Chương 49

Bây giờ bà không cầu xin gì khác, chỉ cần Hiểu Ngọc có thể khỏe lại, cho dù lập tức để bà và Mặc gia đoạn tuyệt quan hệ bà cũng không sao.

"Tên hỗn đản, mau xin lỗi tẩu tử đi!"

Mặc Cảnh Hoằng mặc dù đã nhận thức rõ thực tế nhưng thái độ đối với Tô Cẩn vẫn chưa thay đổi.

"Nương, con không sai, xin lỗi cái gì?"

Tô Cẩn cũng không muốn lãng phí thời gian với hắn, mở miệng nói: "Nếu như ta có thuốc có thể cứu Hiểu Ngọc, ngươi có xin lỗi không?"

Trong mắt Mặc Cảnh Hoằng lóe lên tia hy vọng nhưng bây giờ đã đường cùng, hắn không thể không cúi đầu trước Tô Cẩn.

"Ta sai rồi!"

"Không đủ thành khẩn."

Mặc Cảnh Hoằng đã buông bỏ lòng tự trọng của thiếu niên, lấy hết can đảm nhưng nghe Tô Cẩn cố tình làm khó lại muốn hối hận.

Nhịn cơn giận đã lâu, cuối cùng cũng kiềm chế được cảm xúc: "Tẩu tử, đệ sai rồi, sau này sẽ không đối đầu với tẩu nữa."

"Nói trước, sau này ta bảo ngươi đi đông ngươi không được đi tây, ta bảo ngươi đánh chó ngươi không được đuổi gà. Đồng ý, ta sẽ cứu Hiểu Ngọc."

Mặc Cảnh Hoằng nghe đến đây, trong lòng bất bình, chẳng phải sau này đều phải nghe theo mệnh lệnh của nàng, chịu sự hạn chế của nàng, mình còn có tự do gì nữa?

Bỗng nhiên tự giễu, bây giờ cũng không có tự do, chịu sự quản thúc của ai cũng như nhau, chỉ cần có thể cứu được muội muội, điều kiện gì hắn cũng đáp ứng.

"Ta đồng ý!"

Tô Cẩn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thiếu niên, quay đầu nhìn bà nói: "Nương, nương làm chứng, sau này nếu hắn hối hận thì con sẽ cho hắn dễ coi."

"Hừ! Đại ca đã nói, nam tử hán đại trượng phu, nhổ nước bọt là đóng đinh, ta sẽ không nuốt lời."

Tô Cẩn nghe lời hứa của hắn, đi đến bên Hiểu Ngọc, từ trong không gian đổi ra một viên thuốc hạ sốt, nhét vào miệng nàng.

Cảnh Hoằng có chút lo lắng, vội hỏi: "Tẩu cho muội ấy ăn cái gì?"

"Dù sao cũng không chết được, tin ta thì đừng hỏi gì cả, cứ nhìn là được."

Tô Cẩn có điều kiện thuận lợi, lấy gói thuốc bột còn lại trong tay ra, nhét cho quan gia một ít bạc vụn, nhờ hắn ta giúp sắc một ít thuốc, sau khi uống vào, đến chiều thì sốt đã lui.

Cảnh Hoằng thấy sắc mặt tái nhợt của muội muội hồng hào trở lại, mới hơi yên tâm.

Lần này, sau chuyện này, hai mẹ con cũng xa lánh người Mặc gia.

Người Mặc gia cầu còn không được, tránh cho mấy mẹ con họ lại đến xin tiền.

Cuối cùng cũng có thể dừng lại nghỉ ngơi, bệnh của Hiểu Ngọc đến nhanh cũng đi nhanh, đến tối đã có thể uống được chút cháo gạo.

Tô Cẩn lén pha một ít nước hầm xương trong không gian, về nói là mình đã bỏ tiền ra nhờ người thêm chút nước canh thịt, Hiểu Ngọc uống rất ngon lành.

Tô Cẩn cho Hiểu Ngọc uống thuốc chống viêm nghiền thành bột hai ngày liên tục, Mặc thị thấy bệnh tình của nữ nhi chuyển biến tốt, tưởng là con dâu đổi được từ tay quan gia nên cũng không hỏi nhiều.

Cảnh Hoằng bây giờ ngoài việc cõng muội muội, lúc cần hắn chạy vặt thì ở bên cạnh, còn lại đều đứng xa xa nhìn. Tô Cẩn biết tiểu tử này cố tình tránh nàng, sợ nàng không có chuyện gì làm lại tìm hắn gây sự.