Trước khi con của Bạch Ly và Hứa Nhượng ra đời thì đã nhận được nhiều sự quan tâm của bạn bè xung quanh, chủ yếu là mấy nhà bên cạnh kia, những đứa nhỏ đã đi nhà trẻ, mấy năm nay chăm sóc đứa nhỏ đều chăm sóc tốt.
Trước khi bé con chào đời, mấy người kia còn đánh cược, đoán là con trai hay là con gái, Trình Chi kiên định là con trai, chủ yếu là bởi vì cô rất hy vọng là con trai.
Bạch Ly cũng từng hỏi Hứa Nhượng thích con trai hay là con gái, Hứa Nhượng không chọn gì cả, anh nói con trai hay con gái đều được.
Con trai có phương pháp nuôi của con trai, con gái có phương pháp nuôi của con gái.
Chỉ cần là bé con của mình thì anh đều thích.
Bạch Ly sinh con gái
Tên là Hứa Ấu Nghi.
Cô gái nhỏ từ khi sinh ra đã bắt đầu làm trò, từ nhỏ đã rất thích diễn, khi mới mấy tuổi đã biết giả bộ đáng thương.
Không lâu sau khi Hứa Ấu Nghi tròn bốn tuổi, có một ngày Hứa Nhượng ở nhà chơi với cô bé.
Trong nhà có con gái nhỏ, bé lại không ngồi yên một chỗ, vừa mới biết đi thì đã chạy lung tung, Hứa Nhượng lo lắng đến sự an toàn của Hứa Ấu Nghi đã sớm cho người làm từ trong ra ngoài một lần, tất cả các mép góc của đồ dùng trong nhà đều được bọc lên, trên mặt đất cũng trải một tấm đệm mềm.
Bạch Ly ngồi ở trên ghế sô pha vẽ tranh trên máy tính bảng, cô cũng không chú ý đến hai người bọn họ đang làm cái gì, thì nghe thấy ầm một tiếng, cô gái nhỏ ngã xuống.
Bạch Ly nhanh chóng đặt máy tính bảng trên tay xuống rồi chạy đến xem cô bé, cô gái nhỏ ngã sang một bên, cũng không lên tiếng, trong lúc đó Hứa Nhượng và Bạch Ly đột nhiên luống cuống.
Theo lý mà nói trong nhà đã biến thành như vậy thì ngã sẽ không đau, nhưng vừa rồi ngã một cái, Hứa Ấu Nghi thật sự không có một chút động tĩnh nào, Hứa Nhượng chạy nhanh đến ôm cô bé lên.
“Ấu Nghi?” Bạch Ly duỗi tay ra sờ lên mũi của cô bé.
. . .Vẫn còn thở, thở vẫn bình thường.
Hứa Nhượng ôm cô bé vào lòng, cũng kiểm tra một chút xem trên người cô bé có bị thương ở chỗ nào hay không, hai người nhìn qua nhìn lại một lúc lâu cũng không thấy bị thương ở đâu.
Vài phút sau, Hứa Nhượng và Bạch Ly nhìn nhau một cái, Bạch Ly đưa tay nhéo mũi của cô bé.
Giọng nói có chút bất đắc dĩ, giả bộ như đang quở mắng cô bé: “Hứa! Ấu! Nghi!”
“Khá là được.” Bạch Ly buông tay ra: “Sao ngày nào con cũng lừa bố mẹ?”
Cô gái nhỏ ở trong lòng Hứa Nhượng bỗng nhiên mở miệng bắt đầu cười, chậm rãi mở to mắt, giơ tay trắng nõn về phía Bạch Ly nói: “Mẹ hôn hôn.”
“Hứa Ấu Nghi.” Bạch Ly rũ mắt xuống nhìn cô bé: “Bây giờ con đã là một bạn nhỏ bốn tuổi rồi, cô giáo nhà trẻ cũng nói với con là không được nói dối, đúng không?”
“Mẹ biết con chỉ là muốn bố mẹ chơi cùng con, nhưng con làm như vậy thật sự sẽ khiến bố mẹ lo lắng.”
Hứa Ấu Nghi nghe thấy giọng nói của Bạch Ly có chút nghiêm túc, nụ cười tươi biến mất, tay nhỏ buông xuống nắm chặt quần áo của Hứa Nhượng.
Mỗi lần khi bị mẹ quở mắng thì bố chính là nơi trú ẩn an toàn nhất.
Nhưng hôm nay Hứa Nhượng cũng khẽ cau mày, cố gắng đặt cô ngồi xuống.
“Nếu như con nói dối thì không phải là một đứa bé ngoan.”
Hứa Ấu Nghi đột nhiên tủi thân, cảm thấy hôm nay ngay cả bố cũng muốn quở mắng mình, cô bé rũ mắt xuống, mắt bỗng nhiên đỏ lên.
Ngày thường cô gái nhỏ làm gì phải chịu tủi thân như thế này? Nói hơi dữ một chút, cô bé đã cảm thấy đau lòng.
Bạch Ly nhìn bộ dáng này của cô bé, cũng có chút không đành lòng.
Cô thở dài: “Bé cưng, lần sau lúc con muốn bố mẹ chơi trò chơi cùng, nhất định con phải nói trước cho bố mẹ biết, được không?”
“Chúng ta không có ý muốn trách con, nhưng bây giờ con đã là một cô gái lớn, hai năm nữa con phải đi học tiểu học.”
“Bố mẹ cũng chỉ là lo lắng cho con.”
Bạch Ly càng nói, đôi mắt của Hứa Ấu Nghi càng đỏ, cô chưa nói được hai câu, cô bé đã bắt đầu lã chã rơi nước mắt.
Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, tay chân cũng không biết nên đặt ở chỗ nào.
Bạch Ly đưa tay xoa nhẹ đầu cô bé, Hứa Nhượng đưa một tờ giấy vệ sinh qua, Bạch Ly cầm lấy sau đó lau nước mắt cho Hứa Ấu Nghi.
“Ngoan, làm sao lại tủi thân vậy?”
Tâm tư của trẻ con rất nhạy cảm, mặc dù Hứa Ấu Nghi mới 4 tuổi, nhưng thật ra cái gì cô bé cũng đều hiểu, cho nên vừa rồi lúc Bạch Ly chuẩn bị dạy dỗ cô bé, rất nhanh cô bé đã cảm nhận được.
Hứa Nhượng còn chưa nói gì, lúc này tùy tiện nói chen vào thì sẽ chỉ làm cô gái nhỏ càng cảm thấy tủi thân hơn.
Hứa Ấu Nghi khịt khịt mũi: “Bởi vì Ấu Nghi thật sự không có ý muốn gạt bố mẹ.”
“Con chỉ muốn bố chơi cùng con.”
“Nhưng chúng ta thật sự sẽ lo lắng đó.”
Hứa Ấu Nghi cầm lấy tờ giấy trên tay của Bạch Ly, ngoan ngoãn lau nước mắt của mình, lại nói: “Cho nên con biết sai rồi. . .”
Biết sai rồi cho nên mới khóc, cũng cảm thấy mình không đúng cho nên mới khóc, chứ không phải vì bị bố mẹ dạy bảo.
Bạch Ly khẽ cười một tiếng, ôm cô bé vào trong lòng.
“Ngoan, không khóc, tối nay để bố kể chuyện cổ tích cho con nghe nhé, được không?”
Hứa Nhượng: ?
Hứa Nhượng nhướng mày nhìn Bạch Ly: “Không phải em nói tối nay em kể sao?”
Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ Hứa Ấu Nghi đều phải nghe kể chuyện, Bạch Ly và Hứa Nhượng đều không phải những người đã làm loại việc như thế này, ngay từ đầu hai người mới làm bố mẹ cũng không biết chăm sóc con như thế nào.
Giống như Trình Chi, cơ bản bọn họ đều có người ở thế hệ trước giúp đỡ, cuối cùng sẽ có rất nhiều kinh nghiệm được truyền lại, nhưng khi đến lượt Hứa Nhượng và Bạch Ly thì hai người bọn họ không biết nên làm cái gì.
Bọn họ đã từng nghĩ chăm sóc con cái sẽ tương đối vất vả, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ vất vả như vậy, chuyện của mình khi còn nhỏ cũng không nhớ rõ, cuối cùng cảm thấy mình lúc nhỏ hình như không phải là quỷ phiền phức.
Tất cả những kinh nghiệm của hai người bọn họ đều học hỏi được từ bạn bè, mặt khác như vậy cũng khá tốt, ví dụ như khi nào nên cho con ăn sữa, bé cưng quấy khóc thì phải làm sao bây giờ, hay là thay tã như thế nào.
Trước khi tất cả bọn họ thực sự trở thành bố mẹ đều phải học cách làm người bố, người mẹ tốt, nhưng mọi người cũng không có nói với bọn họ, vẫn còn chuyện này đó là phải kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ.
Thật ra không phải mọi người quên không nói, mà là mấy đứa nhỏ nhà bọn họ cũng không thích nghe kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ.
Dỗ con ngủ vẫn luôn là một vấn đề khó, thói quen của mỗi đứa trẻ cũng không giống nhau, mỗi ngày trước khi đi ngủ thì cô con gái nhỏ nhà Trình Chi nhất định phải chơi đồ chơi, cô con gái nhỏ nhà Lục Dao thì ôm quần áo có mùi của Lục Dao mới có thể ngủ được, con trai nhà Tiền Nhược Lâm rất ngoan, kêu đi ngủ thì đi ngủ luôn, không có gì đặc biệt.
Cho nên cũng không ai nghĩ tới Hứa Ấu Nghi, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ nhất định phải nghe kể chuyện cổ tích.
Bạch Ly và Hứa Nhượng cũng từng thảo luận vì sao con gái nhà mình lại có thói quen như vậy, chẳng lẽ khi đó lúc mang thai, Bạch Ly luôn nằm mơ thấy những chuyện lúc bọn họ học cấp ba.
Mỗi lần Bạch Ly mơ thấy những chuyện này, cô sẽ đợi Hứa Nhượng trở về, hai người bọn họ nhất định lại nói về những chuyện trước kia, hình như đã nói quá nhiều chuyện, không biết khi đó Hứa Ấu Nghi ở bên trong đã nghe lén bao nhiêu.
Cho nên bây giờ…..
Cô bé đã tách ra ngủ một mình nên trước khi đi ngủ sẽ phải nghe kể chuyện nếu không thì không ngủ được.
Thói quen này của Hứa Ấu Nghi bọn họ cũng rất nhanh quen, nhưng vẫn chia Hứa Nhượng và Bạch Ly mỗi người một ngày.
Ngày hôm qua Hứa Nhượng đã kể, ngày hôm nay đến lượt Bạch Ly kể.
Bạch Ly vẫn ôm Hứa Ấu Nghi, cô ho nhẹ một tiếng: “Bởi vì anh rất am hiểu câu chuyện này.”
“Câu chuyện gì?”
“Vậy tối nay hãy kể cho Hứa Ấu Nghi nghe câu chuyện con sói đến rồi.”
Hứa Nhượng: ……
Ngược lại cũng rất biết chọn.
Hứa Ấu Nghi vừa nghe thấy bố nói muốn kể chuyện cổ tích cho cô bé nghe, nước mắt cô bé đã ngừng chảy, đôi mắt đỏ hoe rất đáng thương mà nói: “Bố ơi, con muốn nghe con muốn nghe.”
Hứa Nhượng đối với Hứa Ấu Nghi thì một không có chút biện pháp gì, chỉ có thể bất đắc dĩ cười: “Bố biết rồi, tối nay bố kể chuyện cho con.”
Bạch Ly mừng thầm.
Quan niệm giáo dục đứa bé của Hứa Nhượng và Bạch Ly là hy vọng cô gái nhỏ tự lập sớm một chút, nếu đổi lại là những người khác, cô gái nhỏ bốn tuổi chơi trò chơi cùng bố mẹ, cũng sẽ không bị quở mắng.
Nhưng hai người bọn họ đều cảm thấy cho dù là bốn tuổi hay là mười bốn tuổi, nên làm thế nào thì làm thế đấy.
Khi Hứa Ấu Nghi được ba tuổi thì đã tách ra ngủ riêng với Hứa Nhượng và Bạch Ly, một mình cô bé ngủ ở trong căn phòng nhỏ bên cạnh, buổi tối có thể cô gái nhỏ sẽ sợ hãi, cho nên Hứa Nhượng ngăn ra thành một phòng nhỏ đặc biệt, rồi lắp đèn ngủ cho cô bé, trong phòng có rất nhiều món đồ chơi bằng thú nhồi bông, buổi tối có thể ngủ cùng Hứa Ấu Nghi.
Hứa Ấu Nghi rất hài lòng với căn phòng công chúa nhỏ của mình, từ nhỏ cô bé đã nghe kể chuyện cổ tích, cũng cảm thấy căn phòng nhỏ của mình rất đẹp.
Cảm thấy mình như một cô công chúa.
Điểm này lại rất tốt, không bao giờ dính người, cũng ít quấy rầy đến bố mẹ mình làm việc.
Không dưới năm lần Bạch Ly đã nghe thấy Trình Chi phàn nàn với mình, nói đôi khi lúc đang định làm chuyện đó với Kỳ Kỷ Dương, thì đột nhiên cô gái nhỏ gõ cửa nói mình sợ, muốn ngủ cùng bố mẹ.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Bạch Ly ôm Hứa Ấu Nghi cùng nhau đi tắm, cô tắm rửa cho cô bé xong, Bạch Ly định sẽ ngâm nước một lúc, thì Hứa Nhượng đi vào mặc quần áo ngủ cho Hứa Ấu Nghi, ôm cô bé về phòng để kể chuyện cổ tích.
Bạch Ly nghiêm túc ngâm nước, điện thoại nhận được một tin nhắn.
“Người em đã từng thích bây giờ thế nào rồi?”
Bạch Ly đọc xong cười một tiếng rồi lẩm bẩm: “Đang ở phòng bên cạnh kể chuyện cổ tích cho con gái nghe.”
Hứa Nhượng cũng có một ngày như vậy, có một ngày kể chuyện cổ tích cho cô bé nghe.
Khi Bạch Ly vừa từ trong phòng tắm đi ra, đúng lúc đó Hứa Nhượng cũng kể chuyện xong.
“Kể xong rồi?”
“Ừm.”
“Con nói thế nào?”
“Con bé nói thật sự đã biết sai rồi, nếu không sau này lúc con thật sự bị thương thì bố mẹ sẽ không cứu con.”
Bạch Ly cười khẽ.
“Con bé ngốc, chúng ta rất yêu con bé mà.”
Bởi vì yêu cô bé, cho nên mặc kệ cô bé đã chơi trò này rất nhiều lần, nhưng hai người bọn họ vẫn rất khẩn trương, lo lắng cho cô bé.
Bạch Ly mặc đồ ngủ ngồi ở trên giường, Hứa Nhượng đi rửa mặt, cô dựa người vào thành giường lướt Weibo thì cảm thấy có chút buồn chán, đợi đến lúc Hứa Nhượng từ trong phòng tắm đi ra, cô chậm rãi ngước mắt lên, gọi một câu:
“Bố.”
Từ sau khi có con, cô thường trực tiếp lược bỏ “Bố đứa trẻ” thành “Bố” để gọi anh.
Người đàn ông cởi trần, tóc rối tung, tắt đèn đi tới.
“Làm sao?”
“Em cũng muốn nghe kể chuyện trước khi đi ngủ?”
Hứa Nhượng bật đèn ở đầu giường, chỉnh đèn tới mức ánh sáng yếu nhất, trong phòng chỉ còn một chút ánh sáng.
Anh cũng xoay người lên giường, Bạch Ly nghiêng người qua dựa vào vai anh.
“Vậy anh cũng kể cho em nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ nhé.” Bạch Ly nói: “Em cũng muốn giống như Hứa Ấu Nghi.”
Hứa Nhượng xuy một tiếng: “Em cũng nghe câu chuyện con sói đến rồi?”
Cô gật đầu: “Nghe thử.”
Cô vừa mới trả lời xong, giây tiếp theo đã bị anh giữ lấy vai, người đàn ông cúi đầu cắn một cái lên cổ cô.
“Kể nhé.”
“Anh kể cho em nghe cả đêm nhé.”
Câu chuyện con sói sẽ “ăn thịt người”.