Một năm trước? Theo dõi?
Trác Vi Lan nghi ngờ, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Mạc Sương, thở dài sau khi nhìn thấy đôi mắt mơ hồ của cô: Trông cậy cái gì chứ, bạn Mạc 18 tưởi có thể biết trước chuyện năm mình 24 tuổi?
Mạc Sương hiểu lầm tiếng thở dài này, đưa tay cầm tay nàng, hơi mở miệng định nói.
Trác Vi Lan cảm thấy không ổn.
Nếu như Mạc Sương hỏi thẳng nàng chuyện theo dõi một năm trước là gì, không phải sẽ lộ chuyện mất trí nhớ là thật sao? Không thể để vậy được, không ổn không ổn.
"Ba." Nàng thay đổi ánh mắt, nói với ba trước: "Một năm trước có chuyện gì xảy ra?"
Nàng bất chấp hỏi, cũng không trông mong ba sẽ trả lời, chỉ không hy vọng Mạc Sương đột nhiên phơi bày sự thật chuyện mất trí nhớ.
Quả nhiên, ba không trả lời, liếc về phía Mạc Sương, nhíu mày nói thẳng: "Chuyện của con để con giải thích." Mạc Sương cụp mắt nhìn tài liệu trên bàn trà, nhất thời không đáp.
Cảm giác lực nắm tay mạnh hơn, Trác Vi Lan có chút lo lắng, quan sát sắc mặt ba, thấy đối phương bình thường nghiêm mặt không tùy tiện nói cười, không khác thái độ xử lí công việc mấy.
Nàng bỗng nhiên cũng biết cảm giác không thoải mái của mình từ đâu tới rồi.
Từ khi ba xem tài liệu, không để lộ ra vẻ kinh ngạc và lo lắng khi "Có người muốn hại con gái mình", để tài liệu xuống một cái, nghĩ ngợi mấy giây hỏi "Con cảm thấy là ai", phản ứng đầu tiên khi nghe hai người nghi ngờ Mạc Thẩm Hải là... Cười?
Trác Vi Lan cầm ly nước lạnh uống cho tỉnh táo. Ba vẫn nhìn Mạc Sương, yên lặng không nói.
Trợ lý cách đó không xa thấy tình hình bên nay, nhanh trí đóng cửa phòng bếp lại, không để cho cô tùy tiện ra vào, nghe được tiếng nói chuyện trong phòng khách.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Mạc Sương nhìn mặt đồng hồ lộ ra trên tay ba, hít thật sâu một hơi bắt đầu nói chuyện: "Ba, qua lần tai nạn xe này, trí nhớ bị ảnh hưởng."
Sắc mặt nghiêm túc của ba có hơi mất kiểm soát, thẳng lưng rướn người về trước, gõ bàn trà hỏi: "Ảnh hưởng gì?"
"Con..." Lời nói của Mạc Sương nghẹn lại, nhìn thẳng vào mắt ba nói: "Bị mất trí nhớ sau tuổi 18."
Ba sững sờ, chậm rãi dựa vào ghế sofa, cau mày không biết đang suy nghĩ gì.
"Nhưng bác sĩ nói có thể khôi phục bất cứ lúc nào." Mạc Sương vội vàng bổ sung một câu: "Ba, ba không cần quá lo lắng, thân thể con không xảy ra vấn đề gì, chẳng qua là trí nhớ có hơi sai lệch."
Trác Vi Lan nói giúp: "Đúng vậy đúng vậy."
Ba nhìn hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, không đáp lại nửa câu, tiếp tục giữ khuôn mặt nghiền ngẫm.
Mạc Sương không dám lên tiếng, Trác Vi Lan lại yên tĩnh, tay nắm chặt toát mồ hôi, muốn rút về lau một cái. Đầu ngón tay bị nắm chặt không buông, cam chịu số phận rời ngón tay khỏi phía Mạc Sương một chút.
Ba không cân nhắc quá lâu, hỏi một vấn đề mấu chốt: "Chuyện này lại có bao nhiêu người biết?"
"Không nhiều." Mạc Sương nói: "Nhân viên bệnh viện nhân viên, con, Vi Lan, còn có một luật sư họ Lưu."
Ba hỏi vấn đề mấu chốt thứ hai: "Con tìm luật sư làm gì."
Trác Vi Lan trợn tròn mắt.
Hai người vốn chỉ định nói chuyện mất trí nhớ, sao càng liên quan nhiều thế?
Thật may, Mạc Sương phản ứng nhanh, nói câu trả lời cũng coi như đáng tin: "Vi Lan thích căn nhà này, con định sang tên."
Trác Vi Lan nghe xong, lập tức thở phào nhẹ nhõm: Ly dị hẳn phải có vấn đề phân chia tài sản, Mạc Sương chọn một câu trả lời cụ thể, có thể ứng phó ba lại không tính là nói dối, rất tốt rất tốt.
Ba tiếp nhận tin này: "Hóa ra con xin nghỉ lái xe đi ra ngoài, thật ra là làm chuyện riêng."
Mạc Sương cúi đầu.
"À xin lỗi, ba nhất thời quên con mất trí nhớ." Ba thở dài, cầm báo cáo kiểm tra xe trên bàn lên xem: "Con không nhớ cũng không có dấu vết, có hơi rắc rối."
Liên quan đến an nguy của Mạc Sương, Trác Vi Lan không sợ nhiều thứ, lớn mật truy hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tại sao Mạc Sương không nói với con?"
So với nói chuyện cùng Mạc Sương khéo léo và trợ lý, ba không cần kiêng nể, liếc nàng một cái nói thẳng: "Nói với cô có lợi ích gì."
Trác Vi Lan ngây người.
Sao ba đột nhiên dữ dằn rõ ràng vậy?
Cảm giác được mình không được chào đón, Trác Vi Lan tủi thân, rút tay về đứng xoạc lên, yếu ớt chống lại ba, nhỏ giọng giải thích: "Ba, ba không thể nói như vậy, con là vợ Mạc Sương, con có thể giúp chị ấy phần nào."
Ba cười nhạt: "Phần nào? Không phải sợ phát khóc trước sao?"
Trời sinh đã dễ khóc, Trác Vi Lan bị trưởng bối nói như vậy, vừa dứt lời hốc mắt đã đỏ lên.
"Vi Lan rất tốt." Mạc Sương nói đỡ: "Từ khi con mất trí nhớ tới nay, cô ấy luôn an ủi con, nói cho con biết chuyện xảy ra trước đây."
Rốt cuộc là máu mủ tình thâm, ba bình thường nhìn lạnh lùng, lúc mấu chốt thiên vị rất rõ ràng, toàn bênh con gái: "Đó là con không nhớ! Có một lần con tới thành phố B đi công tác, sốt cao ở viện truyền nước. Cô ta nói muốn đến chăm sóc, kết quả là con làm bệnh nhân không dám ngủ, gọi cuộc đường dài mấy tiếng đồng hồ, đến bệnh viện phân giường bệnh cho cô ta, đắp chăn, hát ru, không biết là tới chăm sóc hay tới để được chăm sóc."
Mạc Sương cúi đầu, hơi che lỗ tai không muốn nghe mắng chửi. Trác Vi Lan cắn chặt môi, không dám nói lời nào.
Chuyện đi thăm bệnh ở thành phố B, nàng nhớ rất rõ ràng, nhưng cùng cái nhìn hoàn toàn khác với ba.
Khi đó Mạc Sương bắt đầu bận rộn, số lần về nhà ít dần, nàng chờ cơ hội đó một tuần, nào dám bỏ qua. Kéo bác Trương đến thành phố B. Mạc Sương gọi điện thoại với nàng, giọng qua loa lấy lệ, khi nàng tới thì không muốn nói nhiều, nói mình buồn ngủ. Cô đi đường xóc nảy mấy tiếng lại được đối xử như vậy, nhịn mãi cũng thấy không khó chịu, phù hợp để ngủ chung, thỉnh thoảng tỉnh dậy kiểm tra trán Mạc Sương, rất sợ đang ngủ nhiệt độ lại tăng cao.
Hóa ra ba biết, hóa ra ba cảm thấy nàng cố ý gây sự.
"Ba sao có thể như vậy chứ? Mạc Sương đã rất lâu không về nhà, con muốn gặp chị ấy không được sao?"
Trác Vi Lan khóc, lau nước mắt tranh cãi: "Con nói có thể tắt nhưng chị ấy không muốn, con..."
Nàng nói được một nửa, bị ánh mắt lạnh lùng của ba chiếu tới, ngậm miệng, buồn buồn ngồi về chỗ.
"Ba." Mạc Sương cuối cùng cũng chen vào giữa hai người họ được: "Hai người đừng cãi nhau, được không..."
Trác Vi Lan phát hiện giọng Mạc Sương rất yếu ớt, luống cuống: "Chị sao thế?" "Có hơi choáng." Mạc Sương bất lực đáp: "Chắc là dùng quá sức để nhớ lại."
Trác Vi Lan còn muốn hỏi, ba không nói tiếng nào đi tới, đỡ Mạc Sương đi lên phòng trên tầng.
Nàng không thể làm gì khác hơn đuổi theo, chỉ hướng phòng ngủ chính.
Ba thấy ngoài giường ra chỗ nào cũng bừa, không vui hừ lạnh: "Có phòng khác không?"
"Ba, con muốn nằm xuống." Mạc Sương lên tiếng đúng lúc. Ba thỏa hiệp.
Chờ Mạc Sương nằm xong, Trác Vi Lan cùng ba ra ngoài. Đến hành lang, ba tranh thủ thời gian nói: "Vi Lan, Mạc Sương đã thay đổi thành như vậy, cô hẳn là có trách nhiệm."
Trác Vi Lan không phục: "Con luôn rất có trách nhiệm."
"Thật chứ?" Ba không giận lại cười: "Cô biết Mạc Sương vì dành cả một ngày để bên cạnh cô, mỗi tối phải làm thêm bao lâu không? Có thể ngủ nhiều mấy tiếng? Cô biết lúc khách hàng đang chê thiết kế của cô đột nhiên lại khen, là ai khen giúp cô không? Cô biết lúc chủ tịch công ty L giao cho cô thiết kế món đồ cao cấp của khách VIP có ý đồ gì không?"
Trác Vi Lan ngây ngẩn.
Ba nhìn nàng á khẩu không trả lời được, tự ý quyết định: "Chuyện chiếc xe, tôi sẽ phái người đi điều tra. Cô chăm sóc Mạc Sương thật tốt, từ từ chữa trị việc mất trí nhớ, tiếp tục giấu việc đó, không để cho kẻ thù có cơ hội ra tay."
Trác Vi Lan không nói được gì khác, chỉ có thể gật đầu, chờ ba bước đi hai bước mới yếu ớt gọi: "Ba."
Ba quay đầu.
"Mạc Sương bị theo dõi... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Con bé không tìm được chứng cứ, tưởng là ảo giác." Ba suy nghĩ một chút, lấy trong điện thoại một dãy số: "Đây là bác sĩ tâm lý con bé từng khám, rảnh thì cô có thể liên lạc thử."
——
Ba năm trước lúc mới bắt đầu, Trác Vi Lan cảm thấy Mạc Sương không để ý tới mình. Không nhớ ngày kỷ niệm, trở số lần nhà nhanh chóng giảm bớt, gạt cô sang một bên xem tài liệu, sau đó sang thẳng phòng sách đọc, quà sinh nhật để trợ lý mua giúp, cũng không biết trong lòng nghĩ về ai...
Nàng nghĩ nguyên nhân đều là do chuyện Mạc Sương bị mẹ ruồng bỏ kí©h thí©ɧ, tình tình thay đổi lớn, tình yêu với cô cũng phai nhạt.
Câu than vãn cửa miệng củaTrác Vi Lan là: "Em biết chị bận nhiều việc." Nhưng rốt cuộc Mạc Sương bận thế nào nàng thật sự không biết.
Ba và Mạc Sương cùng đứng ở một vị trí, bên ngoài bôn ba, lúc về nhà bị vợ oán trách, chỉ trích không khỏi có thêm cảm xúc riêng.
Tuổi tác và vai vế ở đó, Trác Vi Lan trong lòng bất mãn, không dám nói thêm gì, nghĩ kĩ lại những gì ba nói lại hiểu ra điều mới.
Mạc Sương có lỗi, nàng thì sao? Ngoài ở nhà chờ hôn, muốn ôm một cái, có phải làm được ít thứ hơn không?
Trác Vi Lan lại nghĩ tới cánh cửa phòng tắm một năm không mở trong lễ tốt nghiệp.
"A!" Nàng bực bội dọn cháo nóng, điều chỉnh vị trí, bưng lên khay định đi lên.
Mới vừa cầm lên, cánh tay Trác Vi Lan vì cầm lên thứ nặng hơn trong tưởng tượng nên run lên, cắn răng đi được hai bước. Dưa muối trên khay không nghe lời lộn xộn cả, va cả vào mép, suýt nữa lật úp mặt bánh bao cao cấp.
"Sao lại khó vậy.. Như vậy làm sao đi lên lầu." Trác Vi Lan bực bội, để xuống lần nữa, điều chỉnh vị trí. Dì ở bên cạnh thấy vậy cau mày: "Hay là để cô mang cho."
"Không được, Mạc Sương có thể làm, con cũng có thể." Trác Vi Lan nín một hơi: "Ba dựa vào cái gì nói con không có trách nhiệm..."
Dì yên lặng im miệng, tiếp tục cắt đồ ăn.
Nàng hít sâu một hơi, chuẩn bị nữa lên tiếp, đầu ngón tay chạm vào khay đã nghe một tiếng vui vẻ gọi: "Vi Lan." Trác Vi Lan thấy Mạc Sương đi tới, hét ra lệnh: "Đừng cử động!"
Mạc Sương quả nhiên ngoan ngoãn đứng lại. "Ngồi vào bàn ăn đi, em mang thức ăn ra cho chị."
"Nhưng mà." Mạc Sương chỉ chỉ bàn cơm: "Ở đó có bữa ăn sáng mà..."
Trác Vi Lan giận, chỉ khay cơm đã chia nhỏ thức ăn: "Đây là em cẩn thận chuẩn bị!"
"Được, vất vả rồi." Mạc Sương không nói nhiều, ngoan ngoãn ngồi lại.
Đuổi Mạc Sương đi, Trác Vi Lan bắt đầu suy nghĩ linh tinh, nhờ cô làm thịt băm cho nhân bánh bao hình trái tim, bữa sáng này không phải cái được lấy ra từ bàn ăn, mà là món được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Cuối cùng nàng cũng biết tại sao Mạc Sương lần trước phải dùng trái cây để xếp thành hình trái tim.
Gói bánh trái tim thật sự không hề dễ.
Nàng gói hỏng hai bánh bao, lúc đang bận bịu, Mạc Sương ở bên ngoài nói: "Có người nhấn chuông cửa, là người lạ nào đó, nhìn rất nguy hiểm."
"Đừng mở cửa." Trác Vi Lan qua loa nói.
Mạc Sương yên tâm quay lại ngồi.
Trác Vi Lan kiên trì gói bánh trái tim, điện thoại trong túi quần bỗng vang lên.
"Giám đốc?" Nàng kinh ngạc, vội cởi bao tay ra nghe: "Chào chị." Giọng giám đốc mang theo ý cười: "Vi Lan, cô có nhà không?" "Có ạ."
"Vậy phiền cô có thể ra ngoài lấy đồ không?"
"Chị ở ngoài nhà tôi?" Trác Vi Lan cảm thấy không đúng, nhanh chóng ra ngoài: "Vào nhà ngồi nhé, tôi mở cửa cho chị."
Giám đốc ho nhẹ: "Mạc tổng đồng ý không?"
Mạc Sương bên cạnh vểnh tai nghe cật lực lắc đầu.
"Sao lại không đồng ý được." Trác Vi Lan cười: "Chị chờ một chút, tôi ra ngay đây."
Nàng cúp điện thoại, lập tức trừng mắt nhìn Mạc Sương một cái: "Cái gì mà nhìn rất nguy hiểm, đó là cấp trên của em!"
Mạc Sương hừ nhẹ: "Tôi thấy cô ta là thấy sợ."
"Không sợ nha." So với người trước đây nghiêm mặt không hay nói, Trác Vi Lan cảm thấy Mạc Sương như vậy đáng yêu hơn nhiều, nén cười kiên nhẫn khuyên bảo: "Em bảo vệ chị." Mạc Sương cười.
Trác Vi Lan tưởng rằng mình đã dỗ được người, bình tĩnh lại, chuẩn bị đi mở cửa cho giám đốc.
Nàng chưa đi được hai bước, người phía sau đuổi theo, ôm vai rất là thuần thục. "Chị làm gì đấy?" Trác Vi Lan muốn tránh ra.
Mạc Sương ôm càng chặt hơn, yêu cầu rất vô lý.
"Hoặc là không ra, hoặc là cùng nhau mở, em tự chọn đi."