Chương 12 +13: TG1 – Nam thần là người thực vật (12 + 13)

Chương 12: TG1 – Nam thần là người thực vật (12)

Hai mắt Phong Việt híp lại, mặt không biểu tình.

“Ngu mà không tự biết, ngu mà cho rằng bản thân mình thông minh nhất toàn thế giới, ngu mà cho rằng tất cả mọi người đều ngu giống mình, nếu chỉ là ngu xuẩn thôi thì cũng chưa phải trí mạng nhất, ngươi còn tự phụ, tự phụ mà cho rằng trên đời này tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của ngươi, hết thảy mọi chuyện đều diễn ra một cách trật tự dựa theo phỏng đoán của ngươi mà tiến hành, vĩnh viễn chỉ mới nhìn thấy một chút da lông, liền cảm thấy bản thân giống như nhìn thấu hết thảy mọi việc.”

“A, thật là ngại quá, Chu Văn Diệu, nói ngươi ngu, ta còn cảm thấy đó là mình đang ca ngợi ngươi nữa kìa.”

Mà lúc Phong Việt vừa dứt lời, Ôn Noãn cùng Phương Thanh Nhã hai người không hẹn mà cùng kinh ngạc nhìn qua Phong Việt.

Thực sự là bởi vì cái kiểu độc mồm này của Phong Việt thật rất khó mới có thể thấy một lần, Phương Thanh Nhã kinh ngạc vì Phong Việt lãnh tĩnh không giống phàm nhân Phong Việt còn có một mặt nhân tính hóa như vậy.

Ôn Noãn nhìn bộ dạng hắn mắng chửi người khác một cách văn minh lẫm liệt, khúc khích một tiếng liền bật cười, chỉ bởi vì cái dạng này của Phong Việt vậy mà khiến cho chỗ sâu nhất đáy lòng cô dâng lên một loại xúc động muốn bổ nhào vào hắn, một chút lại một chút hôn môi hắn.

Nhưng bọn người Chu Văn Diệu đối diện không có tâm tình tốt như Ôn Noãn, thậm chí trong quá trình nghe được lời Phong Việt nói, sắc mặt cũng đã lạnh xuống vài phần, đợi đến khi hắn ta nghe xong lời Phong Việt nói, cũng không giận mà ngược lại còn cười, cười không ngừng đến mức thần kinh chất* ở bả vai cũng bắt đầu run lên, mới rốt cuộc đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mắt do cười chảy ra, nhìn về phía Phong Việt, ánh mắt lạnh lẽo, “Nhưng mà...... Nếu người như tao cũng có thể gọi là ngu xuẩn, vậy thì kẻ bị tao người mà mày nói là ngu xuẩn làm cho ngồi xe lăn, mỗi một ngày người không ra người, quỷ không ra quỷ, ngay cả đại tiểu tiện cũng phải cần người khác hỗ trợ, công ty của bản thân, biệt thự đều đã đổi chủ, thậm chí ngay cả vị hôn thê của mình hàng đêm cũng chỉ có thể trằn trọc khoái hoạt ở dưới thân kẻ ngu như tao, vậy Phong Việt mày lại tính là cái loại gì đây? Trong ngu của ngu, trên ngu càng ngu? Hửm? Ha ha...... Ha ha ha ha......”

(*神经质: Neuroticism: tâm lý bất ổn.)

Nói xong, Chu Văn Diệu liền nở nụ cười toe toét*.

(*张狂地笑: Cười toe toét là cười to tiếng hở răng, há mồm một cách quá buông thả đến bừa bãi, chẳng giữ ý tứ gì.)

Lại không ngờ nhìn hắn vẫn như cũ trên mặt Phong Việt một chút ít thất vọng cũng không có, mà chỉ thấy khóe miệng hắn chậm rãi gợi lên.

“Đúng vậy, lúc trước ta tin lầm người mới rơi vào kết cục như vậy, cho nên ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ rơi vào trong cùng một cái hố lần thứ hai?”

Dựa vào cái gì mà lần nữa sẽ rơi vào sai lầm vì loại vấn đề như tín nhiệm này!

Ý tứ trong lời nói của Phong Việt tuy rằng không có hoàn toàn nói rõ ra, nhưng Chu Văn Diệu vẫn có thể nghe rõ hàm ý trong lời nói của hắn.

Tươi cười trên mặt nam nhân dần dần biến mất, hai tay rủ xuống bên người cũng bắt đầu dần dần nắm chặt, đại não nhanh chóng suy xét, hắn ta đang nghĩ, lời Phong Việt nói tự tin chắc chắn* như vậy, cứ như đã tính trước mọi việc như vậy, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra sai sót, rõ ràng nam nhân này, nam nhân giống như phế vật này ngay từ đầu chính là sống dưới mí mắt hắn ta, Chu thúc người duy nhất có thể cùng hắn tiếp xúc cũng là người của hắn ta, Chu thúc......

(*Câu gốc là 信誓当当 nhưng mình nghĩ ý là 信誓旦旦 : Lời thề son sắt.

信誓: Ngôn thệ, lời hứa, lời thề.

当当: Cầm đồ, đồ thế chấp.

旦旦: Chân thành, thành khẩn.)

Vừa thấy ánh mắt Chu Văn Diệu chuyển lên trên người mình, quản gia Chu thúc bên cạnh chỉ cảm thấy chân mình thoáng cái liền mềm nhũn xuống, “Chu thiếu gia, ngài hãy tin tôi, tôi chưa từng lừa gạt ngài bao giờ, vợ và con tôi còn đang trong tay ngài, tôi làm sao dám lừa gạt ngài được, ngài hãy tin tưởng tôi, lại nói quan hệ qua lại giữa tôi và thiếu gia, thậm chí là mỗi một câu tán gẫu từng nói đều đã qua tai của ngài a, ngài tin tôi đi......”

Nhưng Chu Văn Diệu giống như căn bản không nghe thấy ý tứ biện giải của ông ta, trong nháy mắt liền đưa tay bóp chặt yết hầu của lão già trước mặt, thanh âm đối phương cầu xin tha thứ nhất thời ngừng lại im bặt, sắc mặt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng sung huyết thành màu gan heo, mắt thấy sắp không chịu được nữa.

Cũng là đến lúc này, Phong Việt mới đưa tầm mắt bản thân chuyển hướng về phía dàn nhạc, “Lục triệu, một tên cảnh sát như ngươi, không phải thật sự muốn trơ mắt nhìn án mạng xảy ra trước mặt chứ?”

Lúc Phong Việt vừa nói xong, tay Chu Văn Diệu bóp chặt quản gia lập tức liền buông lỏng ra, đồng thời chuẩn xác theo tầm mắt Phong Việt cũng hướng qua nhìn bên trong dàn nhạc.

Cũng là trong lúc này, nam nhân ngồi bên trong cùng của dàn nhạc một bộ nghiêm trang đặt đàn violon lên giá đỡ mới rốt cuộc nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, lấy mũ trên đầu xuống, một mặt nhàm chán nhìn lại Phong Việt.

“Uy uy, tôi đây không phải là đang xem kịch xem đến chỗ xuất sắc na, làm sao có thể nhẫn tâm mở miệng đánh gãy bọn họ được, hơn nữa, Chu tiên sinh của chúng ta cũng sẽ không thật sự động thủ bóp chết ông ta, chẳng qua là muốn bức tôi xuất hiện mà thôi, giờ không phải nhìn thấy tôi, liền lập tức buông tay rồi sao, tôi bảo đảm bây giờ người bị bóp này cũng tuyệt đối sẽ không truy cứu trách nhiệm của hắn ta, nói cho cùng, cảnh sát tôi đây xuất hiện sớm hay trễ đều là râu ria không phải sao? Anh hẳn là cũng hiểu rõ, đúng không nào? Gấp như vậy làm cái gì? Được rồi được rồi, mấy anh em đều đứng lên làm việc cái đê, còn thật sự coi mình là nghệ sĩ biểu diễn à? Mà nói nè Phong Việt, anh giao việc cũng thật biết làm khó người, tôi gom góp mấy cái nhạc cụ này trong toàn cục cảnh sát dễ dàng sao? Nhìn xem mấy cái dưa vẹo táo nứt này nè, chậc chậc!”

Nói xong, nam nhân trong có vẻ cà lơ phất phơ liền nhấc chân đá một cướp lên mông tên mập kéo đàn cello ngồi trước mặt y.

Tên mập bị đá một cước chẳng những không có không vui, còn hì hì nở nụ cười, “Lão đại, đây rất lâu chưa động vào, tay đều không thạo nữa rồi, còn có tiền này thật con mẹ nó dễ kiếm, chỉ cần ngồi một lát, kéo đàn một chút, một ngàn tệ liền tới tay, so với mỗi ngày mệt chết mệt sống ở bên ngoài bắt trộm phá án thì kiếm được tiền vừa nhanh vừa nhiều, hè hè hè.”

“Còn không phải sao, ha ha ha......”

Mà theo này tiếng cười hè hè hè đáng khinh phát ra, các thành viên khác của dàn nhạc cũng lần lượt đứng dậy, một người hai người đứng lên, cùng nhau trêu đùa.

Nhìn thấy đám người này, Chu Văn Diệu sao còn không rõ vì sao vừa nãy Phong Việt có thái độ khác thường bắt đầu châm chọc hắn ta như vậy, hóa ra...... hóa ra là đang chờ hắn ta ở chỗ này đây mà, không cần phải nói, đám người này nhất định là đem bộ dạng vừa nãy hắn ta nói chuyện, thanh âm tất cả đều ghi hình thu âm lại rồi, mà đây, chính là chứng cứ!

Lục...... Lục!

“Ngươi với bác sĩ Lục rốt cuộc là có quan hệ gì!”

Lúc này Chu Văn Diệu lại cười không nổi nữa rồi, nhưng hắn ta vẫn muốn chết một cách rõ ràng.

“Bác sĩ Lục?” Lục Triệu vươn ngón út ngoáy ngoáy tai mình, “Ồ, ngươi nói tên anh trai mọt sách kia của tôi à? Tôi nhớ anh ta trên cơ bản là từ nhỏ theo ba tôi ra nước ngoài rồi lớn lên ở đó, căn cứ vào những gì tôi biết về ngươi, Chu Văn Diệu lúc còn nhỏ luôn luôn sinh hoạt tại một địa phương gọi là thôn Hồng Dương, trước khi lên cấp ba đều chưa từng ra khỏi thôn, ngươi vốn không nên cùng anh ta quen biết mới đúng chứ?”

Nước ngoài!

Lúc này Chu Văn Diệu sao còn không rõ, cái kẻ gọi là bác sĩ Lục kia là làm thế nào mà quen biết Phong Việt đây? Phong Việt cấp hai, cấp ba đều là học ở nước ngoài, cho đến khi lên đại học mới bởi vì vấn đề của cha mẹ mà chuyển về trong nước.

Vậy mới làm cho hắn ta căn bản là không điều tra được quan hệ giữa hai người bọn họ!

Mà giao lưu giữa bọn họ ——

“Nếu ngươi muốn hỏi hai người bọn họ rốt cuộc là làm sao có thể thông qua ải của Chu thúc, ở ngay trước mặt ngươi trao đổi tin tức, thì tôi đây cũng có chút bội phục, hình như là lúc cấp ba khi một đôi bạn tốt bọn họ chia lìa, liền ước định luôn sử dùng mã Morse, cộng thêm Bách khoa toàn thư Britannica làm phương thức để giao lưu, cụ thể thao tác như thế nào thì một đứa học tra như tôi đây không quá hiểu rõ he, chỉ là tuy không hiểu rõ nhưng cảm thấy lợi hại lắm luôn, dù sao trên cơ bản xem như thời điểm Phong Việt lần đầu tiên để Chu thúc truyền lời, anh trai tôi liền biết bên Phong Việt xảy ra chuyện gì, sau đó một bên cùng nhau phối hợp trị liệu, một bên gài bẫy ngươi, kết quả gài bẫy ra sao thì ngươi cũng thấy đấy......”

Nói tới đây, Lục Triệu hướng về phía hắn ta nhún vai một cái, sâu trong đáy mắt thậm chí còn lộ ra ánh mắt đồng tình với hắn ta.

Trời mới thấu lúc hắn ta lần đầu tiên biết còn có kiểu phương thức giao lưu này thì có cảm giác gì, chính là cảm thấy thế giới của học thần như vậy thì cái loại học tàm tạm như hắn ta sợ là cả đời cũng không thể nào tiến vào được, dù sao hắn chỉ được cái phân phó làm việc là giỏi thôi.

Sau khi nghe thấy Lục Triệu giải thích, Chu Văn Diệu rốt cuộc mới hiểu rõ vừa nãy Phong Việt nói câu ngu xuẩn kia là có ý gì.

Lần đầu tiên Phong Việt để Chu thúc truyền lời hẳn là khoảng nửa năm trước, khi đó hắn chắc là mới vừa khôi phục, lúc nói chuyện còn khó khăn, hắn cứ vậy mà ở trước mặt hắn ta đem những lời muốn nói một câu một câu truyền đi ra ngoài, ha ha a...... Ha ha a!

Ngu, hắn ta quả thật là ngu!

Chu Văn Diệu lảo đảo hai cái, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phong Việt trước mặt cùng Tống Ôn Noãn đứng bên người hắn, lại nhìn nhìn đám cảnh sát kia đứng lên, che mặt cười nhẹ hai tiếng, sau đó cả người giống như một xíu liền lụn bại ngã xuống, nhưng chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt nói câu, “Phong Việt, mày lợi hại, là tao thua, tao thua tâm phục khẩu phục, ha ha, tâm phục khẩu phục.”

Nói xong, hắn ta bỗng nhiên xoay người hướng về phía Phương Thanh Nhã đằng sau cũng đang đồng dạng một mặt tuyệt vọng nhìn lại, ánh mắt lưu luyến, “Thanh Nhã...... Thật có lỗi...... Vừa nãy tất cả đều chỉ là anh...... anh đang cùng Phong Việt đánh cược thôi, anh không phải cố ý muốn làm em thương tâm, thật xin lỗi, còn có, sinh nhật vui vẻ!”

Âm thanh vừa mới kết thúc, người đàn ông nhìn Phương Thanh Nhã chợt ngẩng đầu lên nhìn hắn, chua sót loan loan khóe miệng, xoay người liền hướng bọn Lục Triệu đi đến.

Tuy rằng, Ôn Noãn không rõ lắm Chu Văn Diệu này rốt cuộc nói với Phương Thanh Nhã lời đó đến cùng là đang đánh cái chủ ý gì, nhưng luôn cảm thấy những lời này đổi thành là cô chỉ sợ ngay cả một chữ đều sẽ không tin...... Ai mà nghĩ đúng lúc này cô vậy mà thấy Phương Thanh Nhã mặt mang sốt ruột đứng lên.

“Chu Văn Diệu......”

Nghe vậy, dưới chân người đàn ông hơi dừng một chút, nhưng vẫn kiên định đi về phía Lục Triệu.

“Chu Văn Diệu!”

Nhìn bóng lưng của hắn ta, những ký ức vui vẻ ôn tồn trước kia từng chút ùa về trong lòng Phương Thanh Nhã, cô ta gần như không hề nghĩ ngợi liền bò lên từ trên đất, nghiêng ngả chao đảo đi phía trước đuổi theo.

Ngay lúc cô ta sắp đuổi kịp, trong nháy mắt, trong lòng Ôn Noãn nhanh chóng hiện lên một tia bất an khó hiểu, cô cơ hồ theo bản năng lui ra sau, nhưng không nghĩ vẫn là chậm rồi, giây tiếp theo cô liền mắt mở trừng trừng nhìn tay đã sắp bắt được Chu Văn Diệu của Phương Thanh Nhã bị đối phương đẩy mạnh qua phía bọn họ bên này, cả người liền lao tới, Ôn Noãn vừa định đẩy cô ta ra để không đυ.ng vào Phong Việt, tiếp theo giây ——

“Lui ra sau!”

Thanh âm Phong Việt nháy mắt vang lên, nhưng đã không còn kịp nữa, cổ tay cô đã bị Chu Văn Diệu đang nhe răng cười toe toét nắm chặt trong tay, sau đó cô liền cảm giác cả người mình đều bị liên tục kéo lui vài bước, sau đó nữa, một thứ lạnh như băng đặt trên cổ của cô.

“Bắt được ngươi rồi nha.”

Thanh âm trầm trầm vang lên bên tai cô, Ôn Noãn quay đầu, vừa lúc liền chạm vào trong đôi mắt tràn đầy trêu tức của Chu Văn Diệu.

Thứ lạnh lẽo trên cổ kia không phải một con dao thì còn có thể là cái gì.

“Chu Văn Diệu!”

Phong Việt ngồi thẳng dậy, sau đó liền bóp chặt cổ Phương Thanh Nhã ngã bên cạnh hắn.

Hắn căm hận nữ nhân ngu xuẩn này!

“Ồ? Ha ha ha, rốt cục có thể nhìn thấy bộ dạng mày phẫn nộ, Phong Việt, mày đến cùng có biết mày ngày thường ra vẻ lãnh tĩnh làm người ta có bao nhiêu ghê tởm hay không!”

“Buông cô ấy ra!”

“Buông, buông, buông, tao khẳng định buông, mày đừng sốt sắng như vậy, ha ha ha...... Phong Việt mày có biết cái dạng này của mày bây giờ có bao nhiêu thú vị hay không?” Nói chuyện đây, Chu Văn Diệu tiến đến bên tai Ôn Noãn, “Nhìn xem, xem xem hắn đối với cô khẩn trương như thế nào a, tao còn là lần đầu tiên thấy hắn vì một người mà sốt sắng như vậy, rõ ràng trước kia hắn gặp phải việc như vậy vẫn có thể bình tĩnh dùng cái mã Morse chó má gì đó gài bẫy được tao không phải sao? Nhìn cái dạng này của hắn, tao thật muốn bây giờ liền cởi hết quần áo của cô, làm chết cô!”

Vừa nghe thấy Chu Văn Diệu nói lời như vậy, hai mắt Phong Việt lập tức nheo lại, trong lòng nháy mắt bùng lên một ngọn lửa, nơi nó đi qua, chỉ còn một mảnh hư vô.

“Mày tìm chết.”

Nghe vậy, Chu Văn Diệu nhíu mày nhìn hắn, “Chết? Tao đây không phải đang tìm chết, tao đây là đang vì bản thân mà tìm đường sống, nhìn mày thích nữ nhân này như vậy, mày nên lấy ra chút thành ý để cho tao xem không phải sao? Bằng không tao cũng không biết kẻ cùng đường như tao sẽ làm ra chuyện gì đâu!”

Chu Văn Diệu trên mặt tươi cười không ngừng, tay lại ở trên cổ Ôn Noãn kề sát, cơ hồ là trong chốc lát, Ôn Noãn liền cảm giác được một chút đau.

Mà Phong Việt lúc này liền buông lỏng tay bóp yết hầu Phương Thanh Nhã ra, nghe cô ta ho khan không ngừng, nhìn về phía Phong Việt, “Phương Thanh Nhã cho mày, mày đưa Ôn Noãn cho tao, bằng không, tao sẽ lấy mạng của cô ta.”

Nghe được Phong Việt nói như vậy, Chu Văn Diệu đầu tiên là mở to hai mắt nhìn, sau đó bỗng nhiên liền nở nụ cười đầy khoa trương.

“Ha ha ha ha ha ha......”

Luôn luôn cười cho đến khi Phương Thanh Nhã ngừng ho khan, hắn ta mới thu thanh âm, thấy ánh mắt chờ đợi của Phương Thanh Nhã nhìn qua, thanh âm liền lạnh xuống, “Mày đây là đang nói đùa tao à, hay là mày thấy tao vừa mới diễn trò với cô ta toàn bộ đều tưởng thật thế, loại hàng rách nát này, mày tặng cho tao, tao còn ngại phiền đây, mày bảo tao bắt bảo bối của mày đổi cái loại mặt hàng này, mày thực sự coi tao ngu đến ngay cả tư duy cơ bản nhất cũng không có sao? Loại nữ nhân này, vẫn là giữ cho chính mày đi!”

Nghe được lời Chu Văn Diệu nói, ánh mắt Phong Việt hơi hơi lóe lên, mà Phương Thanh Nhã lại chợt ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn Chu Văn Diệu, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy kịch liệt, cô ta hơi rũ mắt xuống, trong ánh mắt chợt lóe tia oán độc.

Nhưng Chu Văn Diệu lúc này đã không nhìn ra biến hóa của cô ta, khóe miệng giơ lên cao cao, “Mày muốn Ôn Noãn, thì lấy thứ bảo bối nhất trân quý nhất bây giờ mày có ra trao đổi a, tao muốn...... chứng cứ trong tay mày đang giữ, tao muốn Phong gia, Phong thị vẫn thuộc về tao, tao muốn mày tên phế vật vẫn luôn luôn sống trong sự khống chế của tao, cả đời cũng không thể giải thoát!”

“Đương nhiên, mày không đáp ứng tao cũng có thể, tao trước hết liền gϊếŧ tiểu bảo bối của mày, sau đó lại tự sát, cứ như vậy cho dù chết, đến âm tào địa phủ, cũng sẽ không cô đơn, ha ha ha ha ha......”

Chu Văn Diệu cười như kẻ phát bệnh thần kinh.

Phong Việt bên kia lại trầm mặc xuống, Lục Triệu nhìn điệu bộ hắn không đúng, vừa mới gọi một câu Phong Việt, liền thấy hắn chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Mày nói mày vừa mới đang diễn trò, mày làm sao biết cho tới bây giờ tao không phải đang diễn trò?”

Hai mắt Phong Việt nhìn qua không có một tia biểu tình.

“Mày cũng nói rồi, nữ nhân như vậy, học lực cao, có mưu đồ, đã hết lần này tới lần khác bị lừa gạt tao làm sao có thể động tâm với cô ta, chuyện như vậy thật buồn cười, tao ở tay mày sống hai năm người không ra người, quỷ không ra quỷ, cô ta cùng lắm mới xuất hiện mấy tháng, mày dựa vào cái gì mà cho rằng tao sẽ bởi vì mấy tháng này mà nguyện ý tiếp tục sống kiểu người không ra người quỷ không ra quỷ, hơn nữa dưới tình huống không biết cô ta có phải là Phương Thanh Nhã thứ hai hay không, Chu Văn Diệu, ở trong mắt mày, tao đến cùng là có bao nhiêu ngu ngốc? Hửm?”

Nghe thấy lời Phong Việt như vậy, khóe miệng Chu Văn Diệu giơ lên chậm rãi hạ xuống, biểu cảm âm hàn, “Mày đang gạt tao! Mày đang gạt tao......”

Cứ việc nói như vậy, nhưng tay hắn ta vẫn là run lẩy bẩy.

Chỉ bởi vì đổi lại là hắn ta, đích xác căn bản không có khả năng vì một nữ nhân......

Hắn nghiến răng đem dao dí sát về phía trước, máu tươi bên trong cổ Ôn Noãn nhanh chóng tràn ra ngoài, mặt cô nhất thời trắng bệch, nhưng lại thủy chung không phát ra một chút âm thanh nào, phát hiện ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Phong Việt, bên trong vô hỉ vô bi, không có thất vọng cũng không có chờ mong, chỉ là cứ nhìn như vậy, phảng phất như trên cổ cô không có một con dao nào, phảng phất như bất luận người này làm ra cái lựa chọn gì cô đều sẽ vô điều kiện tiếp thu, lại phảng phất như toàn bộ thế giới của cô chỉ còn lại có người nam nhân trước mặt đó, không còn khác nữa.

Không vì gì khác, chỉ đơn giản là cô tin tưởng hắn.

Mà nhìn một đôi mắt như vậy, chậm rãi, chậm rãi, Phong Việt liền cảm giác thanh âm toàn bộ thế giới giống như tất cả đều rời xa mình, chỉ còn lại tiếng tim đập bản thân hắn, một chút lại một chút, rõ ràng vô cùng, lại thình thịch hữu lực.

Rõ ràng tiết tấu của Chu Văn Diệu đã bị hắn đánh gãy, rõ ràng Phương Thanh Nhã cũng đã bị chọc giận, cái tay phía sau lưng kia thậm chí cũng đã vụиɠ ŧяộʍ nắm chặt con dao mà hắn không cẩn thận rơi trên mặt đất, nhưng vì sao...... vì sao hắn vẫn không đồng ý đi mạo hiểm, cũng không dám đi mạo hiểm......

“Ha......”

Phong Việt bỗng nhiên cúi đầu cười ra tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Chu Văn Diệu trước mặt đã rối loạn đầu trận tuyến cùng Ôn Noãn trong ngực hắn ta, “Được, tao có thể đáp ứng mày.”

“Phong Việt!”

Lục Triệu chỉ cảm thấy nam nhân này điên rồi, rõ ràng cũng đã nắm chắc thắng lợi không phải sao? Thậm chí điện thoại của hắn cũng đã gọi đi rồi, nữ nhân kia sẽ không chết, rất nhanh tay súng bắn tỉa sẽ tới, đến lúc đó nam nhân này quả thực không chịu nổi một kích!

Sau đó một màn xuất hiện càng làm cho Lục Triệu cảm thấy hắn điên rồi ——

Hắn thấy Phong Việt đang giãy dụa dùng hai tay đem bản thân chống đỡ theo tay vịn xe lăn lên, hai chân đứng ở trên đất, cả người đều bắt đầu kịch liệt run run đứng lên, hai mắt vẫn còn cố chấp nhìn về phía nữ nhân kia, Lục Triệu nhớ rõ anh hắn từng nói qua Phong Việt lúc này căn bản là không có cách nào đi lại được, Phong Việt sao có thể......

Phong Việt thử bước lên một bước.

“Chỉ là...... Mày thật sự xác định miệng tao đáp ứng với mày, mày có thể, có được hết thảy những gì mày mong muốn sao?” Nam nhân trên trán mồ hôi lạnh từng đợt túa ra, ngay cả trong lời nói đều mang theo âm thanh run rẩy.

“Dùng cô ấy, dùng cô ấy làm con tin, không bằng dùng tao? Thế nào? Vừa nãy Lục Triệu gọi điện thoại, tay súng bắn tỉa hẳn là không bao lâu nữa sẽ tới, mày xác định mày có thể nhanh hơn đạn, không bằng một đổi một đổi, tao làm...... làm con tin của mày, mày đem cô ấy thả ra...... Thật sự cùng đường, mày gϊếŧ tao, trong đầu còn thỏa mãn một ít, không phải sao? Gϊếŧ cô ấy, mày cam tâm...... sao?”

“Phong Việt......”

Yết hầu bị cắt, nước mắt Ôn Noãn cũng không hề rơi xuống, lúc này nước mắt cô lại như là chuỗi ngọc bị đứt không ngừng rơi xuống, trong lòng lại có chút dừng không được sự vui vẻ, vui vẻ đến mức chỉ muốn cười to.

Cô nhìn nam nhân gầy yếu từng bước một đi về phía cô, cô nhìn hắn mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống, hai chân không ngừng run rẩy, cả đời này, cô nghĩ cô đều...... đều không rời khỏi một người như vậy......

Phong Việt......

Mà nhìn Phong Việt từng bước một tới gần Chu Văn Diệu đầu óc nhanh chóng vận chuyển, trên mặt trước sau vẫn lạnh như băng, sau đó ngay khi Phong Việt chỉ còn cách một bước, trên mặt nam nhân nhe răng cười chợt lóe, sau đó buông lỏng kiềm chế Ôn Noãn ra đưa tay đi bắt hắn, không nghĩ tới lúc sắp chạm tới, lại thấy khóe miệng đối phương bỗng dưng nở nụ cười quỷ dị, sau đó còn hướng về phía hắn ta làm cái khẩu hình ngu xuẩn.

Chu Văn Diệu không kịp suy nghĩ, liền thấy nam nhân đã sắp bị hắn ta bắt được bỗng nhiên trượt chân, té mạnh ngã trên đất, sau đó nữa ——

“Chu Văn Diệu, mày chết chi cho tao!”

“Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!”

Mọi người thấy Phương Thanh Nhã điên cuồng cầm dao đâm vào ngực Chu Văn Diệu, nhìn Chu Văn Diệu một mặt không thể tin, nhưng rất nhanh cả người hắn ta đều là máu, lại nhìn hắn ta té ngã trên đất, Phong Việt như là đã sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, chỉ cảm thấy tất cả những thứ này xảy ra quá nhanh, lại thật sự là quá hoang đường rồi!

Trong khi những người khác đang kinh ngạc, Ôn Noãn lại cấp tốc đi đến bên cạnh Phong Việt, không hề nghĩ ngợi giơ tay dính một chút máu lên liền đánh trên người hắn.

“Phong Việt, Phong Việt, Phong Việt! Anh cảm thấy bản thân rất giỏi có phải không, anh cảm thấy bản thân tính toán không bỏ sót gì có phải không, anh cảm thấy bản thân vĩ đại đến không gì là không làm được có phải không, Phong Việt! Tôi chán ghét anh, tôi chán ghét anh! Hu hu hu......”

Bên đánh bên mắng Ôn Noãn rốt cục không kềm được khóc thành tiếng.

Vừa nãy...... Vừa nãy cô thật sự cho rằng......

Nếu hắn xảy ra chuyện gì......

Ôn Noãn quả thực không dám tiếp tục suy nghĩ, càng đánh, toàn thân cô càng run rẩy đến lợi hại, thậm chí ngay cả tiếng khóc cũng không khỏi mang theo một chút âm rung.

Nhưng không ngờ đúng lúc này, Phong Việt đem cả người cô ôm vào trong ngực, dùng sức ôm chặt, thanh âm khàn khàn, “Anh yêu em.”

Vừa nghe thấy là ba chữ này, tiếng khóc của Ôn Noãn liền dừng lại một chút, cô kinh ngạc nhìn về phía Phong Việt, liền thấy ——

Một đôi mắt không ngừng chớp chớp.

Thấy thế, Ôn Noãn nhất thời nín khóc mỉm cười, sau đó đỏ mặt, bất đắc dĩ nở nụ cười, nâng gò má đối phương lên, cúi đầu hôn xuống......

Em cũng,

Yêu anh.

Chương 13: Phiên ngoại • Phong Việt

Quán cà phê xa hoa mà u tĩnh, nữ nhân mặc một thân đồ công sở màu đen theo bản năng gắt gao túm chặt túi đeo của mình, đi theo phía sau nam nhân mặc tây trang giày da đằng trước, không ngừng nuốt nước bọt, mà đợi đến khi cô nàng thấy được nam nhân soái khí có chút quá đáng ngồi trên xe lăn, cô nàng liền cảm giác bỗng chốc hô hấp chính mình giống như đều không còn, cả người ngốc hồ hồ đứng sững sờ tại chỗ.

Mà nam nhân đang ngồi nghiêng có thể là nhận thấy được cô nàng đã đến, liền chậm rãi quay đầu, sau đó hướng về phía cô nàng lộ ra cái cười ôn hòa mà hơi xa cách.

Dù chỉ là như thế này, nữ nhân vẫn cảm giác được trái tim nhỏ của mình trong nháy mắt thật giống như bị người ta dùng tên biu biu bắn trúng, mặt cấp tốc đỏ lên một mảnh, đợi đến khi người bên cạnh nhắc nhở cô nàng mới có thể tiến lên nói chuyện, cô nàng cảm giác mình như đang giẫm trong mây, tựa như trôi lơ lững.

Nhưng đợi đến khi cô nàng ngồi xuống, nam nhân nói một câu, trong chớp mắt đã đem bong bóng phấn hồng trong lòng cô nàng vừa mới bốc lên và kinh diễm chờ mong tất cả đều chuyển biến thành nồng đậm khϊếp sợ cùng không thể tin được.

Hắn nói ——

"Chào cô, tôi là chồng của Ôn Noãn, Phong Việt."

Ôn Noãn...... Ôn Noãn...... chồng...... chồng của Ôn Noãn!

Nữ nhân mặc đồ công sở nghe thấy lời đối phương nói, liền đứng bật dậy.

"Ôn Noãn kết hôn? Cái đồ ranh con kia kết hôn? Tôi thế mà cái gì cũng không biết, một chút tin tức tôi đều không thu được a, không phải đã nói xong kết hôn nhất định phải mời tôi làm phù dâu sao? Cái......"

Lời phía sau khuê mật đang giữa lúc mở miệng mắng, nhìn người chồng Ôn Noãn mỉm cười, Quý Giai có chút mắng không ra miệng được.

Nhưng vẫn là tức giận a, bốn năm đại học, quan hệ của các cô tốt như vậy, tốt nghiệp xong cũng chưa bao giờ cắt đứt liên lạc, đối phương kết hôn thế mà một chút cũng không thông báo cho cô nàng...... Không, đợi chút, người trước mặt này không phải là người Phong thị mắc bệnh đã biến mất hai năm, lại bỗng nhiên xuất hiện, sau đó mạnh mẽ vang dội đem Phong thị tẩy huyết, sau đó lại bước lên một bước tiến mới - Phong Việt sao?

Hắn...... Hắn là...... chồng Ôn Noãn!

Ngao ngao ngao, trong lòng nữ nhân điên cuồng hò hét cơ hồ sắp phá tan trái tim nhỏ của cô nàng, Ôn Noãn vậy mà là cùng hắn kết hôn!

Cũng không biết có phải nhìn ra ý tưởng trong lòng nữ nhân hay không, Phong Việt lại cười cười, chợt giải thích nói, "Thật là ngại quá, vài năm nay chân tôi liên tục không tốt lắm, cho nên tôi cùng với Ôn Noãn cũng chỉ là bí mật đăng ký kết hôn, còn chưa có tổ chức hôn lễ."

Dùng lời Ôn Noãn nói chính là, chân hắn gần như đã lành lặn, thật muốn tổ chức hôn lễ, chờ chân hắn tốt lên hoàn toàn rồi cùng nhau làm, cô hi vọng người khác trông thấy là một Phong Việt hoàn hoàn chỉnh chỉnh, khỏe mạnh cường tráng, không muốn người khác đối hắn có một chút xíu nghị luận nào.

Mà làm như vậy ưu điểm chính là động lực hồi phục của hắn một ngày lớn hơn một ngày, vốn dĩ cần thời gian hai năm phục hồi giờ rút ngắn cho hắn thành một năm rưỡi.

Nhưng mà hiện tại hắn lại không thể xác định đối phương đến cùng có muốn cùng hắn kết hôn hay không......

Phong Việt rủ xuống mắt, nhớ tới mấy ngày hôm trước hắn nghe lén thấy Ôn Noãn cùng nữ nhân trước mặt này điện thoại ——

"Noãn Noãn a, ngao ngao, chúng ta đều hơn nửa năm không gặp, cậu cái tiểu yêu tinh có nhớ tớ không? Tớ cùng cậu nói a, qua vài ngày nữa sẽ tổ chức hội họp bạn đại học, đến lúc đó cậu có rảnh thì đi tới a, có bạn trai cũng nhất định phải mang đến cho tớ nhìn một cái a!"

"Nhanh như vậy lại có hội họp bạn học? Ừm...... Được, để tớ xem thử đến lúc đó tớ có thời gian hay không?"

"Có thời gian hay không cậu đều phải đến a, tớ nhớ cậu, hơn nữa...... Hè hè, tớ nghe nói hội họp bạn học lần này, Thẩm Minh cũng tới nga, hắn hình như vừa mới về nước, cậu không muốn gặp thấy hắn sao? Hắn không phải umbrel* tiên sinh của cậu sao?"

(*umbrel là tên xe thì phải.)

"Cậu nói hươu nói vượn cái gì đấy? Tớ lúc nào nói qua hắn là Thẩm Minh? Lúc trước rõ ràng chính là cậu kéo loạn tơ hồng, tớ đối hắn một chút ý tứ đều không có."

"Ôi, đối hắn không có ý tứ, đối umbrel tiên sinh liền có ý tứ phải không? Tớ hiểu được. Nhưng là Thẩm Minh người ta đối với cậu có ý tứ nha, nghe nói lúc trước tỏ tình với cậu thất bại sau đó liền chưa từng kết giao bạn gái, lần này về nước cũng là vì cậu, cuồng dại cỡ nào a, cậu đừng suy nghĩ vẩn vơ, đừng luôn chờ mong một người sẽ không bao giờ xuất hiện nữa."

"Được rồi, được rồi, không cùng cậu nói nữa, tớ làm việc đây."

"Vừa nói vấn đề này cậu liền bỏ chạy, Tống Ôn Noãn đồng học, xin hỏi cậu là loại ốc sên sao?"

......

Trên cơ bản, Phong Việt đã không nhớ nổi tâm tình của mình khi nghe xong cuộc gọi kia là cái dạng gì, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, vẫn là cảm thấy trong lòng đau đớn hô hấp khó khăn đến lợi hại, nên mới có lần này hắn cùng với bạn cùng phòng Ôn Noãn gặp mặt.

"Quý tiểu thư, tôi có một vấn đề muốn hỏi cô một chút......"

Nghĩ đến đây, Phong Việt ngẩng đầu, mỉm cười cứ như vậy nói.

Ban đêm.

Sau khi dễ dàng xử lý xong công việc của nhà xuất bản, Ôn Noãn lái xe nhìn ngoài cửa sổ xe cảnh sắc ban đêm, lông mày hơi hơi nhăn lại.

Haiz, lại muộn rồi, nếu luôn trễ như vậy, công việc này cô thật sự muốn từ chức, bằng không thời gian làm bạn với Phong Việt cũng quá ít rồi, chỉ cần vừa nghĩ tới tiểu bộ dáng Phong Việt kia ngồi trong phòng khách giương mắt nhìn cô trở về nhà, Ôn Noãn liền hận không thể mọc thêm đôi cánh, hiện tại liền bay trở về nhà.

Quên đi, còn làm việc cái gì nha, lão công quan trọng nhất!

Nghĩ như vậy, cô tiếp tục đạp chân ga càng sâu.

Chẳng qua hôm nay về nhà, cô lại không nhìn thấy Phong Việt ở phòng khách chờ cô, không chỉ không có Phong Việt, trong nhà đèn cũng không mở lên.

Ôn Noãn nhất thời thấy kỳ quái.

Cô cau mày lên lầu, trở về phòng ngủ hai người, vừa đẩy cửa ra, cô liền cảm nhận được một cánh tay đem cô ôm qua.

Ôn Noãn nhất thời phát ra một tiếng thét kinh hãi, chính là còn chưa kịp phản kháng, liền ngửi thấy trên người đối phương có mùi vị quen thuộc.

Chẳng qua bên trong mùi vị lại giống như xen lẫn một cỗ mùi rượu nhàn nhạt.

"Phong Việt, anh uống rượu? Sao lại uống rượu thế? Bác sĩ Lục không phải nói anh hiện tại đang ở thời điểm mấu chốt cuối cùng, một chút rượu cũng không thể dính sao? Anh sao cứ như vậy không thương tiếc mình......"

Ôn Noãn sốt ruột mở miệng, chính là câu nói kế tiếp lại thế nào cũng nói không nên lời, bởi vì miệng của cô đã bị một hôn mang theo khí rượu nhàn nhạt ngăn chặn.

Theo sau liền cảm giác được đối phương hôn càng ngày càng kịch liệt, càng ngày cùng không chịu khống chế.

Lại sau đó, cô liền cảm giác được cả người chính mình bị người đẩy thối lui đến bên góc tường, sau đó liền cứ như vậy bị người đặt trên tường, liền bắt đầu hài hòa vận động.

Quàn áo thậm chí cũng không hoàn toàn cởi xong, nhưng bóng tối lại có thể vô hạn phóng đại cảm giác của con người, chờ thời điểm phản ứng lại, Ôn Noãn liền chỉ còn lại có thở dốc, hơn nữa cô còn cảm giác được động tác Phong Việt vừa vội vừa hung, làm quá trình bên trong càng là đem cả người cô đều ôm vào trong lòng chính mình, ghìm Ôn Noãn có chút đau.

Nhưng đối phương không chút nào có ý tứ thả lỏng, ngược lại có thể nhận thấy được ở cạnh tường làm lâu không thoải mái, hắn thế mà cứ duy trì ôm cô như vậy di chuyển lên trên giường.

Rõ ràng phía dưới......

Ôn Noãn vỗ lên bờ vai hắn, nhưng không nghĩ bị hắn cắn lên ngón tay cô vỗ qua, kế tiếp đó là tinh tế liếʍ ɭáρ.

Cảm nhận được đối phương lấy lòng, Ôn Noãn chỉ có thể mặc kệ hắn......

Lại sau đó, cả đêm cứ như vậy qua đi.

Giữa trưa ngày hôm sau, Ôn Noãn mở di động ra, nhìn nhìn thời gian trên màn hình, chỉ cảm thấy công việc có lẽ thật sự có thể từ chức rồi.

Cô vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho nhà xuất bản xin nghỉ phép, liền trông thấy Phong Việt được người đẩy vào cửa phòng, trông thấy cô cằm di động, khẽ cười cười, liền ý bảo người phía sau đem cơm trưa thả xuống, chính mình đẩy xe lăn tiến vào.

"Nhà xuất bản bên kia sáng sớm anh đã xin phép cho em rồi, trước tiên ăn một chút gì đi, tối hôm qua em không ngủ ngon, một hồi nữa em ngủ tiếp được không?"

Nghe thấy Phong Việt nhắc tới đêm qua, mặt Ôn Noãn chớp mắt đỏ lên, "Anh còn nói đêm qua, nếu không là anh......"

"Ừm, đều là anh không tốt." Phong Việt tiếp tục cười.

Mà nhìn bộ dạng hắn thuận theo này, Ôn Noãn cũng không thể trách cứ hắn tiếp.

Chẳng qua ăn xong cơm trưa rồi, đối phương nói để cô ngủ tiếp, cái ngủ tiếp này, hai người thế mà lại lần nữa ngủ đến lăn giường.

"Đủ rồi, Phong...... Việt......"

Ôn Noãn cảm giác chính mình hình như đến cả nói chuyện cũng là vỡ vụn, nhưng người sau thân lại căn bản là hắn không có ý tiếp nhận ý kiến.

Cũng là giờ phút này, Ôn Noãn mới khắc sâu nhận thức, trở thành người thực vật hai năm, Phong Việt đến cùng theo Chu Văn Diệu cùng Phương Thanh Nhã bên kia học được cái kỹ năng phi thường gì.

Lăn qua lộn lại, các kiểu đa dạng, khiến cô quả thực...... quả thực......

Quả nhiên, ngày tiếp theo lại ngủ muộn, ừm...... Cũng không phải chỉ là ngày tiếp theo, kế tiếp mấy ngày, cô đều ngủ muộn......

Về cơ bản cô thậm chí không ra khỏi cửa phòng ngủ nhiều.

Giờ phút này liền tính lại trì độn nữa, Ôn Noãn cũng có thể phát giác không thích hợp.

Sau đó ở sau lưng Phong Việt, cô đem điện thoại trực tiếp gọi tới nhà xuất bản, thế mới biết Phong Việt là xin phép cho cô rồi, nhưng một hơi xin cho cô nghỉ nửa năm, nhà xuất bản bên kia còn hỏi cô có phải xảy ra chuyện gì hay không, điện thoại cũng gọi không được.

Ôn Noãn nhẫn nại trả lời vấn đề của người ta, xong bỏ điện thoại xuống bắt đầu suy tư đến cùng chỗ nào xảy ra vấn đề.

Sau đó đem ánh mắt chuyển dời đến trên di động của bản thân, điện thoại......

Bỗng dưng, cô nhớ tới mấy ngày trước đây, khuê mật của cô gọi một cuộc điện thoại cho cô.

Gặp mặt bạn học cũ......

Đúng rồi, hôm nay là ngày bao nhiêu?

Còn chưa có nghĩ xong, Ôn Noãn liền lập tức cảm giác được di động của mình bắt đầu rung lên.

Nhìn tên trên màn hình, Ôn Noãn nhíu nhíu mày, liền nhận điện thoại.

Mà ngay lúc cô nhận điện thoại, một bên khác Phong Việt nhìn thiết bị hiển thị trước mặt, môi chớp mắt liền nhấp nhấp.

"Tống Ôn Noãn đồng học, cậu hiện tại to gan nha, điện thoại tớ ta cũng dám treo, cậu nói một chút vài ngày nay cậu rốt cuộc treo mấy cuộc điện thoạicủa tớ là sao, hả? Cậu nói một chút, nếu không là tớ kiên trì không ngừng, hôm nay hội họp cậu có phải cũng không chuẩn bị đến hay không? Cậu hiện tại đang đến chỗ nào rồi? Khách sạn bên này người đều đến không sai biệt lắm rồi, he he, không là tớ nói cậu chứ, cậu có một đại lão công tốt như vậy, sao lại không giới thiệu cho chúng ta quen biết a, hôm nay vừa vặn nha, Phong Việt a, Phong Việt ôi, đó ở trường học chúng ta, quả thực chính là cấp truyền thuyết, cậu thế mà đem hắn bắt được, có bản lĩnh, có bản lĩnh, nói có lão công như vậy, cậu còn muốn cái gì umbrel tiên sinh a, Phong Việt một người bằng hắn ta mười cái a! Đừng tìm ai khác nữa......"

Nghe được Quý Giai nói như vậy, Ôn Noãn sao còn không biết chính mình hiện tại gặp phải chuyện này hết thảy đến cùng là chuyện gì xảy ra?

Cô nhất thời liền cười ra tiếng, sau đó liền đối diện với di động, nhìn về phía Phong Việt lắp đặt camera giám sát trong phòng, từng chữ từng chữ nói, "Làm sao bây giờ đây? Tớ không bỏ xuống được a...... Cả đời này, tớ thấy tớ đều không bỏ xuống được...... Anh ấy ở thời điểm tớ thống khổ nhất khó khăn nhất xuất hiện, tớ làm sao có thể buông được anh ấy a...... Không chỉ có không bỏ xuống được, tớ còn muốn...... Cùng với anh ấy cả đời bên nhau......"

Nói xong lờ như vậy, Ôn Noãn cũng không quản Quý Giai ở bên kia oa oa kêu to cái gì, cứ như vậy tắt điện thoại di động, sau đó rời giường, bắt đầu mặc quần áo trang điểm đứng lên.

Đau...... Không, đã không thể nói là đau nữa......

Phong Việt cảm giác thiện lương của bản thân giống đã sắp chết lặng, chết lặng giống như căn bản là không tồn tại, cả người hắn cứng ngắc theo trên xe lăn đứng lên, đi về phía trước hai bước.

Hắn tốt rồi...... Hắn đã khỏe rồi......

Vốn dĩ hôm nay hắn muốn cho Ôn Noãn một kinh hỉ, nhưng là hiện tại xem ra, nếu nói cho cô, hắn khỏe rồi, đối phương nói không chừng liền một chút do dự cuối cùng đều không có, cô sẽ cũng không quay đầu lại rời khỏi hắn, sẽ không chút do dự chạy về phía một người khác ôm ấp, cùng gã ta làm nũng, cùng gã ta......

Không, đây không phải là điều hắn muốn, hắn không chấp nhận!

Phong Việt ánh mắt một đen xuống, mạnh mẽ kéo cửa phòng của mình ra.

Nhốt lại, nhốt lại, nhốt lại......

Về sau chỉ cần...... Chỉ cần trông thấy một mình hắn thì tốt rồi, cứ giống mấy ngày nay, hắn không cần rộng lượng, không cần lại thả cô tự do, không cần lại dung túng cô, không cần......

Mặc dù không yêu hắn, mặc dù trong lòng không có hắn, đều chỉ cần trông thấy một mình hắn là được rồi, bọn họ luôn sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ hạnh phúc!

Nhưng chờ tay hắn đặt trên tay nắm cửa phòng ngủ, Phong Việt mới phát hiện tay hắn đang run rẩy, run rẩy thậm chí kéo không ra cửa phòng trước mặt.

Hắn đã sớm nên biết không phải sao? Hắn đều đã điều tra tất cả rồi, cô học cùng trường với bản thân hắn, thậm chí từ lúc tốt nghiệp cũng đã được lưu lại trường, nhưng cô lại vẫn không duyên cớ đi tới bên người hắn, đơn giản là thời điểm cô đại học hắn từng tài trợ cho cô, cô là tới báo ân, chờ vừa báo xong, cô sẽ rời khỏi, rời khỏi người hắn, đi tìm người yêu chân chính của cô.

Sẽ không thấy cô nữa, Ôn Noãn sẽ biến mất......

Vừa nghĩ như vậy, tay Phong Việt run rẩy càng thêm lợi hại.

Nếu không thấy cô nữa, hắn nên tiếp tục sống sót thế nào đây......

Hồi lâu, nam nhân nhìn cửa phòng khép chặt trước mặt, ánh mắt bịn rịn mà lưu luyến, giống như là xuyên thấu qua cánh cửa này nhìn về phía người mà mình muốn nhìn, cũng không biết trải qua bao lâu, tay nam nhân thế mà lại chậm rãi thả xuống, suy sụp cười cười, vừa mới nâng chân lên ——

Cố tình đúng lúc này, trong phòng ngủ bỗng nhiên truyền đến một trận âm nhạc du dương.

Không hiểu ra sao, Phong Việt cảm thấy giống như có chút quen thuộc.

Chờ lúc hắn phản ứng tới lại, hắn thế mà đã mở cửa phòng ra, sau đó đã bị một cái ôm ấp to lớn ôm cho đầy cõi lòng.

Mùi vị quen thuộc, độ ấm quen thuộc......

Thật sự buông tay không được......

"Em biết anh vẫn luôn đang nhìn em, nghe em nói chuyện đúng hay không?" Đột nhiên, Ôn Noãn trang điểm tinh tế ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt giảo hoạt chớp chớp, sau đó lôi kéo hắn tới dưới âm nhạc quen thuộc nhảy lên vũ khúc.

"Năm lớp 12 kia, em thi trúng đại học B, nhưng mà nhà em nghèo lắm, mẹ em một người mang theo em, không có tiền ăn học, ngày đó nhận được thư thông báo, mẹ em sầu tóc bạc, em nói với bà ấy em có biện pháp kiếm tiền, sau đó đi theo đứa em gái không học sơ trung trấn trên đi tới S thị, cô ấy nói cô ấy có thể mang em kiếm thật nhiều tiền, ừm, lúc xuống xe lửa đã bị vây quanh lạc mất đứa em kia, nếu không là em cơ trí, hiện tại anh đã có thể không nhìn thấy em đâu, sau đó tiền của em, chứng minh thư tất cả đều ở trong tay đứa em đó, em ở S thị lưu lạc mấy ngày, trời đổ mưa, đều không chỗ tránh mưa, lại sau đó liền gặp một cái ô, em cũng không biết xe hắn vì sao sẽ dừng lại, lại vì sao đưa ô cho em rồi lại đưa tiền cho em, sau này...... sau này còn âm kém dương sai giúp đỡ đến em, nhưng em cảm thấy...... Ừm...... Có lẽ đây là duyên phận......"

"Anh nói đi? Phong Việt......"

"Umbrel tiên sinh....... của em."

Mà ngay lúc Ôn Noãn nói đến S thị, Phong Việt cũng đã cảm thấy có chút không thích hợp.

Chờ hắn nghe xong toàn bộ, hắn đã không biết nên làm ra cái dạng biểu cảm gì, trong lòng một trận một trận, giống như sấm dậy, kinh hỉ, suиɠ sướиɠ, kích động các loại cảm xúc bắt đầu khởi động ở trong lòng hắn.

Ôn Noãn, Ôn Noãn, Ôn Noãn, Ôn Noãn......

Hắn ở trong lòng không ngừng gọi cô như vậy.

Cúi đầu, theo bản năng đã muốn hôn qua, lại không nghĩ một chút đã bị Ôn Noãn chặn miệng.

"Đừng hôn, hội họp sắp bắt đầu, anh theo em cùng đi, sau đó...... Nói cho bọn họ......"

"Chúng ta muốn kết hôn......"

"Được không?"

"Được."

Thanh âm Phong Việt phá lệ khàn khàn, run run, hai mắt lại sáng được dọa người.

"Công việc vừa nãy em cũng từ chức, về sau, cũng chỉ có hai người chúng ta, được không?"

"Được......"

Sao có thể không được?

Em, là sự cứu chuộc cả đời của anh.

---

Hoàn Thành thế giới thứ nhất!

*************

Thế giới sau có 14 chương nha!

Tiết lộ cho cả nhà biết: Nam chính là phạm nhân đó nghe!!@~~~

Thế giới sau mình làm chậm hơn thế giới trước nhé!!!!

Chào cả nhà! Moa moaaaa.......♥︎♥︎♥︎