"Cai đầu mục, Lưu Nhị vừa dẫn Trương thị đi về phía bên kia, người ta đã trở về, còn hắn thì chưa thấy đâu?"
Cai đầu mục ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Trương thị đang nói gì đó với phu quân, có chút nghi hoặc.
Hắn ta biết trong đội có mấy tên quan sai chính là chó không thể sửa được thói ăn cứt, chuyên làm những chuyện ức hϊếp phụ nhân, thiếu nữ.
Đường xá xa xôi, toàn là nam nhân nên có thể thông cảm, hắn đôi khi nhắm một mắt mở một mắt cũng coi như xong.
Nhưng mới mấy ngày, đùa thì đùa, việc chính không thể bỏ.
"Ngươi mau chóng đi tìm hắn về đây, nếu không roi của ta không nể mặt ai!"
Lý Tiểu có chút không tình nguyện, chuyện tốt không đến lượt hắn, chuyện chạy thối tốn sức lại sai hắn.
Hắn còn không dám trái ý thủ lĩnh, nhanh chân chạy tới nhưng tìm một hồi cũng không thấy bóng dáng.
Ban đầu muốn qua loa gọi một tiếng, bảo hắn nhanh chóng về đội, không ngờ tiếng gọi bị gió thổi mất.
Chuyện này có gì đó kỳ lạ, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?
Nhanh chóng chạy về bẩm báo, Cai đầu mục cảm thấy có chút kinh ngạc, ra lệnh cho đội dừng lại nghỉ ngơi, tự mình dẫn người đích thân đi xem.
Tìm nửa ngày, cũng không phát hiện ra manh mối gì, một người sống sờ sờ lại biến mất không dấu vết?
Không tìm thấy người, quay đầu liền tức giận xông về phía Trương thị, túm lấy cổ áo nàng ta trực tiếp xách lên, dọa cho Trương thị mặt cắt không còn giọt máu.
"Nói, ngươi giấu Lưu Nhị ở đâu?"
Trương thị thấp bé, lại nhẹ cân, Cai đầu mục vai u thịt bắp, trong nháy mắt nhấc bổng nàng lên khiến hai chân nàng rời khỏi mặt đất.
Trương thị bị người ta bóp cổ không nói nên lời, liền bính mệnh giãy dụa.
Thê tử của Trương Đại Lực quả là tai họa liên miên, trong lòng lo lắng cho nàng, gắng gượng chống đỡ thân mình đứng dậy, dùng gông xiềng ngang trước mặt bọn họ: "Thê tử của ta là một nữ tử yếu đuối, có thể giấu hắn ở đâu?"
Mặt Trương thị bị bóp đến khó chịu, nghe phu quân giải thích, bị bóp đến nỗi hốc mắt đỏ hoe, chỉ có thể liều mạng kéo cánh tay hắn gật đầu.
Cai đầu mục nghe xong, buông tay, trực tiếp ném nàng xuống bãi cỏ.
"Nói, rốt cuộc là chuyện gì?"
Trương thị bị tiếng gầm giận như sấm sét của Cai đầu mục dọa cho suýt ngất đi.
"Quan gia, quan gia đưa tôi đến bên kia, ta sợ quan gia không giữ lời, liền xin trước gói thuốc, lúc quan sai giằng co với ta, đột nhiên..."
Trương thị bị Cai đầu mục dọa cho có chút run rẩy, gần như có chút hoảng loạn tinh thần.
Những người ở gần đó đột nhiên có một linh cảm, Trương thị này là không mất gì mà được lợi, không phải bị thiệt sao?
Trương Đại Lực càng trợn tròn mắt, nói như vậy, thê tử mình là thoát khỏi miệng cọp, không hề bị...
Nếu tay chân được tự do, thật muốn tự tát cho mình hai cái, vậy mà lại không tin tưởng nàng như vậy.
"Đột nhiên thế nào?"
Lý Tiểu có chút nghi ngờ, Lưu Nhị kia cũng là nam tử bảy thước, sao lại vô cớ mất tích?