Tất cả các gia quyến trong đại sảnh đều lộ vẻ lo lắng và hoảng sợ, thật sự phải bị lưu đày đến vùng đất hoang vu xa xôi như vậy sao?
Mặc lão phu nhân nghe tin này, khóe miệng lộ ra một nụ cười cay đắng, cả đời kiên cường nhưng không ngờ đến già rồi lại rơi vào cảnh bi thảm như vậy.
Tô Cẩn không hề bị lời nói của Tiêu Nhân làm cho sợ hãi, đột nhiên chỉ tay vào Kim Lăng Tuyết nói: "Chúng ta cùng nhau dọn, nếu định tội thì nàng ta cũng đừng hòng thoát khỏi liên quan?"
Chó cắn chó, vậy mà còn cắn ra được một đồng bọn sao? Tiêu Nhân có chút ngoài ý muốn.
Kim Lăng Tuyết nghe Tô Cẩn lúc này lại cắn mình, sợ hãi vội vàng đứng ra phân bua.
"Ngươi đừng nói bậy, chúng ta căn bản không có bản lĩnh đó, trừ khi ngươi không phải người?"
"Nói ai đấy, ngươi mới không phải người?"
"Nói ngươi đấy, ngươi không phải người!"
"..."
Tiêu Nhân vừa rồi còn có chút phấn khích, lúc này đã phá án xong, bây giờ nghe nghe lại thành hai nha đầu cãi nhau, thật sự đau đầu.
"Câm miệng, nghiêm túc chút, bây giờ đang xét nhà?"
Tô Cẩn vội vàng lùi sang một bên, lẩm bẩm: "Ta mới đến một tháng đã thành quả phụ, vậy mà lại muốn ta chịu tội thay, không đời nào!"
Kim Lăng Tuyết còn muốn tiếp tục tranh cãi, thấy mặt Tiêu Nhân đen như đít nồi thì lập tức ngậm miệng.
Tiêu Nhân mù mờ nghe ra ý tứ trong lời nói của Tô Cẩn, mũi kiếm chỉ thẳng vào Kim Lăng Tuyết, giận dữ quát: "Nói, phủ tướng quân các ngươi giấu của cải ở đâu?"
Kim Lăng Tuyết lập tức đờ đẫn, chân run lên, nàng ta đột nhiên khóc lóc quay đầu cầu cứu: "Cô mẫu, ta không biết!"
Kim Ngân Hoa có chút tức giận vì đứa cháu vô dụng, làm như thể ta biết vậy.
Lúc này, Hiểu Li sáu tuổi đứng ra, che chắn trước người biểu tỷ: "Chúng ta không tư tàng, vây chúng ta cả một ngày rồi, mọi người đều mệt, ai cũng tìm thời gian nghỉ ngơi, tỉnh dậy thì đồ đạc đã không còn, mật thất có lớn đến mấy cũng không chứa hết tài sản của phủ tướng quân, gia có gϊếŧ hết chúng ta thì chúng ta vẫn không biết."
Tô Cẩn nhìn nàng ta còn nhỏ tuổi như vậy, thực sự nghi ngờ nàng ta cũng là người xuyên không, tư duy rất rõ ràng, nói trúng tim đen, khiến Tiêu Nhân không thể không buông đao trong tay xuống.
Suy nghĩ một lúc, gã ra lệnh: "Tịch thu hết tất cả đồ đạc trên người bọn họ, còn có đồ đạc trong phủ, không được tư tàng một thứ nào!"
Quan sai nhận lệnh lập tức bắt đầu lục soát, bọn họ hung dữ ném quần áo vải thô trước mặt họ.
"Xin các người, đừng lột quần áo của hài tử!"
Quan sai không thèm ngẩng đầu lên, chỉ khó chịu quát: "Là người thì phải thay."
Nói xong liền thô lỗ tự mình giật lấy.
Chỉ nghe "Á!" một tiếng, một bóng đen từ trước mắt mọi người rơi xuống, trực tiếp đập mạnh xuống đất, ngã sấp mặt!