Chương 34: Ngươi không nói gì ta xem như ngươi thẹn thùng
Nghe Kỳ Từ nói xong, mặc dù động tác của Lý quốc sư hơi cứng ngắc nhưng cũng không khuyên can mà chỉ sai người hầu hạ Kỳ Từ cho tốt.
Bên ngoài chính sảnh, Tần Dịch Thương và Lâm Bạch Cốc đang nấp sau tường quay sang nhìn nhau, bọn họ đã nghe hết đoạn đối thoại của hai người kia không sót một chữ.
Tần Dịch Thương phe phẩy quạt thủy mặc, cười hỏi Lâm Bạch Cốc: "Lại nghĩ kế ly gián nữa à?"
Lâm Bạch Cốc chậm rãi lắc đầu: "Muộn rồi."
Tần Dịch Thương thản nhiên nói: "Cũng đúng, là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi, thôi thôi, đi tìm rượu cho Biên Trọng Hoa cái đã."
"Rượu?"
"Ừ, trước đó đánh cờ với hắn bị thua mười vò, làm sao? Ngươi cũng muốn uống à, có cần ta đem về cho ngươi một vò không? Rượu ngon ủ từ hoa đào ngàn năm trên núi Thanh Khâu, chính là cực phẩm nhân gian đấy, chỉ ngửi thôi cũng say."
Kỳ thật Lâm Bạch Cốc không thích uống rượu nhưng nghe Tần Dịch Thương nói vậy lại có chút hiếu kỳ, thế là khẽ gật đầu.
Tần Dịch Thương xếp quạt che giấu ý cười gian xảo trên khóe miệng, hắn lấy cán quạt nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Bạch Cốc rồi cười nói: "Tiểu Bạch Điểu, trên đời này không có vụ mua bán nào lỗ lã đâu."
"Ngươi muốn gì?" Lâm Bạch Cốc nhàn nhạt hỏi.
Tần Dịch Thương đáp cực nhanh: "Muốn ngươi."
"Cáo từ." Lâm Bạch Cốc cũng đáp cực nhanh.
Thấy Lâm Bạch Cốc quay người định đi, Tần Dịch Thương kéo y lại: "Khoan đã, mua bán mà, đừng hở một chút chưa thương lượng đã bỏ đi chứ, chúng ta bàn bạc đi, hay là ngươi nói ta biết trước kia người khiến ngươi thương tâm khổ sở là ai, ta sẽ đem rượu cho ngươi, thế nào?"
Lâm Bạch Cốc hỏi lại: "Sao ngươi cứ muốn biết người kia là ai thế?"
Tần Dịch Thương khoác vai Lâm Bạch Cốc, hắn nheo mắt lại, tuy dáng vẻ tươi cười nhưng ngữ khí lại nghiêm túc hiếm thấy: "Nếu ta biết thì sẽ lên chín tầng mây, lật khắp chín tầng địa ngục để tìm ra người kia, sau đó chém hắn, nghiền nát xương hắn ném xuống cống cho trùng ăn, ê ê ê, Tiểu Bạch Điểu, ngươi đừng đi mà, ngươi đi đâu, có phải ngươi thẹn thùng rồi không? Ngươi không nói gì ta xem như ngươi thẹn thùng đấy nhé!"
-
Gần nửa đêm Biên Trọng Hoa mới về Ám Hầu Môn, cũng không phải vì du hồn ở ngoại ô khó giải quyết mà vì khi hắn trở về đã thấy cỗ kiệu của Vương gia.
Biên Trọng Hoa không biết Kỳ Từ đến Ám Hầu Môn làm gì, nhưng vì cuộc đối thoại trước đó nên Biên Trọng Hoa đã sớm phân định giới hạn với Kỳ Từ.
Cái gì gọi là ngươi muốn báo đáp thế nào? Thì ra trong lòng Kỳ Từ hắn chỉ là kẻ biết được thân phận Vương gia của Kỳ Từ nên mới giúp y để cầu vinh hoa sao?
Biên Trọng Hoa xưa nay giúp người làm vui, trước kia cũng thường xuyên bị người khác hiểu lầm là có mục đích, không hiểu sao chỉ có lần này lại khiến Biên Trọng Hoa buồn bực.
Biên Trọng Hoa vừa nghĩ về Ám Hầu Môn phải làm bộ hành lễ với Kỳ Từ thì không khỏi cảm thấy tâm phiền ý loạn, dứt khoát quay đầu đi tiếp, lang thang vô định trên đường.
Đi dạo đến khi mọi cửa hàng đều đóng cửa, Biên Trọng Hoa lại trở về xem thử, thấy cỗ kiệu ở cổng không còn mới yên tâm đi vào Ám Hầu Môn.
Tuy Ám Hầu Môn là phủ đệ nhưng không có nha hoàn và tiểu tư, ban đêm vô cùng yên tĩnh, tiếng ve kêu rả rích lọt vào tai, Biên Trọng Hoa đang đi thì gặp Tần Dịch Thương cầm một vò rượu nhỏ trong tay.
Tần Dịch Thương tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy hắn: "Sao giờ ngươi mới về?"
Biên Trọng Hoa không đáp mà hỏi lại: "Rượu của ta đâu?"
"Yên tâm, ta không nuốt lời đâu, rượu để trong phòng ngươi rồi, à phải...... thôi...... lười nói với ngươi lắm, ngươi tự về xem là biết ngay, ta phải đi tìm người uống rượu đây."
Nói xong Tần Dịch Thương xòe quạt thuỷ mặc rồi mang theo vò rượu, vừa ngâm nga một điệu hát dân gian không biết tên vừa đi mất hút.
Biên Trọng Hoa nghe nói trong phòng có rượu ngon thì bước chân liền nhẹ tênh, chợt nhớ tới lời hứa uống rượu với Kỳ Từ trước đó, bỗng dưng trái tim chùng xuống, chỉ cảm thấy trong l*иg ngực có lửa cháy cuồn cuộn, buồn bực nóng nảy.
Biên Trọng Hoa bóp trán muốn vứt bỏ những suy nghĩ linh tinh, phòng hắn ở ngay phía trước, hắn vừa ngước mắt thì lập tức đứng sững tại chỗ.
Kỳ Từ đang ngồi ở cửa, cả người dựa vào khung cửa gỗ, một tay chống đầu mơ màng ngủ gật, ban đêm gió rét căm căm, y bị lạnh nên quấn chặt áo co ro vô cùng tội nghiệp.
Kỳ Từ đợi Biên Trọng Hoa cực kỳ lâu.
Y khéo léo từ chối ý tốt của Lý quốc sư nhiều lần khuyên y về phủ, chỉ nói: "Không sao, không cần để ý đến ta, ta sẽ chờ ở đây."
Vì trời đã tối nên Kỳ Từ bảo kiệu phu và nha hoàn đi theo mình về trước.
Y cứ thế ngồi ở cửa phòng Biên Trọng Hoa chờ từ sáng đến tận đêm khuya thanh vắng.
Ai khuyên cũng không đi, bướng bỉnh lại buồn cười.
Kỳ Từ buồn ngủ rã rời, cúi đầu hai mắt khép hờ, suy nghĩ bay xa ngàn dặm, trong lúc mơ màng chợt trông thấy một đôi giày đen như mực xuất hiện trước mắt, Kỳ Từ ngẩng lên nhìn, khi thấy rõ khuôn mặt người kia thì giật nảy mình, cơn buồn ngủ cũng tan sạch.
Y đứng phắt dậy, vì chờ trong gió lạnh quá lâu nên toàn thân cứng ngắc, xương cốt kêu lên răng rắc, cảm giác đau nhức ập tới: "Ngươi...... Ngươi về rồi......"
Lời vừa thốt ra, có lẽ vì biểu lộ quá mức vồn vã nên quả thực hù dọa Biên Trọng Hoa, khiến hắn trầm mặc ba giây.
Ba giây sau Biên Trọng Hoa thối lui, thở dài hành lễ rồi lạnh nhạt nói: "Bái kiến Vương gia, không biết Vương gia có gì dặn dò?"
Cảm giác xa cách làm Kỳ Từ sững sờ tại chỗ, y gượng cười xoay xoay cổ tay để khởi động thân thể cứng ngắc rồi nhỏ giọng nói: "Trước đó chẳng phải đã nói chờ ngươi bị phạt xong sẽ uống rượu với nhau sao? Cho nên ta...... ta......"
Cho nên ta đã ở đây chờ ngươi năm canh giờ.
"Ta...... Ta nghe nói ngươi đã ra khỏi nhà lao Ám Hầu Môn nên ta...... tới tìm ngươi."
Biên Trọng Hoa vẫn lạnh nhạt như cũ: "Uống rượu? Tiểu nhân và Vương gia thân phận khác nhau, uống rượu thì khỏi đi, nếu Vương gia có việc muốn nhờ tiểu nhân thì cứ việc nói, còn nếu Vương gia muốn báo đáp tiểu nhân thì không cần đâu, mời trở về đi."
Rốt cuộc vẫn cảm thấy báo đáp quá tổn thương, cảm thấy thân phận khác biệt quá xa cách.
Vì vậy Biên Trọng Hoa chợt nghĩ nếu mình không bao giờ cầu xin Kỳ Từ thì có phải Kỳ Từ sẽ nhận ra trước đó mình giúp y cũng không phải vì mục đích gì hay không?
Nhưng sao hắn lại muốn chứng minh điều này?
Một câu "mời trở về đi" của Biên Trọng Hoa như bàn tay vô hình siết chặt cổ Kỳ Từ, chặn đứng tất cả liều lĩnh nhớ nhung bất chấp của y, hai mắt hoa lên không biết làm sao.
Vì sao lạnh nhạt như vậy, vì đã quá muộn nên mình quấy rầy hắn sao?
Nghĩ cũng đúng, sao mình có thể vô tư đến vậy, Biên Trọng Hoa chấp hành nhiệm vụ muộn thế này mới về, bây giờ chắc hẳn rất mệt mỏi, mình lại còn ở đây làm phiền hắn.
Vẫn nên về thôi, để Biên Trọng Hoa nghỉ ngơi sớm đi.
Kỳ Từ hàm hồ ừ một tiếng rồi ngẩng đầu, đưa tay vỗ vai Biên Trọng Hoa cười nói: "Cái gì thân phận khác nhau chứ? Nếu ngươi không chê ta từng làm tiểu quan thì bây giờ cũng đừng xem ta là Vương gia, vậy hôm nay ta không quấy rầy ngươi nữa, sau này ngươi rảnh rỗi thì lại tới tìm ngươi uống rượu, không có gì phải vội."
Biên Trọng Hoa: "......"
Kỳ Từ tạm biệt xong liền lướt qua Biên Trọng Hoa vội vàng rời đi.
Y đi được một đoạn thì chợt nghe thấy sau lưng Biên Trọng Hoa đột ngột kêu lên: "Khoan đã."
Kỳ Từ khựng lại, ngơ ngác quay đầu nhìn Biên Trọng Hoa.
Ánh mắt hai người vượt qua trăng lạnh, mây mù, sương đêm, cuối cùng giao nhau giữa không trung.
Trầm mặc giây lát, Biên Trọng Hoa mở miệng hỏi: "Ngươi có biết trước đó ta đến vương phủ tìm ngươi không?"