại dừng lại.
"Tớ là một Beta, đánh dấu đối với tớ cũng không có tác dụng, tớ cũng không cần cậu chịu trách nhiệm cho nên cậu cũng không cần mang gánh nặng tâm lý."
Lâm Dĩ Thâm tiếp tục nỗ lực, hoàn toàn không ý thức được mình đang từng bước đi vào vực thẳm.
Cậu kéo thấp cổ áo đồng phục, mất đi lớp áo ngăn cách tuyến thể của cậu cứ như vậy lộ rõ.
Hành động lúc này của Lâm Dĩ Thâm không khác gì múa thoát y trước mặt một con mãnh thú đang sa vào vũng lầy tìиɧ ɖu͙©.
Lâm Dĩ Thâm nói được liền nói vô cùng hiên ngang lẫm liệt, nhưng vành tai và gương mặt lại bị chính hành động càn rỡ của bản thân làm cho thẹn đến đỏ lên.
Cậu sống mười bảy năm, trước nay không nghĩ tới lại có một ngày cậu thế mà vội vàng yêu cầu người ta đánh dấu mình, mà kẻ đó lại là một tên Alpha làm cậu vừa sợ vừa lo.
Tuyến thể là bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể vậy mà nó lại cứ thế lộ ra trước mắt một tên Alpha, giống như một miếng kẹo bơ cứng ngọt ngào, dụ dỗ người ta đưa vào miệng liếʍ láp.
Ánh mắt của hắn trở nên mờ mịt, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua răng nanh, hô hấp cũng dần rối loạn.
Lâm Dĩ Thâm khẩn trương đến mức vô cùng căng thẳng, đầu gục xuống, xương sống dần hiện lên qua lớp da mỏng, gáy cậu nhàn nhạt phấn hồng, những lọn tóc phía sau gáy chỉ đủ dài để che vừa khuất tuyến thể.
Hầu kết Quý Hoài nhấp nhô, ánh mắt dán chặt vào tuyến thể của cậu.
Thật lâu sau, Lâm Dĩ Thâm cảm giác được Alpha lui về phía sau một chút, sau đó liền cảm giác được đầu ngón tay ấm áp lướt dọc theo phần xương sống lộ ra dùng sức xoa ấn, thỉnh thoảng còn lởn vởn vuốt nhẹ tuyến thể của cậu.
Từng trận tê dại kí©h thí©ɧ đến tận da đầu, cậu khó tránh khỏi run lên, cổ họng phát ra một tiếng bị đè nén, hô hấp đều rối loạn.
Phản ứng này của cậu lại một đường làm tên Alpha xấu xa kia vô cùng hài lòng, hắn cong môi khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng ấn răng nanh của mình lên tuyến thể đáng thương đang không ngừng run rẩy.
"Lớp trưởng thật sự không ngại bị tôi đánh dấu sao?"
"Một khi tôi cắn xuống, toàn bộ mọi thứ từ trên xuống dưới đến từ trong ra ngoài của lớp trưởng đều sẽ nhuốm đầy tin tức tố của tôi. Cậu cũng sẽ giống như những Omega khác rơi vào kỳ phát tình, không thể không dựa vào tôi, từng phút từng giây cậu đều thèm khát tin tức tố của tôi để an ủi, còn sẽ nhịn không được muốn xây tổ và giao phối, mãi cho đến khi đánh dấu của tôi biến mất hoàn toàn."
"Cậu cảm thấy như vậy vẫn ổn sao?"
Cái gì? Beta sau khi bị đánh dấu còn có những phản ứng nghiêm trọng đến vậy sao? Mình chưa từng được học như vậy trong tiết Sinh học!
Lâm Dĩ Thâm mơ mơ màng màng ngay lập tức bừng tỉnh, lần này cậu thật sự thừa nhận mình rén lằm rồi, sợ mình thật sự sẽ xây tổ rồi động dục như Quý Hoài nói.
"Nước đi vừa rồi hơi sai tớ không muốn nữa, cậu buông tớ ra đi!"
Giống như con mồi hấp hối trong miệng dã thú, liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn bị tàn nhẫn áp chế.
Sự phản đối đột ngột của cậu lại vô tình chọc giận Quý Hoài, một tên Alpha đang trong kỳ dịch cảm. Hắn luồn ngón tay vào tóc cậu rồi ấn gáy cậu xuống bàn.
Hắn không tính dùng sức nhưng lại không thể khống chế được du͙© vọиɠ cùng ham muốn chiếm hữu của bản thân.
"Tôi nói rồi, đừng cử động, cậu vậy mà lại không chú ý trong giờ học sao?"
Ngoài phòng học, ánh trăng đâm thủng tầng mây, mang đến nguồn ánh sáng yếu ớt phủ lên thế giới u ám.
Lâm Dĩ Thâm rất khó chịu trong tư thế mặt bị đè lên bàn còn hai tay thì bị kẹp ra sau lưng.
Quý Hoài hoàn hoàn toàn đắm chìm trong bóng tối, Lâm Dĩ Thâm chỉ có thể thấy quai hàm nhếch lên cùng đôi mắt lạnh như dã thú kia.
Không nghi ngờ gì nữa, Quý Hoài thực sự có ý định nhấn răng nanh vào da thịt cậu, đem bá đạo tin tức tố rót đầy yếu ớt tuyến thể, triệt để đánh dấu cậu.
Tin tức tố bên trong không khí nồng đậm đến mức ngưng tụ thành sương mù, quấn chặt lấy con mồi trong phạm vi ảnh hưởng không cho lấy một cơ hội để nó trốn thoát.
Xoang mũi nồng nặc mùi rượu mạnh trộn lẫn với mùi bạc hà the lạnh.
Lâm Dĩ Thâm đặc biệt hoảng, bản năng khuất phục trước Alpha khiến cậu mất đi khả năng phản kháng. Cảm giác bị áp bức đã đẩy cậu đến giới hạn của sự chịu đựng, nước mắt lại không thể kiểm soát được trào ra.
Nước mắt rơi từng hạt xuống mặt bàn như những viên ngọc trai.
"Tớ không biết Beta bị đánh dấu sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường đến vậy, tớ hối hận rồi. Cậu có thể coi như lúc nãy tớ nói sảng rồi thả tớ đi được không."
Cậu khóc đến thảm, thấp giọng cầu xin.
Bộ dạng đáng thương của cậu vô cùng thoả mãn du͙© vọиɠ biếи ŧɦái muốn tán phá chiếm hữu của Quý Hoài, hắn cong môi hừ một tiếng, "Thật đáng thương......"
Ngón tay hắn đặt trên gáy cậu chậm rãi vuốt ve, vui sướиɠ không thể kìm chế được khiến đầu ngón tay run rẩy. Hắn cố kiềm lại không cho bản thân thô bạo kéo tóc cậu, hung hăng hôn lấy đôi môi tái nhợt của cậu vì sợ hãi mà mất đi huyết sắc.
Hắn dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên sườn mặt Lâm Dĩ Thâm, từng chút một liếʍ đi dòng nước mắt mang theo vị mằn mặn, thưởng thức vẻ mặt kinh sợ trợn tròn hai mắt của cậu, sau đó ngậm một mảng thịt gáy vào trong miệng, cắn mạnh xuống.
Mùi máu tươi nháy mắt tràn ngập bên trong khoang miệng, nếm được mùi vị máu tanh hắn ngày càng điên cuồng, răng nanh khảm vào da thịt mềm mại, tàn nhẫn như muốn đem nó xé nát.
Lâm Dĩ Thâm khẽ mấp máy môi, đỉnh cấp Alpha tin tức tố bá đạo rót vào trong tuyến thể, cảm giác ngứa rang cùng tê dại bò khấp các dây thần kinh trong cơ thể cậu, đôi mắt trống rỗng đã mất đi tiêu điểm, xung quanh tiếng động không còn rõ ràng, linh hồn cậu như bị đánh bật ra khỏi cơ thể sau đó bị kéo trở lại thể xác và bị cơn đau nói sau gáy nghiền nát.
Xoang mũi bây giờ ngoài mùi bạc hà ra còn trộn lẫn thêm hương vị của máu, toàn thân cậu run rẩy, khóc thầm.
Lúc này thời gian trôi đi đã trở nên vô nghĩa, phía sau cổ đau đến chết lặng, cứ như không còn là bộ phận của cơ thể mình nữa.
Quý Hoài rốt cuộc vẫn có chút thương xót, sau khi rót thêm tin tức tố trấn an, hắn không làm sâu thêm dấu ấn tạm thời mà lại hành hạ khớp xương yếu ớt nhô lên dưới da.
Tin tức tố thành công xâm nhập vào tuyến thể của cậu như ý muốn của Quý Hoài, giống như một con thú đánh dấu lãnh thổ của nó, khắp người cậu đều là sự bồn chồn, xao động.
Không cần suy nghĩ nhiều, Lâm Dĩ Thâm đều có thể đoán được mùi rượu mạnh cùng bạc hà trên người mình nồng nặc đến mức nào, đến mức mà người đi đường đi ngang qua cũng sẽ gọi cảnh sát hỏi thăm cậu.
Không biết cuộc tra tấn đã diễn ra trong bao lâu, cuối cùng Quý Hoài cũng thoả mãn rút răng nanh ra.
Lâm Dĩ Thâm vốn tưởng rẳng đã kết thúc rồi, không đợi cậu thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện hắn căn bản không có ý định buông cậu ra, vẫn ngậm mảng thịt mềm trong miệng nhẹ cắn.
Lâm Dĩ Thâm trong khoảng thời gian ngắn như vậy nhận được quá nhiều đả kích, vừa uỷ khuất vừa sợ hãi, lại phải đề phòng Quý Hoài muốn đánh dấu lần nữa, hơn nữa cậu đói bụng đến mức dạ dày bắt đầu co rút một cách đau đớn, cuối cùng ngất đi vì kiệt sức.
Phát tiết xong, Quý Hoài đã bình tĩnh lại. Lý trí buộc hắn trước tiên phải buông cậu trai bị mình tàn nhẫn khi dễ đến mức ngất đi, nhưng nội tâm hắn lại gào thét kháng cự.
Vô cùng kháng cự.
Hắn như một con thủ tài bảo ác long*, ôm cậu không chịu buông tay.
*Thủ tài bảo ác long: Rồng canh giữ kho báu. Thấy từ Hán Việt hay hơn nên mình để yên đó luôn.
Ánh mắt hắn lưu luyến dán chặt trên người cậu, không muốn bỏ qua phong cảnh mỹ lệ này.
Mắt mũi cậu ửng đỏ vì khóc, hàng mi cong dài vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt tinh xảo, khoé môi uỷ khuất mím xuống, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại làm thành bộ dáng cho dù trong cơn mê cậu vẫn không thể nào thoát khỏi sự sợ hãi mà Quý Hoài mang lại.
Giống như trêu chọc một con mèo, Quý Hoài đưa tay vuốt lấy sợi tóc mềm mại, đôi mắt phượng khẽ nheo lại.
Khóe mắt hắn bắt gặp chiếc cổ mềm mại của cậu bị chính mình gặm cặn đến khó coi, du͙© vọиɠ trong lòng hắn trước nay chưa từng được thoả mãn bây giờ giống như căng trướng đến mức muồn tràn ra, hắn yên lặng thở dài một hơi, khoé miệng nhếch lên mang theo ý cười vặn vẹo mà lại điên cuồng.
Lâm Dĩ Thâm chỉ là Beta, cũng không thể đóng vai trò xoa dịu như Omega, ấy vậy mà kỳ dịch cảm của Quý Hoài chẳng những không kết thúc, ngược lại giống như thèm khát thuận thế càng muốn được nước lấn tới.
Lâm Dĩ Thâm đã lâm vào hôn mê, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, hắn có thể dễ dàng đem cậu nhốt vào một nơi nào đó, độc chiếm đánh dấu cậu.
Nhưng Quý Hoài không làm như vậy, hắn biết rõ cậu trai khả ái này không thể chống chịu nổi kỳ động dục bảy ngày của hắn.
"Đây là do cậu trêu chọc tôi trước......"
Hắn thấp giọng nỉ non, hít sâu vài lần, miễn cưỡng áp chế du͙© vọиɠ muốn ăn tươi nuốt sống chàng trai đang ngồi trong lòng, lưu luyến không thôi nhẹ mổ vài cái lên vầng trán đầy mồ hôi của cậu.
Quý Hoài đem hai tay của cậu đặt trên vai mình, như là ôm trẻ con hắn nhẹ nhàng dùng một tay nâng cậu lên, tay còn lại xách theo cặp sách của hai người đi ra khỏi phòng học.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Quý Hoài: Lão bà khóc thật đáng yêu
________
Lời của editor: Edit chap này mà tâm đau dữ dội á trùi:') Lâm Dĩ Thâm bị vậy thì có khác gì bị cưỡng h**p đâu:')) Mà cũng không trách Quý Hoài được, được crush mời gọi kiểu đó thì lý trí còn cái nịt =)))) Btw tui đảm bảo với mọi người đây là chuyện hài nên cũng đừng nên quá đau thương hê hê =))) (ai đã từng đọc qua trên Tấn Giang hay bản QT thì đừng spoil nhó, ảnh hưởng trải nghiệm đọc của mọi người lắm)
Mình sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để chạy chương, cảm ơn những bạn đã theo dõi bộ truyện này, nếu có bất kỳ lỗi chính tả hay câu văn lủng củng mong mọi người góp ý và mình sẽ sửa chữa!