Chương 47: Hai Cái Bạt Tai

Ngoại trừ tung tin đồn nhảm, còn muốn sỉ nhục nàng là da^ʍ phụ?

Sức của Tiêu Vũ càng lớn hơn!

Cũng không biết rốt cuộc dũng khí của tên Vũ Văn Thành thành ở đâu ra, cả người cũng đã bị mình khống chế rồi mà còn mạnh miệng như vậy. Tiêu Vũ dùng sức mạnh hơn.

Lúc này Vũ Văn Thành thẹn quá hóa giận: "Ngươi còn không buông ta ra, ngươi tiếp tục như vậy nữa, ta sẽ kêu người đó!"

Tiêu Vũ cười lạnh: "Vậy ngươi cứ kêu đi, ngươi xem thử là người của ngươi đến nhanh, hay là ta bẽ gãy tay của ngươi nhanh hơn?"

"Một cái tay mà thôi, tất nhiên không mất mạng, có lẽ ngươi không để ý. À, chỉ có điều không có tay thì ngươi không thể làm Thái tử nữa, cha ngươi cũng không phải chỉ có một nhi tử là ngươi..." Tiêu Vũ cười mà như không phải cười.

Sắc mặt Vũ Văn Thành lập tức trở nên căng thẳng: "Ta cho ngươi biết, ngươi đừng làm loạn!"

Tiêu Vũ giơ cái tay còn lại lên, tát Vũ Văn Thành hai cái. Nếu nói một quyền vừa rồi Vũ Văn Thành vẫn chưa tức giận như vậy, thậm chí có một chút cảm giác đắc ý vì đã chọc giận Tiêu Vũ, thì hai cái tát này đã khiến Vũ Văn Thành mặt mày khó coi.

"Vũ Văn Thành, ngươi đã tự đưa mặt tới cho ta đánh, vậy thì đừng trách ta không khách sáo." Tiêu Vũ cười lạnh.

"Ngươi có thể làm lớn chuyện này, đến lúc đó ta sẽ nói với Văn Thanh Lan ngươi đối với ta tình cũ khó quên tới thăm ta. Ngươi xem thử Văn phủ kia có tiếp tục ủng hộ ngươi làm Thái tử hay không? Còn cha ngươi nữa, nếu biết ngươi không biết phấn đấu lại tới tìm ta, nhất định sẽ rất thất vọng về ngươi nhỉ?"

"Ngươi sẽ không cho rằng trở thành Thái tử thì nắm chắc quyền lực trong tay rồi đấy chứ? Các triều đại thay đổi, phế Thái tử cũng không ít đâu." Tiêu Vũ cười híp mắt.

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Lửa giận của Vũ Văn Thành đã yếu xuống.

"Ha! Câu hỏi này thật là buồn cười, ta làm gì? Không phải là ngươi muốn làm gì ta hay sao?" Tiêu Vũ liếc Vũ Văn Thành.

Vũ Văn Thành thay đổi sắc mặt, sau đó dùng một loại tư thái vô cùng đau đớn nói: "Giữa chúng ta nhất định phải thế này ư?"



Tiêu Vũ hỏi ngược lại: "Nếu ta khiến ngươi nhà tan cửa nát, ngươi còn bằng lòng nói chuyện vui vẻ với ta sao?"

Tiêu Vũ nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Thành trước mắt. Nàng dùng sức một cái thì cổ tay Vũ Văn Thành sẽ bị nàng bóp gãy, nhưng sau đó thì sao?

Bây giờ nàng vẫn còn ở ngoài kinh thành, không bao lâu sau con chó điên Thẩm Hàn Thu kia sẽ đuổi theo.

Tiêu Vũ nghĩ vậy thì giảm bớt lực: "Cút về đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa."

Bây giờ tha cho hắn ta, nhưng nàng thề tuyệt đối sẽ không để Vũ Văn Thành kiêu ngạo quá đêm nay.

Vũ Văn Thành vội vàng lùi về sau, nhìn Tiêu Vũ nói: "Tiêu Vũ, tốt nhất ngươi đừng hối hận vì quyết định hôm nay!

Tiêu Vũ cười mà như không phải cười: "Chỉ hi vọng ngươi đừng hối hận là được."

Vũ Văn Thành khinh thường nhìn Tiêu Vũ. Cuối cùng Tiêu Vũ lấy dũng khí từ đâu ra mà uy hϊếp hắn ta, chỉ là có nhà có tang mà thôi.

Tiêu Vũ nhìn bóng lưng rời đi của Vũ Văn Thành, cả gương mặt đều chìm trong bóng tối, khiến người ta cảm thấy u ám một cách khó hiểu. Vũ Văn Thành bí mật tới tìm Tiêu Vũ, cũng không dám để người ta phát hiện, vì vậy không dám làm lớn chuyện, lúc này chỉ có thể xám xịt rời khỏi. Về phần Tiêu Vũ, lúc này đã trở lại đội ngũ rồi.

Chờ khi đội ngũ xuất phát Tiêu Vũ mới phát hiện bên kia vậy mà có người kéo xe ba gác, ngồi trên xe là một tên công tử bột mặt hoa da phấn.

Tiêu Vũ rất nghi hoặc: "Tiền Xuyến Tử, vì sao người kia có thể ngồi xe?"

Tiền Xuyên liếc qua rồi nói: "Người ta có tiền được chưa? Không phải ngươi cũng dùng tiền thuê người vác nồi cho mình còn gì?"

Tiêu Vũ: "Nếu ta có tiền thì cưỡi ngựa cũng được hả?"

Tiền Xuyên cười híp mắt: "Chỉ có tiền thôi cũng không được, ngươi cũng biết chúng ta là đội ngũ lưu đày, còn phải thuyết phục quản sự..."