Khi An Tai đi ra, Nhiễm Trúc Nguyệt vẫn đang dựa vào người Tống Cảnh Thước, thậm chí còn thân mật hơn lúc anh ta ở đó.
An Tai cười thành tiếng, nghĩ thầm có lẽ hôm nay Tống Cảnh Thước không thể trốn thoát được.
“Tôi vừa mới vào xem, bạn bè của cô ấy không có ở đây, vừa rồi rõ ràng không thấy ai đi ra, nhưng tôi đi vào thì thật sự không có ai.”
Tống Cảnh Thước nhíu mày: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Bây giờ bộ dạng của cô ấy như thế này, dù sao cũng không thể để cô ấy đi về một mình được. Để mặc ở chỗ này không sợ bị người khác bắt cóc sao?”
Tống Cảnh Thước thở dài, vốn dĩ anh đang cảm thấy có chút mất tự nhiên, nhưng đột nhiên Nhiễm Trúc Nguyệt dựa vào ngực anh mấy phút liền, vốn đang cứng ngắc và mất tự nhiên thì bây giờ nó đã biết mất.
Anh thuận tay ôm lấy eo cô, không dùng sức, chỉ nhẹ nhàng đặt tay ở trên đó, chống đỡ sức nặng mà cô đè xuống, ngay cả Tống Cảnh Thước cũng chưa phát hiện tay của mình đang đặt ở trên người đối phương.
Động tác tự nhiên như vậy, Tống Cảnh Thước cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Bây giờ tôi gọi điện thoại cho Hứa Nhượng?” Tống Cảnh Thước duỗi tay tìm điện thoại di động.
Tống Cảnh Thước còn chưa kịp gọi điện thoại qua, An Tai đã lấy điện thoại trên tay của anh, nhấn mở cuộc trò chuyện với Hứa Nhượng trên Wechat.
“Người ta cũng nói hôm nay ở cùng bạn gái.” An Tai nhướng mày: “Bây giờ cậu lỗ mãng hấp tấp gọi điện thoại qua thì không được tốt cho lắm.”
“Ngộ nhỡ người ta đang làm chuyện gì đó với người yêu nhỏ, cậu gọi cuộc điện thoại này qua không phải là phá hỏng tình thú của người ta à.”
Tống Cảnh Thước: …
“Thời điểm này vì để đảm bảo an toàn, thật ra gửi Wechat là an toàn nhất.”
An Tai giúp Tống Cảnh Thước gửi tin nhắn Wechat cho Hứa Nhượng, sau đó nhún vai nói: “Nếu không cậu hỏi địa chỉ của cô ấy, chúng ta đưa cô ấy về nhà trước?”
Môi của Nhiễm Trúc Nguyệt vừa mới cong lên thì ngay lập tức hạ xuống, cô nói: “Em không, em không muốn về.”
An Tai: ?
Tống Cảnh Thước: ?
“Em mà về chỉ có thể ngủ ngoài đường!!!” Nhiễm Trúc Nguyệt nói: “Hai người không thể miễn cưỡng thu lưu(*) em sao?”
(*) Thu lưu: Thu nhận và giúp đỡ.
Tống Cảnh Thước thất bại: “Thu lưu như thế nào?”
Thật ra anh có thể cảm nhận được Nhiễm Trúc Nguyệt đang cố ý, nhưng vậy mà anh lại không biết phải xử lý như thế nào, Tống Cảnh Thước lớn như vậy còn chưa gặp qua cô gái nào lưu manh thế này.
“Thì….Thì, ừm…” Nhiễm Trúc Nguyệt mơ màng nói không rõ: “Thì đi với anh nha, em ở nhờ nhà anh một đêm được không?”
Tống Cảnh Thước càng nghe càng cảm thấy chuyện này buồn cười, từ trước đến nay anh cũng không quen biết người này, bây giờ còn ở chỗ này kì kèo với cô vẫn là vì thể diện của Hứa Nhượng.
Vốn dĩ cảm thấy rất đột ngột, nhưng bây giờ Tống Cảnh Thước nghe xong dường như cũng đoán được mưu kế của Nhiễm Truac Nguyệt, ngược lại cảm thấy có vài phần thú vị, rốt cuộc anh cũng không phải là đàn ông ngây thơ gì, cũng không phải là thánh nhân gì.
“Chính cô cũng có nhà vì sao không thể về?” Tống Cảnh Thước khẽ cười: “Cô muốn về nhà tôi là có ý gì?”
An Tai đứng ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, cảm thấy đề tài này có chút không thích hợp, mặc dù tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, nhưng anh ta cũng không thể đứng ở chỗ này nghe được.
An Tai rất thức thời mà đi sang bên cạnh.
Bỗng nhiên Tống Cảnh Thước buông lỏng tay ra, nhấc Nhiễm Trúc Nguyệt từ trên người mình lên, Nhiễm Trúc Nguyệt rất nhỏ nhắn, anh duỗi tay ra thì giống như diều hâu quắp gà con.
Nhiễm Trúc Nguyệt sửng sốt một chút, bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “A, anh túm quần áo em làm gì, anh buông tay ra!”
Tống Cảnh Thước nhướng mày: “Giả bộ đủ rồi sao?”
“Vốn dĩ không có say?”
Nhiễm Trúc Nguyệt bị vạch trần, cũng biết kỹ thuật diễn xuất của mình tệ đến mức nào, nói dối cũng cũng không được tốt lắm.
Cô cũng chỉ có thể lừa gạt được đứa trẻ ba tuổi mà thôi.
“Có say một chút.” Nhiễm Trúc Nguyệt gãi đầu mình: “Nhưng vẫn còn tỉnh táo một chút.”
“Biết mình đang làm gì không?”
“Biết.”
“Con gái ở bên ngoài uống ít rượu thôi, nếu gặp nguy hiểm gì cũng không tốt.” Tống Cảnh Thước giơ tay liếc nhìn thời gian trên đồng hồ: “Đã muộn rồi, cô nói cho tôi địa chỉ, chúng tôi đưa cô về.”
Nhiễm Trúc Nguyệt vẫn không chịu từ bỏ: “Thật sự không được sao?”
Thiếu chút nữa Tống Cảnh Thước không nhịn được muốn mở đầu cô ra, nhìn xem bên trong là cái gì, anh liếc mắt nhìn Nhiễm Trúc Nguyệt một cái.
“Không thể.” Tống Cảnh Thước nói: “Tôi biết cô đang suy nghĩ cái gì, nhưng hành động của cô như vậy vốn dĩ là không đúng.”
Nhiễm Trúc Nguyệt cúi đầu xuống.
“Cô giả vờ say, muốn về nhà với tôi?” Yết hầu của Tống Cảnh Thước trượt lên trượt xuống một chút: “Làm sao? Mới gặp mặt một lần, cô đã muốn ngủ với tôi sao?”
Nhiễm Trúc Nguyệt cũng không nghĩ tới Tống Cảnh Thước sẽ nói trực tiếp như vậy, như thật ra cô có suy nghĩ này….
Đơn giản lại thô bạo.
Cô quan sát xung quanh một chút không có ai chú ý đến bọn họ, An Tai chạy đến bên cạnh gọi điện thoại cho người nào đó, không biết trò chuyện với niềm vui mới nào, nói cười vui vẻ.
Nhiễm Trúc Nguyệt đè thấp giọng xuống, cẩn thận nghe còn có thể cảm thấy cô có chút tủi thân, cô nói với Tống Cảnh Thước: “Em nói, em thích anh.”
“Em thích anh, cho nên em muốn làʍ t̠ìиɦ với anh, em có chỗ nào không đúng?”
Tống Cảnh Thước: . . .
Cũng rất có lý.
Anh duỗi tay gõ một cái lên đầu cô: “Con gái phải rụt rè một chút.”
“Rụt rè? Rụt rè có thể ngủ với anh đẹp trai sao?” Nhiễm Trúc Nguyệt dựa sát vào, hỏi anh: “Đúng rồi, có phải anh vẫn là sinh viên không?”
“Sinh viên năm nhất hay là sinh viên năm hai? Anh và Hứa Nhượng là bạn bè hẳn là sẽ không kém quá nhiều… Đừng nói với em rằng anh vẫn là học sinh cấp ba. . .”
Tống Cảnh Thước nổi lên chút tâm tư, nói dối, anh nói: “Tôi là học sinh cấp ba, làm sao vậy?”
Bỗng nhiên Nhiễm Trúc Nguyệt kinh ngạc hoảng sợ, trong nháy mắt con ngươi rung rung, giọng nói có chút run rẩy: “Thật….Thật sự hả?”
Mặc dù cô vẫn luôn cảm thấy người này rất non nớt, nhưng Nhiễm Trúc Nguyệt không nghĩ tới anh lại nhỏ như vậy!?
Nhiễm Trúc Nguyệt lui về phía sau một bước, chưa hết kinh ngạc mà vỗ vỗ ngực, nói: “Không sao, chị có thể chờ em, chị có thể chờ em lên đại học.”
“Học sinh cấp ba thực sự không được, em trai em vẫn nên cố gắng học tập đi.” Nhiễm Trúc Nguyệt chân thành nói: “Em là học sinh cấp ba, tại sao lại chơi bời ở ngoài như vậy?”
“Em về nhà học bài đi!”
Nhiễm Trúc Nguyệt nói quá nghiêm túc, Tống Cảnh Thước nghe xong thì nở nụ cười, anh chỉ thuận miệng muốn đùa một chút.
Không ngờ rằng cô gái nhỏ này lại tin là thật?
Người này thật sự khá thú vị.
“Lừa cô thôi.” Tống Cảnh Thước nói: “Tôi và Hứa Nhượng bằng tuổi, chúng tôi là bạn học cấp ba.”
“. . . Fuck.”
“Vẫn tốt, vẫn tốt không phải học sinh cấp ba…..”
Khó trách vừa rồi cảm thấy có chút kỳ lạ, mặc dù rất trẻ, nhưng nói là học sinh cấp ba thì có chút không thích hợp?
Vậy anh và Hứa Nhượng bằng tuổi, vậy có nghĩa là anh sẽ lớn hơn mình một chút.
Nhiễm Trúc Nguyệt ngẩng đầu, nắm lấy cổ tay của anh, ngọt ngào nói một câu: “Vậy sau này em sẽ gọi anh là anh Cảnh Thước nhé!”
Tống Cảnh Thước: ……
Tôi đồng ý sao?
Xác thật Nhiễm Trúc Nguyệt là một cô gái lưu manh, hơn nữa còn là một đại tiểu thư kiêu ngạo, cô giống như làm chuyện gì cũng không nói lý lẽ.
Nhưng có đôi khi không nói lý lẽ lại rất đáng yêu.
Khi lần đầu tiên Tống Cảnh Thước có suy nghĩ này, thiếu chút nữa không nhịn xuống được muốn tát cho mình một cái.
Anh đang suy nghĩ cái gì vậy?
Đáng yêu?
Anh cúi đầu nhìn tin nhắn Wechat do Nhiễm Trúc Nguyệt gửi tới, cô nói: [Anh Cảnh Thước ơi! Hôm nay em lại đi ra ngoài uống rượu! Anh có rảnh không? Cùng nhau đi nha! ]
[ Lần này phát hiện quán bar này thật sự rất tuyệt! Em cảm thấy anh cũng có thể thưởng thức một chút, đúng rồi, khi nào quán bar của anh và Hứa Nhượng mới xong vậy? Đến lúc đó em tới tham gia.]
Cuối cùng Nhiễm Trúc Nguyệt cũng không gọi Hứa Nhượng là “Anh Hứa Nhượng”, nhưng bây giờ mỗi câu cô gọi đều “Anh Cảnh Thước” gọi đến hăng hái.
Ngày đó ở quán bar, cuối cùng Tống Cảnh Thước cũng không đưa Nhiễm Trúc Nguyệt về nhà mình, mặc dù cô nói rất chân thành, cô nói cô thích anh, nhưng Tống Cảnh Thước cũng không đồng ý.
Làm sao có thể tùy tiện như vậy.
Cuối cùng, ngày hôm đó anh vẫn hỏi từ chỗ Hứa Nhượng địa chỉ nhà cô, sau đó đưa cô về.
Trước khi Nhiễm Trúc Nguyệt xuống xe, còn không thừa nhận thất bại mà nói một câu: “Anh đợi đấy! Nhất định em sẽ tóm được anh!”
Cô vừa về đến nhà, bên ngoài đã có người đứng đợi.
Đãi ngộ của đại tiểu thư.
Tống Cảnh Thước nghe thấy Nhiễm Trúc Nguyệt nói chuyện với người kia, người kia hỏi cô: “Cô chủ, người đưa cô về chính là bạn của cô sao?”
“Sao trước đây tôi chưa từng thấy xe này?”
“Là người bạn mới mà cháu vừa mới quen.” Nhiễm Trúc Nguyệt trả lời.
“Cô chủ vẫn nên chú ý an toàn, vốn dĩ chỗ cô ra vào cũng không an toàn như vậy, một cô gái ở bên ngoài rất nguy hiểm, cô vẫn nên chú ý một chút, khi quen bạn mới cần phải cẩn thận.”
An Tai đang khởi động xe, chuẩn bị quay đầu xe đi, tiếng người dần dần nhỏ lại, nhưng đoạn đối thoại đó bọn họ vẫn nghe thấy.
An Tai quay đầu nói với Tống Cảnh Thước: “Được, làm người tốt, giờ cậu lại biến thành sói xám.”
Rõ ràng Nhiễm Trúc Nguyệt là người lưu manh, nhưng ngược lại bây giờ anh lại thành lưu manh.
“Nếu tôi là sói xám lớn thì bây giờ đã không ở đây.”
“Cũng đúng, cậu dẫn cô gái kia đi thuê phòng.” An Tai xuy một tiếng: “Không chủ động ôm người ta à?”
“Không xuống tay được.” Tống Cảnh Thước nói.
Tống Cảnh Thước vừa nói dứt lời, đang định bật chốt cửa sổ lên, bỗng nhiên nghe được giọng nữ nói bên kia.
“Người xa lạ gì chứ? Không phải!”
“Đó chính là bạn trai tương lai của cháu! Nếu cháu cố gắng chút nữa nói không chừng có thể làm bố của con cháu đó!”
Tống Cảnh Thước: …
Ừm, rất tự tin.
Sau ngày hôm đó, mỗi ngày Nhiễm Trúc Nguyệt sẽ gửi Wechat cho Tống Cảnh Thước đúng giờ, nghiễm nhiên giống như đang theo đuổi anh, thỉnh thoảng Tống Cảnh Thước cũng sẽ đi uống rượu cùng cô.
Anh cảm thấy mình cũng không có ý gì khác, nhưng cô gái nhỏ vẫn giống như trước đây, thích đùa giỡn lưu manh.
Thỉnh thoảng nói với anh một câu [ Haiz, anh cũng biết mục đích của em, tại sao anh không thể thỏa mãn em? ]
[ Anh không bằng lòng như vậy, có phải bởi vì anh không được hay không? ]
Tống Cảnh Thước thường xuyên bị Nhiễm Trúc Nguyệt làm cho chặn họng.
Cứ giằng co qua lại như vậy rất lâu, bỗng nhiên có mấy ngày Nhiễm Trúc Nguyệt không chủ động liên lạc với anh, Tống Cảnh Thước cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không để ý lắm.
Vốn dĩ không có quan trọng gì, bỗng nhiên cô nói thích có lẽ thật sự cũng không thật lòng.
Cho đến khi, vào ngày Bạch Ly chuyển nhà, buổi tối bọn họ đi ăn cơm liên hoan cùng nhau, anh miễn cưỡng trả lời cuộc gọi điện thoại mà Nhiễm Trúc Nguyệt gọi đến.
Cô ở đầu dây bên kia nói.
“Anh Cảnh Thước ơi.”
“Em say rồi!!!”
“Anh nhanh đến quán bar đón em về nhà đi.”
Tống Cảnh Thước dứt khoát giảm âm lượng xuống thấp, vừa vặn thanh âm của Nhiễm Trúc Nguyệt cũng nhỏ hơn một chút.
Câu nói cuối cùng kia, chỉ có một mình anh nghe được.
“Nếu như lần này anh không đến đón em.”
“Em sẽ đi với người khác.”
——————–