Chương 49: Đáng yêu

Sau khi tiếng vỗ tay như sấm dừng lại, hội trường càng yên tĩnh, tất cả mọi người dưới sân khấu đều nhìn chằm chằm Mạc Sương chờ đợi bài diễn văn bắt đầu.

Trác Vi Lan lo lắng nhìn, lại xác định một lần nữa xem nhϊếp ảnh gia có chụp hay không, vui vẻ cầm máy ảnh khác lên, nhấn nút chụp thêm vài bức ảnh làm kỉ niệm.

Ba năm trôi qua, Mạc Sương lại đứng ở cùng một vị trí, quá có ý nghĩa.

Trác Vi Lan hy vọng tất cả đều hoàn hảo.

Lúc buổi lễ tốt nghiệp cử hành, mẹ Mạc mà cô chờ mãi không xuất hiện, tay nàng quay hình run rẩy liên tục, chịu đựng ánh nhìn quan sát sâu xa của dì bên cạnh, rút điện thoại gọi thúc giục.

Trác Vi Lan lúc ấy không xem kỹ Mạc Sương diễn thuyết, cũng không chờ được mẹ Mạc đến trễ, đoạn video quay cẩu thả đã bị xóa rất dứt khoát, với mục đích không muốn kí©h thí©ɧ Mạc Sương.

Quay đầu nhìn lại, nàng không làm xong một chuyện nào.

Bây giờ có cơ hội lần thứ hai, Mạc Sương mất trí nhớ, trong lòng thay đổi, có một chút dáng vẻ đắc ý khi tốt nghiệp, nàng chọn quần áo hợp nhất tự mình giúp vợ thay, mời tới nhϊếp ảnh gia có kinh nghiệm, cầm máy ảnh tận tình quay lại ngày này.

Nhưng mà, chuyện không may lại xảy ra với Mạc Sương.

Nửa phút trôi qua, lễ đường không vang lên lời mở đầu, nụ cười của Mạc Sương dần dần biến mất, cúi đầu cụp mắt, hơi khom lưng, bàn tay chống lên bục lắm chặt mép, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.

Trác Vi Lan ở gần, rõ ràng thấy được dáng vẻ Mạc Sương hô hấp dồn dập.

"Tại sao..." Nàng gấp gáp, định đứng lên, mới cử động một cái làm món đồ kì lạ trên chân rơi đầy dưới đất —— Bản thảo diễn văn dự bị của Mạc Sương, nàng chưa kịp kéo túi xách lên, bó hoa chuẩn bị để đưa lúc kết thúc...

Tiếng xôn xao vang lên, bên trong hội trường không ít ánh mắt nhìn qua, bao gồm cả Mạc Sương.

Trác Vi Lan khó chịu cắn môi, áy náy cười với Mạc Sương một tiếng, lập tức cúi người xuống nhặt đồ —— nàng có thể không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của người khác, lại không thể coi thường hỗn loạn mình tạo ra.

May mắn là những người bên cạnh không cảm thấy hành động của nàng làm phiền người khác, tốt bụng lượm đồ bên chân, cộng thêm vệ sĩ và nhϊếp ảnh gia hỗ trợ, đồ rơi tán loạn trên đất thu lại rất nhanh.

Trác Vi Lan nói cám ơn, ôm túi nhìn về phía trước, vừa vặn nhìn lại ánh mắt Mạc Sương.

Nét mặt Mạc Sương không được tốt lắm, nhưng vẫn cười với nàng một cái.

Trên bục nhiều học sinh đang kiểm tra thiết bị, sau khi loay hoay đập gõ, microphone phát ra tiếng chói tai ngắn ngủi.

Trong hội trường có vài tiếng nói chuyện và than phiền, Mạc Sương mượn chuyện này xuống hội trường, mỉm cười xin lỗi vì sai lầm vừa rồi, chuyển đề tài bài phát biểu về phía mình, dùng một bản thảo khác dọ trợ lý Trần chuẩn bị về chủ đề thất bại và thành công.

Trở lại phát biểu ở trường, Mạc Sương chắc hẳn rất vui, không giống như lúc xụ mặt nói chuyện khi tham gia hoạt động của tập đoàn X. Những người nghe đa số là học sinh, không thích nghe dạy dỗ, sẽ nghe lọt tai lời của những người vừa là thầy vừa là bạn hơn.

Không khí rất tốt.

Trác Vi Lan thấy Mạc Sương tiến vào trạng thái, thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đầy kiêu ngạo:

Nhìn đi, vợ tôi thật lợi hại! Bbản thảo nào cũng nhớ, có thể tùy cơ ứng biến!

Nàng đắc ý, cầm máy ảnh lên chụp lại khoảnh khắc hoàn mỹ này. Bởi vì ngồi ở hàng thứ hai, tầm mắt cô không tránh được ba Mạc ở hàng đầu, ma xui quỷ khiến thế nào lại cảm thấy bóng lưng chăm chú đó rất cảm động, chụp mấy tấm.

Ba Mạc vốn đang nghe diễn thuyết, lúc cần vỗ tay thì khí thế hơn bất kì ai. Nghe trợ lý bên cạnh nói vài câu, chợt quay đầu, nhìn về bên phải đằng sau.

Trác Vi Lan chú ý tới, mắt thấy nét mặt ba Mạc trở nên vặn vẹo. Nàng cảm thấy tò mò, quay đầu nhìn lại, phát hiện ra sự tồn tại kì lạ ở trong một đám đông nghịt học sinh.

Dù là cách khá xa, Trác Vi Lan cũng nhận ra ngay người phụ nữ đang ôm mặt khóc.

Mẹ Mạc Sương!

Trác Vi Lan bối rối, không dám tin, dụi mắt nhìn lần nữa.

Mẹ Mạc vừa lau nước mắt xong, bỏ khăn tay xuống, tập trung ngắm nhìn người đang phát biểu trên bục, mắt không còn chỗ cho điều gì khác.

Thấy rõ gương mặt đó, Trác Vi Lan trợn to hai mắt, cắn chặt môi dưới nhịn không kêu lên. Nàng bị dọa sợ không nhẹ, suy nghĩ loạn cả lên, cho đến khi một tràng pháo tay vang lên mới hoàn hồn lại, xoay người nhìn về Mạc Sương cười tự nhiên trên bục, có một thứ chọc thủng tất cả băn khoăn trong đầu, nhắc nhở nàng:

Không thể để cho ngày này phá hủy!

"Tiểu Chu, đi ngăn người kia lại." Trác Vi Lan không muốn thả mẹ Mạc đi, chỉ hướng dặn dò vệ sĩ.

Nàng mới vừa chỉ thì phát hiện một người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề ở hàng ghế đầu cũng di chuyển về phía đó, sợ hết hồn, vội vàng xác nhận vị trí ở hàng ghế đầu.

Ba Mạc vẫn còn ở, thiếu một trợ lí.

Trác Vi Lan thoáng an tâm, để cho vệ sĩ cố hết sức xử lí nhẹ nhàng, đồng thời cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho ba Mạc: "Ba, hôm nay là ngày quan trọng của Mạc Sương, ba nhịn một chút được không?"

Ba Mạc trả lời rất nhanh: "Được."

Đồng ý quá nhanh, Trác Vi Lan cứ cảm thấy qua loa lấy lệ, cảm thấy không an tâm, bỏ đồ xuống đi tới, ngồi vào chỗ trống không có trợ lý bên cạnh ba Mạc.

Ba Mạc liếc tới một cái.

Trác Vi Lan tưởng mình như vậy không biết xấu hổ, lúng túng siết chặt túi, nhát gan nói: "Chào ba."

"Ừ." Ba Mạc cười: "Cô định ngăn tôi như vậy?"

Trác Vi Lan cúi đầu không nói lời nào.

Ba Mạc không làm khó nàng, mắt nhìn Mạc Sương phía trước đang phát biểu, một lát sau lại nói câu: "Vỗ tay."

Làm một người tâm tư đã bay xa buổi diễn thuyết, Trác Vi Lan kịp phản ứng nàng nên dành sự chú ý cho Mạc Sương, vội vàng dùng sức vỗ tay, rồi sau đó không muốn để cho ba Mạc nghĩ rằng mình không nghiêm túc nghe Mạc Sương nói chuyện, không cách nào chụp hình, ngồi ngay ngắn nghe diễn thuyết, cả người căng thẳng, không dám thở mạnh.

Nàng cảm thấy mình giống như học sinh cuối hàng, đột nhiên thấy thầy xuất hiện, giả bộ nghiêm túc.

Bài phát biểu chỉ dài mười phút, bởi vì mẹ Mạc xuất hiện trở nên rất khó chịu.

Lúc sắp kết thúc, ba Mạc không biết lấy ở đâu ra một bó hoa, đưa cho Trác Vi Lan: "Cô tới đón nó đi."

Trác Vi Lan nhìn bó hoa ba Mạc lấy, có hoa loa kèn hồng trồng ở sân sau Mạc gia, sau khi nhận lấy cảm giác nặng trĩu, không biết hoa mình chuẩn bị phải làm thế à: "Ơ..."

"Tiểu Chương nói, người đó ở ngoài hội trường." Ba Mạc mặt không cảm giác giao phó: "Tôi không đi được, hai đứa ra nói chuyện trước đi."

Trác Vi Lan kinh ngạc.

Không riêng gì tặng hoa, ba Mạc còn nhường lại cơ hội nói chuyện với mẹ Mạc? Đây là người bốc đồng năm đó, khiến Mạc Sương xấu hổ trước mắt mọi người sao?

Trác Vi Lan hoảng hốt, Mạc Sương đã đi xuống dưới bục.

Lần này, Mạc Sương rốt cuộc có thể hưởng thụ cảm giác vui vẻ sau khi kết thúc tiếng vỗ tay, bước xuống khỏi sân khấu.

Trác Vi Lan vội vàng chạy tới, không ngưng lại, vừa vặn nhào vào trong lòng Mạc Sương, chiếc ôm lỗ mãng nằm ngoài kế hoạch.

"Cám ơn." Mạc Sương giúp cầm bó hoa, vuốt ve tóc nàng hơi ướt mồ hôi: "Vất vả rồi."

"Không có đâu." Trác Vi Lan dĩ nhiên không dám nói đây là do ngồi cạnh ba Mạc nên đổ mồ hôi, cũng không dám tùy tiện nhắc tới chuyện mẹ Mạc xuất hiện, khoác tay Mạc Sương kiếm cớ dẫn người đi: "Em còn có món quà tặng chị, để ở trên xe, chúng ta ra ngoài một chút được không?"

Sau đó là buổi biểu diễn của các bạn học sinh, Mạc Sương rời đi không nổi bật bằng ba Mạc tới, không có vấn đề quá lớn: "Được."

Cửa hội trường vừa mở ra, gió đập vào mặt, có ánh sáng thiên nhiên mạnh hoàn toàn khác.

Trác Vi Lan bị ánh mặt trời làm chói mắt, cau mày chịu đựng, thấy rõ mẹ Mạc đứng đối diện chờ, không khỏi buồn bực: Ba Mạc nói bên ngoài hội trường thì đúng là bên ngoài hội trường, vừa ra khỏi cửa đã thấ, làm người ta không kịp chuẩn bị tâm trạng.

Mạc Sương cũng thấy mẹ Mạc, siết chặt đầu ngón tay đang nắm tay nàng.

"Mạc Sương?" Trác Vi Lan lo lắng gọi một tiếng.

Mạc Sương trừng mắt nhìn, hít sâu một cái, sau đó đáp một câu dịu dàng vô cùng: "Đây."

"Muốn qua đó không?"

"Ừ." Mạc Sương gật đầu một cái, hơi buông tay ra đổi cách cầm thoải mái hơn.

Vừa lúc gió thổi qua, Trác Vi Lan cảm thấy lòng bàn tay lành lạnh, không biết là ai hồi hộp đến mức đổ mồ hôi.

Hai cô tay trong tay đi qua đường nhỏ trong rừng, đi tới trước mặt mẹ Mạc.

Mẹ Mạc nhìn thấy hai cô đi tới thì không thể rời mắt, đôi mắt vừa khóc của bà đỏ hoe, nhìn chằm chằm Mạc Sương, môi mấp máy không nói ra lời, nhìn không ra bóng dáng đoan trang ưu nhã lúc trước. Thấy Mạc Sương đến gần, mẹ Mạc theo bản năng đưa tay ra, thấy bước chân các cô vừa chậm lại, nhanh chóng rụt trở lại.

Mạc Sương giữ khoảng cách hai bước, đứng yên bất động.

Không dám đến gần, mẹ Mạc vò khăn tay ướt đẫm nước mắt, ánh mắt vẫn không chịu rời đứa con gái đã ba năm không gặp.

Trác Vi Lan tưởng là phải giằng co một lúc lâu, không ngờ vệ sĩ lại là người rất tận tâm với công việc, thấy Mạc Sương tới, cảm thấy nhiệm vụ làm "chặn người" đến đây là chấm dứt, bước một bước dài tới cạnh các cô để bảo vệ.

Chuyện mẹ Mạc không làm được, một vệ sĩ lại có thể dễ dàng làm.

Bầu không khí lúng túng hơn.

"Sương..." Mẹ Mạc nở một nụ cười: "Đã lâu không gặp."

Mạc Sương hờ hững đáp một chữ: "Ừm."

Trác Vi Lan nghe được câu trả lời lạnh nhạt này, quay đầu nhìn một chút, phát hiện Mạc Sương thật sự đang xụ mặt không thể hiện cảm xúc gì khác, không khỏi có chút lo lắng —— sao lúc này 18 tuổi và 25 tuổi giống nhau vậy chứ?

Nụ cười của mẹ Mạc không thay đổi, dùng giọng khàn vì khóc nói tiếp: "Vừa rồi con thể hiện rất tốt, mọi người đều thích, nghe rất chăm chú đó."

Nói một loạt dài, Mạc Sương nghe, từ bi nói thêm hai chữ: "Tôi biết."

Nét mặt mẹ Mạc cuối cùng cũng cứng đi, luống cuống cúi đầu nhìn tay mình.

Thuận tiện liếc nhìn, Trác Vi Lan phát hiện mẹ Mạc đeo chiếc nhẫn ngọc lục bảo năm đó nàng chọn, tâm trạng rất vi diệu.

Mạc Sương nói chuyện vô tình, mẹ Mạc hai lần bị lạnh nhạt có hơi bị đả kích, hai người trong cuộc không lên tiếng, ở ven đường giằng co. Không ai muốn đi, cũng không biết sao cho phải.

Hôm nay nắng đẹp, lộng gió, tiếng cây cối lay động xào xạc, tiếng âm thanh biểu diễn trong hội trường ầm ầm khiến xung quanh chấn động nhẹ.

"Chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút đi." Trác Vi Lan nhắm mắt đề nghị: "Nơi này có hơi ồn ào."

Nàng vừa lên tiếng, mẹ Mạc giống như được cứu, ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía Mạc Sương.

Trác Vi Lan còn lắc lắc tay Mạc Sương: "Đi đi, bận rộn tới trưa em hơi mệt."

Nàng biết Mạc Sương là một người khó chịu lại thù dai.

Trừ khi ở trong phòng, Mạc Sương sẽ không nói "Con nhớ mẹ", biết rất rõ ràng mẹ Mạc sẽ biến mất bất cứ lúc nào, Mạc Sương lại không thể bỏ qua uất hận, tưởng rằng phản ứng nhanh như vậy đã là nhượng bộ và tha thứ.

Trác Vi Lan hiểu tính vợ mình, lấy lý do "Em mệt", nũng nịu lấy lòng.

Mạc Sương khó chịu thêm khó chịu, nếu không thì không biết mọi chuyện sẽ đi xa tới đâu, nghĩ ngợi chốc lát nắm chặt cơ hội: "Được."

Mọi người đi tới một quán cà phê cách đó không xa, tìm một phòng bao, trợ lý và vệ sĩ ở ngoài chờ, Mạc Sương, mẹ Mạc và Trác Vi Lan đi vào. Dù vẫn không nói gì với nhau, nhưng có thể cùng uống hai ngụm trà đã bớt lúng túng, tốt hơn trước đó đứng ven đường nhiều.

Trác Vi Lan bưng ly trà sữa nóng, do dự có nên tìm lý do ở lại thôi, cho hai mẹ con một không gian nói chuyện.

"Ở lại." Mạc Sương nhìn thấu tâm tư nàng, kê tai nói một câu: "Em đi tôi cũng đi."

Trác Vi Lan không biết làm sao, nhấp một hớp trà để trấn tĩnh lại, cảm thấy vị ngọt ngấy tràn ra đầu lưỡi, phát hoảng.

Mẹ Mạc vẫn không thay đổi, thích trà hoa thoang thoảng không bỏ đường, thấy Mạc Sương gọi cà phê thì mím môi.

"Ơ?" Trác Vi Lan kinh ngạc: "Sao chị lại uống cà phê rồi?"

Nàng nhớ Mạc Sương dần dần lệ thuộc vào cà phê vì thiếu thời gian làm việc, thiếu tinh thần, lúc đi học thích uống nước sôi và nước chanh, chăm sóc sức khỏe như cán bộ già, đồ ăn không tốt cho sức khỏe là tránh xa.

"Tôi... Có hơi buồn ngủ." Mạc Sương thấp giọng nói, uống một hớp nhỏ rồi đặt xuống.

Trác Vi Lan lắc đầu một cái, "Uống không ngon hả? Em giúp chị gọi nước trái cây."

Không có từ chối, Mạc Sương tới gần xem thực đơn, dính sát nàng không buông.

Mẹ Mạc nhìn hai người thân mật, không tự chủ được mỉm cười: "Tình cảm của hai đứa vẫn tốt như vậy."

Vẫn tốt như vậy?

Mạc Sương vẫn bình tĩnh, Trác Vi Lan thì không bình tĩnh như vậy, chiến tranh lạnh, cãi vả, ly dị, tai nạn xe... Ký ức hỗn độn ùa về, làm nàng nhất thời không có tâm trạng chọn nước trái cây ngon.



"Nước chanh đi." Nàng tùy tiện chọn giúp Mạc Sương cốc nước chanh màu sắc tự nhiên một chút, không để ý tới lời mẹ Mạc cảm thán.

Mẹ Mạc cho là nàng cũng không giúp bà, khó chịu cúi đầu.

Ba người lại không nói gì với nhau.

Một lát sau, phục vụ viên đem nước chanh tới, đóng kỹ cửa phòng riêng.

Trác Vi Lan tính lại thời gian lễ chúc mừng kết thúc, cảm thấy nếu họ tiếp tục giằng co, ba Mạc sẽ từ hội trường đến hỏi tội, thở dài, thay Mạc Sương hỏi vấn đề muốn biết: "Ba năm qua mẹ đã đi đâu thế?"

Mẹ Mạc mỉm cười: "Một thành phố nhỏ tên là Tuế Thành, không xa, cách nơi này ba trăm cây số."

"Ồ." Trác Vi Lan gật đầu một cái: "Sao đột nhiên trở lại?"

"Mẹ thấy tin tức, nghe nói Mạc Sương suýt chút nữa bị hại... Quả thực... Không nhịn được muốn gặp lại..." Mẹ Mạc vừa nói vừa nghẹn ngào.

Trác Vi Lan sợ nhất người khác khóc, ngơ ngác không biết làm thế nào mới tốt.

Từ đầu đến cuối, Mạc Sương vẻ mặt đều hờ hững, thấy mẹ Mạc muốn khóc cũng không đổi: "Bà có hỏi tôi xem có đồng ý gặp lại không à?"

"Thật xin lỗi." Mẹ Mạc khóc nói: "Mẹ sai rồi."

Mạc Sương hừ lạnh: "Tôi không chịu nổi."

"Mạc Sương, mẹ thật sự sai rồi." Mẹ Mạc vừa nói, vừa quỳ gối xuống.

Trác Vi Lan khϊếp sợ, suýt nữa run tay roi cả cốc.

Mẹ Mạc coi như mất hết tôn nghiêm, không chỉ quỳ xuống đất, còn bò đến gần Mạc Sương: "Thật sự xin lỗi, mẹ không nên bỏ con lại, để con phải tủi thân như vậy, tất cả đều là mẹ sai..."

Mạc Sương cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhìn sang chỗ khác.

Mẹ Mạc bị coi thường, dựa vào bàn trà thấp giọng khóc sụt sùi, càng ngày càng rũ xuống đầu sắp chạm vào đất.

"Mẹ, mẹ đứng lên trước đã!" Trác Vi Lan cảm thấy mẹ Mạc không đến mức phải dập đầu, cuống cuồng, tiến lên đỡ: "Có gì từ từ nói."

Mẹ Mạc cười khổ: "Bây giờ còn có thể từ từ nói sao?"

Trác Vi Lan nhìn Mạc Sương lạnh lùng ngồi ngay ngắn một cái, biết hôm nay nói chuyện không thuận lợi, dùng hết sức đỡ mẹ Mạc. Sức nàng yếu, mẹ Mạc cả người như nhũn ra, hai người rúc lại trong góc nhỏ của bàn trà không làm gì được, lảo sắp ngã cùng nhau.

"Ối." Nàng không nhịn được hét lên.

Mạc Sương quay đầu lại, thấy mẹ và vợ cùng ngã, mím môi đưa tay giúp.

Mẹ Mạc run rẩy đặt tay lên tay Mạc Sương, không dừng được nói: "Cảm ơn, cảm ơn..."

Mọi người ngồi ổn thỏa, Mạc Sương lập tức thu tay về, cùng Trác Vi Lan ngồi ghế sofa bên kia, không chậm trễ, hỏi thẳng: "Châu Ngạn Khánh là chuyện gì xảy ra?"

Mẹ Mạc cuối cùng cũng ngẩng đầu: "Ông ta tới tìm con sao?"

"Đúng, ông ta nói tai nạn xe không liên quan đến ông ta." Mạc Sương nhìn chằm chằm mẹ Mạc, hỏi cái cần biết: "Có thật không?"

"Mẹ không biết, mẹ đã không còn liên quan đến ông ta nữa." Mẹ Mạc nhỏ giọng đáp.

"Chia tay khi nào?"

Mẹ Mạc do dự một chút mới trả lời: "Một năm trước."

"À." Mạc Sương nghĩ ngợi chốc lát: "Như vậy đi, bà giúp tôi một chuyện."

"Con nói đi." Mẹ Mạc mong đợi.

Mạc Sương cầm lấy ví của Trác Vi Lan, đếm đầy đủ tiền, đặt lên bàn, bên bình tĩnh bàn giao: "Trở lại bên cạnh Châu Ngạn Khánh, đừng tới quấy rầy tôi nữa."

Nụ cười mong đợi của mẹ Mạc cứng lại.

Trác Vi Lan không ngờ Mạc Sương sẽ nói như vậy, không biết làm sao nhìn xung quanh, đang lúc mê man bị Mạc Sương kéo ra khỏi phòng bao.

Nàng đi tới hành lang quay đầu nhìn một cái, vừa vặn nghe được lời trợ lý ba Mạc.

"Chủ tịch ở bãi đỗ xe, mời đi cùng tôi tới."

——

Trên đường trở về, Mạc Sương nói mệt, không để ý hình tượng nằm lên đùi Trác Vi Lan ngủ.

Trác Vi Lan nhìn Mạc Sương ủy khuất rúc lại gần, đau lòng xoa đầu một cái, cuộn góc chăn lại để chỗ này ấm hơn, cứ thế bất động, sợ động tác quá mạnh đánh thức Mạc Sương.

Đến tiểu khu, Mạc Sương bị tiếng phanh lại đánh thức, vuốt mắt ngồi dậy, đầu tóc rối bù cong lên.

Trác Vi Lan vuốt lại đám tóc trên đầu cô, không tưởng tượng nổi Mạc Sương vô hại lại nói với mẹ Mạc một câu giận dỗi "đừng tới quấy rầy tôi nữa", giọng ôn tồn lời nói nhỏ nhẹ ân cần: "Về tới nhà rồi, về ngủ tiếp chứ?"

"Được." Mạc Sương ngoan thuận theo, vặn cổ xoay vai.

Trác Vi Lan giúp bóp bóp một cái, thấy Mạc Sương cười cong môi: "Vui gì, xuống xe đi."

Mạc Sương mở cửa xuống xe, ăn no rửng mỡ chạy, cố ý vòng qua mở cửa cho nàng.

"Có tinh thần rồi?" Trác Vi Lan không biết làm sao.

Mạc Sương cười không nói.

Trong kế hoạch gốc, Mạc Sương định mời thầy cô ăn một bữa cơm, cố ý để dì Phương nghỉ. Nhà không có ai, trống huơ trống hoác, tiếng họ cùng đóng cửa là tiếng lớn nhất, nhẹ nhàng vọng lại trong nhà.

Trác Vi Lan nghĩ đến Mạc Sương xét nghiệm DNA xong trở về lúc ba giờ sáng, cũng yên tĩnh như vậy.

"Vi Lan." Cô có hơi hoảng hốt, Mạc Sương lập tức làn chuyện khác hoàn toàn ba năm trước, đưa tay ôm tới, vòng tay siết chặt: "Cảm ơn em."

"Không cần cám ơn." Trác Vi Lan cảm thấy Mạc Sương đang run rẩy, dịu dàng lên tiếng đáp lại.

Mạc Sương lại ôm chặt hơn nữa.

Trác Vi Lan cảm thấy hít thở không thông, vỗ Mạc Sương một cái: "Ngoan, buông ra nào."

"À..." Mạc Sương nghe lời, rủ cánh tay xuống cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm mũi chân như đưa đám.

Trác Vi Lan suy nghĩ có phải mình từ chối quá độc ác hay không: "Không phải chị mệt sao? Có muốn..."

Nàng còn chưa dứt lời, bên kia truyền đến tiếng mở khóa cửa.

"Dì Phương sao..." Trác Vi Lan nghiêng đầu nhìn từ cửa sổ thủy tinh ra ngoài, thấy Mạc Thẩm Văn đeo cặp sách cùng Dịch Tình đi vào trong, có chút kinh ngạc, bước tới mở cửa giúp: "Sao các em lại về?"

Mạc Sương thu hồi dáng vẻ đáng thương đòi ôm, cau mày quan sát Mạc Thẩm Văn về nhà lúc không thích hợp.

Mạc Thẩm Văn bỉu môi, tự tin đáp: "Trường ồn quá."

"Ồn thế nào?" Trác Vi Lan nhìn đồng hồ: "Ngươi lại cúp cua chứ gì? Hầy, chính em nói học quan trọng nhất, sao vừa về trường học một ngày đã xin nghỉ?"

"Ở trường là có thể học tập? Nhiều nhà báo vây quanh như vậy, không bị nước miếng dìm chết cũng không tệ!" Mạc Thẩm Văn thay giày, cáu kỉnh trả lời cô, hất bốt ra đi dép vào, lại biểu diễn màn lên tầng đóng sầm cửa.

"Hả?" Trác Vi Lan quay đầu hỏi Dịch Tình: "Có nhà báo thật à?"

Dịch Tình cặn kẽ báo cáo, trong giọng có ý châm chọc: "Có, Mạc tổng đến đại học A diễn thuyết, tin vịt bị thương chưa đánh đã bại, các nhà báo muốn phỏng vấn xem con gái tội phạm gϊếŧ người thấy thế nào."

Trác Vi Lan nghe không thoải mái: "Cái gì mà con gái tội phạm gϊếŧ người?"

Dịch Tình nhìn nàng một cái, sửa lại: "Con gái của người bị nghi ngờ gϊếŧ người không thành."

"Thấm Văn là Thấm Văn!" Trác Vi Lan coi như đã để các nhà báo kia không đi gây sự nữa, tức giận đi tới đặt mông ngồi xuống ghế sofa, không dừng được mắng: "Bọn họ có bản lĩnh thì vào trại giam mà phỏng vấn, dựa vào cái gì làm khó một cô bé 16 tuổi!"

"Vi Lan, em đừng nóng giận, là cách xử lý của tôi không ổn." Mạc Sương cũng tới ngồi, ôm nàng an ủi.

Trác Vi Lan càng tức: "Chị tự trách mình cái gì! Là những nhà báo kia quá đáng!"

"Đúng vậy." Mạc Sương lập tức đổi lời, nói theo ý nàng.

Trác Vi Lan thấy Mạc Sương khôn khéo một chút đầu, chợt phát hiện mắng cánh nhà báo cũng không có cách nào giúp Mạc Thẩm Văn thoải mái một chút, dần dần tỉnh táo: "Chúng ta có nên xin cho Thấm Văn nghỉ dài hạn không? Em ấy tới trường là để học mà, tìm thầy giáo dạy kèm tại nhà, bổ túc bài bị lỡ. Không cần để em ấy phải khổ sở tới trường như vậy."

"Hỏi ý kiến Thấm Văn đi." Mạc Sương chỉ nói.

Nhìn cửa phòng đóng chặt một cái, Trác Vi Lan nhụt chí, khổ não vò tóc: "A a a, chuyện gì thế trời!"

Nàng mới vừa kéo tóc ra hơi đau đã bị giữ tay, cảm giác lòng bàn tay truyền tới hơi ấm áp ngẩn ra một lúc, không tiếp tục kéo lôi để bản thân chịu tội nữa.

Mạc Sương nhân cơ hội giữ chặt tay cô: "Đừng có vội, đây là hệ quả của việc ba tôi mặc kệ, cho giới truyền thông không biết kiêng nể. Tôi nghĩ cách đi nói một chút, tổ chức họp báo cho giới truyền thông phản hồi chính thức, truy cứu trách nhiệm việc tung tin đồn. Tin tức ngừng lan truyền, đỉnh điểm sẽ trôi qua rất nhanh."

Trác Vi Lan nghĩ chỉ là trị phần ngọn, Mạc Sương nghĩ trị tận gốc.

Nhưng...

Trác Vi Lan nghi ngờ quan sát Mạc Sương một lần, mơ hồ cảm thấy không đúng.

Cũng vẫn bình tĩnh, Mạc Sương cứ như thăng cấp, không giống vẻ xụ mặt giả vờ nghiêm túc trước đây, lại nở nụ cười, không đè thấp giọng, giọng nói chuyện lạnh nhạt, hàng ngày lộ ra cảm giác trầm ổn.

Giống như ông chủ lớn đang nóng lòng thay đổi muốn tạo uy tín, cho người ta thấy uy mà không cần giận, để người xung quanh thi nhau làm việc.

Trước đây người ta sẽ nghĩ —— À hôm nay cô tức giận, chúng ta nể mặt nghe lời một lần.

Sau thì người khác sẽ—— không dám chọc, không dám khıêυ khí©h.

Trác Vi Lan nhớ lại Mạc Sương ở trên sân khấu nhanh chóng tìm về trạng thái thản nhiên như thường, cảm thấy đó là sự thay đổi kì lạ: "Có phải chị..."

"Làm gì đấy!"

Một câu gầm to cắt đứt câu hỏi của nàng.

Trác Vi Lan nhìn theo tiếng kêu, nhìn thấy hình ảnh làm người ta trố mắt nghẹn họng.

Mạc Thẩm Văn bị Dịch Tình vác lên vai, hai chân đạp, cánh tay vung vẩy, không thiếu giọng hét chói tay của cô gái, hình ảnh bình thường mặc đồ đen, ăn nói ngắn gọn, mặt vô cảm, giả vờ trưởng thành bị huy hoại trong chốc lát.

"Ối..." Trác Vi Lan choáng váng, đứng lên nghênh đón.

Mạc Sương giúp nàng đang sợ đến lắp bắp, hỏi: "Dịch Tình, cô làm gì?"

Dịch Tình không vội đáp hai cô, đi tới bên ghế sofa thả Mạc Thẩm Văn xuống, nắm cổ áo đồng phục lắc lắc, hung hăng ra lệnh: "Tự mình nói."

Mạc Thẩm Văn vốn không ngồi vững, ngã trái ngã phải không nói, còn để đồng phục cuốn lên lộ eo, không khỏi đỏ mặt kéo áo che lại: "Buông tay!"

"Đừng như vậy." Trác Vi Lan tưởng mình đã lo xong chuyện hỗn loạn hôm nay, chạy tới cứu Mạc Thẩm Văn từ trong tay Dịch Tình, giúp sửa sang lại đồng phục.

Dịch Tình khinh thường: "Em ấy muốn leo cửa sổ bỏ nhà ra đi."

"Hả?" Trác Vi Lan ngẩn người, tức giận vỗ Mạc Thẩm Văn một cái: "Sao em lại muốn chạy rồi!"

Nàng không dùng lực, Mạc Thẩm Văn sẽ không đau, tự nhiên biết câu này của nàng là oán trách nhiều hơn chỉ trích, cúi đầu không nói lời nào, muốn dây dưa kéo dài với họ.

"Mạc Thẩm Văn." Mạc Sương bỗng nhiên mở miệng, trầm giọng gọi tên.

Rõ ràng không nói gì khác, Mạc Thẩm Văn liếc về phía Mạc Sương một cái liền run lên, cắn cắn môi chần chờ hai giây lời nói thật: "Em không muốn nói với các chị."

"Không nói thì không nói." Trác Vi Lan cảm thấy nhức đầu, không nhịn được dạy dỗ Mạc Thẩm Văn: "Em cứ ở trong phòng không để ý bọn chị cũng đơcj, leo cửa sổ hộ bỏ nhà ra đi làm gì? Té xuống bị thương thì làm thế nào? Đi ra ngoài gặp phải người xấu thì làm thế nào..."

"Em không cần các chị quan tâm em như vậy!" Mạc Thẩm Văn lớn tiếng đáp một câu, cắt đứt lời dông dài của nàng.

Trác Vi Lan bối rối.

"Em tới nhà các chị là làm khách trọ, không phải làm con gái các chị." Mạc Thẩm Văn nhìn chằm chằm bàn uống trà nhỏ nhỏ giọng nói: "Em không phải trẻ con, có thể khống chế ưu tư của mình, không muốn ba ngày hai lần tâm sự với các chị."

"Oh, là em chê chúng tôi phiền." Trác Vi Lan xoa xoa đầu lôgn mày.

"Em không bỏ nhà ra đi." Mạc Thẩm Văn giải thích: "Chỉ muốn tìm một chỗ yên lặng một chút."



Trác Vi Lan không biết làm sao: "Em có thể đi từ cửa."

Mạc Thẩm Văn bất mãn nhìn Dịch Tình một cái: "Sau đó chị ta đi theo."

Dịch Tình hoàn toàn không quan tâm nội dung cuộc nói chuyện của các cô, xác nhận mục tiêu bảo vệ ở bên trong phạm vi tầm mắt, bản thân bận bịu, lấy điện thoại ra không biết đang làm gì. Nghe được tiếng Mạc Thẩm Văn cắn răng, Dịch Tình miễn cưỡng giương mắt nhìn, mặt không cảm giác nói một câu: "Xin hãy phối hợp với công việc của tôi."

Mạc Thẩm Văn khịt mũi coi thường.

Trác Vi Lan chú ý tới Mạc Thẩm Văn vẫn vò vạt áo không thả, biết cô bé 16 tuổi so đo chuyện chạy trốn bị bêu rếu, cho rằng động tác Dịch Tình khiêng người không hay, lại không dám gây sự với Dịch Tình, lặng lẽ phách vỗ vai Mạc Thẩm Văn bày tỏ an ủi.

"Thấm Văn." Mạc Sương lên tiếng: "Dịch Tình đang bảo vệ em, em không nên quấy rầy."

"Cúp một buổi học thì sao chứ? Em chẳng qua là đi ra ngoài chơi cùng bạn bè một chút."

Mạc Sương lắc đầu: "Không được."

Từ chối quá nhanh, Mạc Thẩm Văn không muốn chấp nhận, làm bộ tội nghiệp nhìn Trác Vi Lan.

Trác Vi Lan mềm lòng: "Nếu không... Em để cho bạn học tới chơi nhà?"

Mạc Thẩm Văn tối mặt, không đặt điều kiện với các cô nữa, đứng lên bước chân huỳnh huỵch lên tầng.

Trác Vi Lan không biết làm thế nào mới phải.

Đến khúc cua cầu thang, Mạc Thẩm Văn phát hiện Dịch Tình im hơi lặng tiếng đi theo sau, quay đầu hét: "Đừng đi theo tôi!"

"Không đi theo cô." Dịch Tình nói: "Tôi phải khóa cửa sổ phòng cô."

Mạc Thẩm Văn không cãi được, tiếp tục cúi đầu đi về phía trước.

Quả thực không yên tâm, Trác Vi Lan muốn đuổi theo, vừa đứng lên bị Mạc Sương kéo.

"Dịch Tình có kinh nghiệm, để cho cô ấy xử lý đi."

"Nhưng Thấm Văn cảm thấy không thoải mái..."

Mạc Sương không một chút lo lắng: "Từ từ thành thói quen."

"..."

Trác Vi Lan cảm thấy thế không chính đáng, không cùng Mạc Sương tranh luận nữa, giương mắt xem tình huống trên tầng. Ban đầu, Dịch Tình và Mạc Thẩm Văn đồng thời vào phòng, năm phút sau, Dịch Tình lại từ phòng bên cạnh đi ra.

Nàng trợn tròn mắt nhìn: "Đây là làm việc kiểu gì?"

"Khóa cửa sổ từ bên ngoài, để em ấy không chạy được." Dịch Tình tai thính, không để lỡ tiếng nàng cảm thán.

Mạc Thẩm Văn đóng sầm cửa lại.

Dịch Tình sắc mặt đều mang đổi, kéo ghế ngồi ngoài cửa.

"Vậy đây là làm việc gì nữa..." Trác Vi Lan hoàn toàn nhìn không rõ.

Dịch Tình trả lời mọi câu hỏi: "Kiểu thiếu nữ nhạy cảm này dễ tự tử."

Mạc Thẩm Văn không cam lòng gào từ trong phòng ra: "Ai nhạy cảm! Ai tự sát!"

Dịch Tình không để ý.

"Quả nhiên để người chuyên nghiệp tới mới được." Trác Vi Lan không quản nổi: "Gọi đồ ăn đi, chờ dì Phương tới thì lâu quá."

Mạc Sương gật đầu một cái, lấy điện thoại ra.

"Ô?" Trác Vi Lan có chút kinh ngạc: "Nhìn em làm một lần biết làm rồi?"

Mạc Sương ngừng động tác một lát: "Cách làm rất đơn giản."

"Cũng đúng." Trác Vi Lan không hoài nghi nhiều, tiến tới xem thực đơn: "Chà, những thứ này ăn tiệm không ngon... Hay chúng ta gọi nhà hàng mang tới?"

Nàng mới đề nghị, điện thoại Mạc Sương nhảy tin nhắn từ một số lạ, câu nói đầu tiên là: "Mẹ đây."

Trác Vi Lan lập tức không có tâm trạng gọi đồ bên ngoài, đứng lên, cẩn thận liếc mắt nhìn phản ứng Mạc Sương.

Thao tác tay Mạc Sương dừng giữa không trung, nhìn tin nhắn bật lên rồi mất đi, từ đầu đến cuối cũng không có biểu cảm gì.

"Chờ một chút." Nàng không nghĩ ra lời an ủi, Mạc Sương lại tự mình khôi phục như cũ, mở tin nhắn ra: "Chúng ta xem cái này trước."

Một câu nói này để Trác Vi Lan có lý do nhìn tin nhắn ngắn.

Được đồng ý, Trác Vi Lan đưa đầu nhìn một cái, tin nhắn rất dài, nửa đầu đều là nói xin lỗi, nửa sau nói: "Mẹ có chứng cứ Châu Ngạn Khánh phạm tôi, ông ta muốn tránh bị bắt, sẽ không quấy rầy con nữa. Mẹ và ba con đã bàn xong đơn ly dị, kết thúc dứt điểm. Sau này, mẹ sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống con nữa, con và Vi Lan sống với nhau thật tốt, mẹ mãi mãi yêu con."

Câu nói cuối cùng rất nhức mắt.

Mạc Sương nhìn chằm chằm không thôi, khóe miệng mím chặt, tay có chút run rẩy.

"Mạc Sương..." Trác Vi Lan vội vàng ôm.

Mạc Sương hít thở sâu, đem thở hổn hển mới nói ra một câu hỏi thăm dịu dàng: "Em xem xong chưa?"

"Xem xong rồi." Trác Vi Lan ôm càng chặc hơn chút.

Chậm rãi để điện thoại xuống, Mạc Sương vuốt tay nàng, hơi ngẩng đầu nhìn lên tầng.

Trác Vi Lan ý thức được Dịch Tình ở trên tầng nhìn thấy hết từng hành động của cả hai, không ở trên ghế sofa ôm nhau mua vui cho người ta, tạm thời buông tay nhẹ giọng nói: "Chúng ta trở về phòng có được không?"

Mạc Sương thẫn thờ gật đầu.

Vào phòng, Mạc Sương tự đi vào trong, Trác Vi Lan vì đóng cửa khóa lại trì hoãn một hồi, xoay người đuổi theo, đi hai bước lại dừng lại.

Mạc Sương ngồi ở mép giường, đón ánh sáng cửa sổ chiếu vào, đường nét gầy gò trong ánh đèn ấm áp khiến người ta có hơi mờ mịt, có chút cảm giác như mơ, giống như là một giây sau sẽ tan biến mất.

Trác Vi Lan khó hiểu nghĩ tới Mạc Sương sau khi mất trí nhớ ngồi ở trên giường bệnh, lòng nặng xuống, nhẹ bước chân đi tới.

Nàng dần dần thích ứng với ánh sáng, dần dần thấy rõ Mạc Sương hơi chau mày, môi cũng mím chặt.

Trác Vi Lan có loại cảm giác yên tâm kì lạ —— Mạc Sương vẫn còn ở đây, vẫn trong tầm tay.

Ngay lúc này, Mạc Sương chuyển mắt nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau.

Trác Vi Lan cong môi nở nụ cười.

Sắc mặt dịu đi, Mạc Sương cũng cười đáp lại, đưa tay ra đòi ôm.

Trác Vi Lan dĩ nhiên cho, ôm lấy sống lưng run rẩy trong lòng, xoa mái tóc rối mềm mại, cúi người để cả hai gần nhau hơn, tùy Mạc cọ vào người mình.

"Vi Lan." Mạc Sương giọng bực bội trong lòng, có chút ù ù: "Tạm thời tôi không thể nói với ba chuyện họp báo."

"Không nói." Trác Vi Lan giờ phút này hoàn toàn không chú ý tới chuyện của Mạc Thẩm Văn, đặt Mạc Sương ở vị thứ nhất.

Mạc Sương ừ một tiếng, vòng chặt cánh tay, hận không thể khảm cô vào mình.

Trác Vi Lan cảm thấy đây là một loại lệ thuộc, lấy dũng khí hỏi một câu: "Gặp mẹ... Có cảm giác gì?"

"Không vui." Mạc Sương đáp một câu dứt khoát, do dự một chút mới nói một câu: "Tôi từng có suy nghĩ cực đoan, rằng bà ấy không chạy trốn theo trai mà là bất ngờ qua đời, tất cả đều là ba bày ra. Bây giờ, bà xuất hiện, chứng minh năm đó bà ấy làm sai, giả vờ yêu thường tôi, tôi... Cảm thấy chán ghét."

Trác Vi Lan than thở.

Mạc Sương hơi buông tay ra, giương mắt nhìn nàng, trên mặt dâng lên nụ cười khổ: "Tôi nghĩ rõ rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của bà, làm tròn bổn phận đạo làm con... Tôi không làm gì thêm được nữa, tôi sẽ để họ tự giải quyết riêng việc khác với nhau."

Trác Vi Lan nghe theo lời Mạc Sương, bóp bóp má một cái: "Được, nghe chị."

Mạc Sương để cho nàng bóp, nhìn nàng biểu tình chợt nghiêm túc: "Vi Lan."

"Ừ?" Trác Vi Lan giọng ôn tồn nói nhỏ nhẹ, rất sợ nặng giọng một chút sẽ tổn thương Mạc Sương yếu ớt.

"Tôi..." Mạc Sương chợt dùng sức, càng ôm nàng chặt hơn.

Trác Vi Lan thân thể không ổn định, bị kéo về phía trước nửa bước, cũng chỉ nghe rõ nửa câu đầu của Mạc Sương

"Khôi phục trí nhớ."

"Cái gì?" Trác Vi Lan sững sờ một chút, gạt bỏ tay Mạc Sương đang ôm chặt, ngửa mặt cô nhìn kĩ: "Chị nhớ ra rồi?"

Động tác nàng thô lỗ, mặt Mạc Sương bị nàng xoa biến dạng, biểu cảm có chút vặn vẹo, nhưng ánh mắt vẫn là nghiêm túc: "Đúng, lúc thấy mẹ đã nhớ ra rồi."

Trác Vi Lan ngây người, tính toán thời gian một chút.

Phát biểu mười phút, cùng mẹ uống trà nửa tiếng, trở lại một tiếng, xử lý chuyện nhà bừa bộn nửa tiếng...

Trác Vi Lan hít sâu một cái, từ từ buông Mạc Sương ra, từ từ lui về phía sau một bước: "Nếu như em nhớ không lầm, chị đã khôi phục trí nhớ hơn hai tiếng."

Mạc Sương đứng lên muốn đi theo: "Đúng, tôi mãi không tìm được cơ hội nói cho em."

"Tôi khôi phục nhớ rồi." Trác Vi Lan giơ đầu ngón tay đếm: "Sáu chữ, mấy giây có thể nói hết."

Mạc Sương không cãi chày cãi cối: "Rất xin lỗi."

Trác Vi Lan sửa sang lại cổ áo bị kéo, hơi nhấc váy lên, ý thức được việc bị Mạc Sương đòi ôm có ý gì khác, cắn răng nghiến lợi: "Bên ngoài không có cách, chúng ta vào phòng có chính là cơ hội! Vừa rồi tại sao chị không nói!"

Mạc Sương quan sát khoảng cách giữa hai người bỗng bị kéo ra, tủi thân nói: "Ôm rất thoải mái."

Có lúc, nói thật cũng không dễ nghe.

Trác Vi Lan giận cười, chỉ cửa phòng nói: "Đi ra ngoài."

"Vi Lan..."

"Đi ra ngoài!"

Trác Vi Lan kích động nói to.

Mạc Sương im lặng, nghe lời đi ra ngoài phòng ngủ, động tác cài cửa nhẹ nhàng chậm chạp.

Không thích chút nào, Trác Vi Lan so đo Mạc Sương lại che giấu mình nữa, bất kể là một năm hay là mấy phút, trong lòng đều có vướng mắc, mang thù mới hận cũ trút lên người Mạc Sương.

Nàng xông tới khóa trái cửa phòng, đoán được Mạc Sương ở bên ngoài nghe lén, tức giận đập vào cửa.

Qua chuyện mất trí nhớ, Mạc Sương có chút thay đổi, không ổn định kêu lên: "Ai ui."

"Đi ra!" Trác Vi Lan mắng lại.

Mạc Sương đi thật.

Trác Vi Lan nghe được tiếng bước chân, cảm giác càng tức, quay lại lấy một con búp bê đánh nó dã man, mệt thì vặn vẹo nó, coi con búp bê vô tội là Mạc Sương trút ra sạch.

Im lặng! Không nói thật! Thích lợi dụng! Không đến dỗ em!

Trác Vi Lan đếm tội Mạc Sương, nhìn màn hình điện thoại sáng lên hiện chữ "Mạc Sương", suýt nữa cầm ném. Nàng trợn mắt nhìn bất động, đếm thời gian, phát hiện Mạc Sương gọi lại ngay khi vừa tự ngắt, nhận ra chút thành ý, miễn cưỡng cân bằng chút.

Qua mười mấy giây, khác một cuộc điện thoại gọi tới, trên màn hình hiện "Dịch Tình".

"A lô?" Trác Vi Lan sẽ không giận cá chém thớt người khác, nghe.

Dịch Tình nói: "Cô đi tới cạnh cửa sổ."

"Ừm." Trác Vi Lan cảm thấy Dịch Tình là một chuyên gia, không nghi ngờ đi tới.

Đến bên cửa sổ, nàng chưa hỏi nửa câu sau, thấy cảnh kì diệu trong sân.

Mạc Sương mặc quần áo ngủ gấu con đáng yêu đứng ở bên dưới, đeo đôi móng vuốt và giày gấu không biết ở đâu ra, đôi tai tròn trên mũ khẽ lay động trong gió, ngẩng đầu nhìn nàng ánh mắt ngấn ngước, giống như nói:

Mau tới nhặt tôi về đi.