Chương 61: Nhiễm Trúc Nguyệt x Tống Cảnh Thừa (5)

Đương nhiên Tống Cảnh Thước không thể tránh được bị bạn bè bên cạnh truy hỏi một trận, Tống Cảnh Thước phục hồi tinh thần lại, trả lời câu hỏi của mọi người, anh nói: “Không có gì, chỉ là có chút qua lại với em gái nhỏ này thôi.”

An Tai ở một bên giễu cợt, nói: “Người ta cũng đã gọi cậu là Anh Cảnh Thước ơi ~”

Tống Cảnh Thước vỗ An Tai muốn khoác tay lên vai anh, nói: “Thu hồi giọng điệu ghê tởm kia của cậu lại.”

“Ồ, dù sao tôi gọi thì kiểu gì cũng là ghê tởm, còn Tiểu Trúc Nguyệt gọi thì là ngọt ngào.”

An Tai vừa dứt lời, mấy người cùng nhau nhướng mày, ai cũng có tâm tư hóng chuyện, Hứa Nhượng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tống Cảnh Thước một cái, cười nhạo nói: “Trước kia tôi đã nói, Nhiễm Trúc Nguyệt là kiểu người mà cậu thích.”

Tống Cảnh Thước: . . .

“Tôi không có gì với cô ấy.”

“Lúc này cậu còn giả bộ chính nhân quân tử làm gì vậy, cậu không có một chút cảm giác gì với người ta, thì sao lại thường xuyên đi uống rượu với người ta?” An Tai cũng khinh thường lên tiếng.

Trình Chi ở bên cạnh cũng thuận miệng nói tiếp: “Đúng vậy, nếu tôi là em gái đó, nghe thấy câu nói này sẽ rất đau khổ. Rõ ràng người ta thích cậu, đang theo đuổi cậu, cậu còn đi uống rượu gì gì đó với người ta, ngược lại lại nói cái gì cũng không có?”

“Vậy là cậu lạt mềm buộc chặt người ta đấy?”

Tống Cảnh Thước: ……

Anh im lặng rất lâu, trong lòng run rẩy, nói nhỏ: “Biết rồi.”

Anh sẽ cố gắng xử lý chuyện này.

Thật ra Tống Cảnh Thước cũng không phải thật sự cố ý muốn lạt mềm buộc chặt với Nhiễm Trúc Nguyệt, nhưng Trình Chi và An Tai đã nói như vậy, dường như anh cũng ý thức được một số chỗ không thích hợp.

Những người ngoài cuộc luôn có cái nhìn thấu đáo hơn người trong cuộc.

Giống như anh thực sự đã cho Nhiễm Trúc Nguyệt hi vọng, nhưng lại không cho người ta một đáp án.

Anh nghĩ như thế nào về Nhiễm Trúc Nguyệt?

Lần gặp đầu tiên, anh không có ấn tượng gì, chỉ là lúc đi ngang qua thì thuận tay giúp đỡ, không nghĩ tới cô gái nhỏ vậy mà lại ghi nhớ trong lòng.

Lần gặp thứ hai, anh ở quán bar nhìn thấy cô, cho rằng cô thích Hứa Ngượng, còn lắm miệng nói thêm hai câu, kết quả là một loạt hành động khiến người ta ngạc nhiên của Nhiễm Trúc Nguyệt sau đó.

Lần thứ ba, chính là sau này một lần nào đó ở quán bar, thật ra lần đó cũng không phải hẹn trước, anh vẫn như trước kia đi đến quán bar “Quan sát”, kết quả thì gặp Nhiễm Trúc Nguyệt ở trong quán đó.

Tống Cảnh Thước còn nhớ rõ lúc ấy Nhiễm Trúc Nguyệt nhìn thấy mình thì chạy tới ôm lấy cánh tay anh một cách thân mật, nói: “Trùng hợp như vậy sao anh Cảnh Thước!”

Sau này gặp mặt, hầu như đều là Nhiễm Trúc Nguyệt chủ động hẹn, cô gái nhỏ chủ động hẹn rất nhiều lần, ngày thường lúc nói chuyện bọn họ cũng coi như là đến tán gẫu, về phần vì sao anh vẫn luôn không để ý đến việc Nhiễm Trúc Nguyệt theo đuổi và thích anh, chuyện này là vì Tống Cảnh Thước vẫn luôn cảm thấy Nhiễm Trúc Nguyệt cô gái này.

Là một cô gái lưu manh.

Có lẽ không thật lòng thật dạ thích anh.

Nhưng ở trong điện thoại cô vừa mới nói: “Nếu như lần này anh lại không đến đón em, em sẽ đi với người khác.” Khi nghe những lời nói này, Tống Cảnh Thước thừa nhận mình đã rung động.

Đi với người khác, bên cạnh anh sẽ thiếu một lưu manh nhỏ.



Bữa cơm tối còn chưa kết thúc, Tống Cảnh Thước đã vội vàng rời đi, người khác cũng không hỏi nhiều nữa, đương nhiên biết anh đi làm cái gì.

Lúc anh đến quán bar, cả người Nhiễm Trúc Nguyệt đang ghé vào bàn, bộ dạng mềm mại không muốn cử động, nhìn từ xa còn tưởng rằng cô ghé vào bàn ngủ quên trong quán bar đầy tiếng người ồn ào, náo động.

Tống Cảnh Thước đang muốn bước qua, bỗng nhiên ánh mắt nhìn về phía sau cô có bàn một nhóm người nét mặt không quá thích hợp, Tống Cảnh Thước trà trộn ở quán bar nhiều năm như vậy, cũng biết loại người đó lòng dạ xấu xa như thế nào.

Bọn họ nheo mắt nhìn Nhiễm Trúc Nguyệt, ở sau lưng cô chỉ trỏ.

Hệ thống máy sưởi ấm trong quán bar vốn dĩ đã được bật, áo khoác của Nhiễm Trúc Nguyệt đã cởi ra được treo sang một bên, chỉ mặc một chiếc áo len rất mỏng và váy, ánh mắt của Tống Cảnh Thước trầm xuống.

Thật ra anh biết cô gái nhỏ này ngày thường lá gan cũng rất lớn, mặc quần áo cũng không bảo thủ giống như những cô gái nhỏ khác, luôn làm nổi bật những ưu điểm của mình.

Thật ra cũng không sai, nhưng bị người khác nhìn, khó tránh khỏi sẽ xảy ra vấn đề.

Tống Cảnh thước khẽ thở dài.

Cô thật là không có ý thức bảo vệ mình chút nào, lá gan quá lớn chưa chắc là chuyện tốt.

Tống Cảnh Thước bước qua, duỗi tay lấy áo khoác của cô khoác lên trên vai cô, vừa vặn chỗ bên cạnh Nhiễm Trúc Nguyệt không có ai ngồi, anh lập tức ngồi xuống.

Lúc này Tống Cảnh Thước mới phát hiện, hóa ra căn bản Nhiễm Trúc Nguyệt không có ngủ, cô đang mở to hai mắt nhìn anh.

Hàng lông mi dày rũ xuống, cô ngồi ở khu vực có ánh đèn lờ mờ, chỉ có thể đến gần như vậy mới có thể nhìn thấy rõ cô, Nhiễm Trúc Nguyệt cứ nhìn anh mấy giây như vậy.

“Anh Cảnh Thước.” Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với giọng nói ngày trước, ngày thường giọng của Nhiễm Trúc Nguyệt khi gọi anh rất hưng phấn, vui mừng.

Tống Cảnh Thước không tự giác khẽ nhíu mày, trong lòng anh đang nói với chính mình, giọng điệu này của Nhiễm Trúc Nguyệt khiến trong lòng anh có chút không thoải mái.

Có lẽ giọng nói như trước kia mới được.

Nhiễm Trúc Nguyệt lại chớp mắt, duỗi tay muốn chạm vào mặt anh, trước kia mỗi lần cô làm như vậy đều rất mạnh dạn, trực tiếp đi lên ôm lấy anh, hay là trực tiếp kéo, đâu có bộ dáng rất cẩn thận như này.

“Haiz, em sợ đây là lần cuối cùng.” Nhiễm Trúc Nguyệt nói: “Anh biết đấy.”

Bỗng nhiên cô ngồi thẳng dậy, ngón tay vẫn dừng lại ở vị trí rất gần anh , nhưng cuối cùng cũng không có chạm vào.

“Anh biết em nói gì không, nếu như đêm nay anh không đến đón em, thì em đi với người khác.” Nhiễm Trúc Nguyệt rũ mắt: “Không phải em nói giỡn đâu.”

“Hẳn là anh cũng biết ý nghĩa sâu xa của em chứ?”

Tống Cảnh Thước không nói gì.

Có lẽ ý nghĩa của việc này là để anh đưa ra câu trả lời.

Nhiễm Trúc Nguyệt rút tay lại, bắt đầu đếm số trên đầu ngón tay, nói: “Em đếm xem, em theo đuổi anh đã lâu rồi.”

“Em cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy với những người khác.”

Nhiễm Trúc Nguyệt không tiếp tục nói nữa, bỗng nhiên bị giọng nói bình tĩnh của Tống Cảnh Thước cắt ngang, anh lẩm bẩm một câu: “Người khác?”

“Đúng vậy, người khác.” Nhiễm Trúc Nguyệt nghiêng đầu: “Đương nhiên em cũng sẽ thích người khác, trước kia những người em từng thích cơ bản đều không nhiệt tình được mấy ngày, có phải em rất lăng nhăng không?”

Tống Cảnh Thước: ……

Có lẽ tình yêu của cô chỉ là nhất thời.

“Cho nên em đối với anh thật sự rất lâu, nếu hôm nay anh vẫn không muốn, em cũng không muốn chờ anh nữa.” Nhiễm Trúc Nguyệt mím môi: “Anh nói hai chúng ta như vậy có ý nghĩa sao?”

“Em đã không thể yêu đương cùng anh, cũng không thể lên giường với anh, vậy em còn thể làm gì?”

“Chờ anh không thích em, thì em đi tìm những người khác yêu đương, dù sao em lăng nhăng như vậy khẳng định sẽ thích người khác.”

Nhiễm Trúc Nguyệt nói rất thoải mái, nhưng chỉ có mình cô biết, cô nói sẽ thích người khác chuyện này là giả.

Quả thật cô đã từng rất lăng nhăng, thật sự là gặp một người yêu một người, nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ làm chuyện gì quá giới hạn với người khác.

Bởi vì tình yêu và rung động của cô thật sự chỉ có hạn sử dụng ba ngày, thậm chí có người chỉ có một ngày, căn bản không có thời gian để làm những chuyện mà đôi tình nhân nhỏ nên làm, cô cũng rất chán ghét.

Nhiễm Trúc Nguyệt cũng biết mình như vậy rất không tốt, nhưng cô cũng không biết mình phải làm như thế nào mới có thể thích một người lâu dài được, cô nhất định phải thừa nhận rằng lúc trước khi vừa mới thích Tống Cảnh Thước, cô cũng không có ôm mong đợi gì quá lớn với mình.

Còn cho rằng nhiệt tình hai ba ngày, không nghĩ tới lại thích lâu như vậy, còn chính mình là người chủ động theo đuổi lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì.

Lần trước nói với dì rằng có thể Tống Cảnh Thước sẽ là bố của con cô trong tương lai, cũng chỉ là vui đùa, quay đầu lại đã bị dì mắng cho một trận.

Dì nói: “Nhưng thật sự dì hy vọng là thật, nhưng cô chủ, tình huống này của cô…..”

Mọi người đều biết.

Nhưng lần này lâu như vậy, đến giờ này phút này cô vẫn đang rung động, bản thân Nhiễm Trúc Nguyệt cũng hoang mang, lần đầu tiên cô thích một người lâu như vậy.

Nhiễm Trúc Nguyệt nói xong thì hơi rũ mắt xuống, không nhìn anh, chỉ lén lút cào cào tay.

Cô nhắm mắt lại.

Cô trêu chọc đàn ông nhiều năm như vậy, cũng chưa từng có khoảnh khắc nào căng thẳng như thế, căng thẳng đến mức cảm thấy dường như cổ họng bị nghẹn.

Cuối cùng, câu hỏi rất nhẹ của người đàn ông rơi vào tai cô, anh hỏi cô: “Rốt cuộc em muốn có được cái gì từ anh?”

Là tình yêu hay chỉ ham muốn thể xác?

Nhiễm Trúc Nguyệt ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói một câu: “Vẫn giống như trước kia, em đã nói ngay từ đầu, nếu như anh thích em, thì làʍ t̠ìиɦ với em.”

Lời cô vừa nói ra, bản thân có chút hối hận, thật ra Nhiễm Trúc Nguyệt biết mình ở trong mắt Tống Cảnh Thước là một cô gái lưu manh, bộ dáng không để tâm.

Nhưng thật sự cô để tâm đấy.

Bây giờ lại nói ra lời này, vậy chẳng phải cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch sao?

Nhiễm Trúc Nguyệt gần như giật bắn mình.

Vốn dĩ cô muốn nói: “Vậy nếu như anh thích em thì chúng ta hãy cố gắng yêu đương nhé”, kết quả lời nói đến miệng thì vòng vo chuyển ngoắt.

Nhưng bản thân cô nghiêm túc nói yêu.

Vốn dĩ cho rằng nhất định Tống Cảnh Thước sẽ từ chối, lại không nghĩ tới, giây tiếp theo cô đã bị anh giữ chặt cổ tay.

Tống Cảnh Thước cúi đầu, ghé vào bên tai cô, hỏi câu: “Em thật sự nghiêm túc?”

“Anh cho em một cơ hội suy nghĩ lại.”

Một lần lại một lần nữa trêu ghẹo anh, không ngừng nói những lời như thế này.

Nhiễm Trúc Nguyệt nhìn anh, ngây người gật đầu, mặc dù lúc cô nói ra lời này có chút hối hận, nhưng thực sự trong lòng chân thành rất muốn.

Vì cái gì phải dựa vào kiểm tra này.

Bởi vì cô chưa từng cảm nhận nó rốt cuộc là như thế nào, yêu đương nhiều như vậy nhưng vẫn ù ù cạc cạc, mỗi lần cũng chỉ vài ngày, bạn bè xung quanh thường xuyên nói với cô.

Nếu như làm loại chuyện này với người mình thích, thật ra có thể cảm nhận được mình thật sự được yêu, cũng sẽ cảm nhận được mình đã giao phó toàn bộ trái tim cho đối phương.

Nhưng cô không có, cô không thể biết được.

Lần này Tống Cảnh Thước xuất hiện, bỗng nhiên cô muốn thử xem, đây có phải tình yêu thật sự hay không, nếu là tình yêu thật sự….

Vậy nhất định cô có thể cảm nhận được bộ dáng của mình khi nghiêm túc yêu một ai đó.

Tống Cảnh Thước mím môi, khóe môi kéo thành một đường thẳng, anh kéo Nhiễm Trúc Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài.

“Vậy bây giờ đi luôn.”

“Đi đâu?”

“Em cảm thấy sao?” Trong hoàn cảnh mờ mịt, Tống Cảnh Thước hơi nghiêng đầu nhìn cô.

Bỗng nhiên, lần đầu cô cảm thấy khuôn mặt thanh tú cũng trở nên mạnh mẽ.

Ồ, đây là một người đàn ông trưởng thành lớn hơn mình sao, không phải một nam sinh thanh thuần gì.

Tống Cảnh Thước mở điện thoại di động ra lướt một cái, thuận miệng hỏi cô: “Em thích giường nước hay là phòng tình thú?”

Nhiễm Trúc Nguyệt: …..

Nước…. Giường nước?

Phòng…Tình….Thú?

Đầu cô nổ vang một phát, sau đó có những hình ảnh xuất hiện, nháy mắt cả khuôn mặt của cô đều đỏ bừng.

…… Thật ra ngoài miệng như là tài xế già, nhưng ý thức chiến đấu thực tế lại hoàn toàn bằng không.