Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trước Khi Các Vì Sao Đến

Chương 51: Kết cục (Thượng)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gió đêm nhẹ nhàng, đèn hai bên đường sáng rực.

Hứa Nhượng nhìn cô như vậy, từ trong ánh mắt của anh, Bạch Ly nhìn thấy vài phần nghiêm túc, nhưng đột nhiên cô cúi đầu cười.

“Bây giờ gả cho anh cũng không tìm được cơ hội đi lấy sổ hộ khẩu.” Bạch Ly đưa tay gõ nhẹ lên chóp mũi của anh.

Hứa Nhượng hơi mím môi lại.

Mặc dù quả thật là đã tách ra khỏi Hứa Minh Đạt, anh cũng không tiêu tiền của Hứa Minh Đạt nữa nhưng Bạch Ly nói không sai.

Sổ hộ khẩu vẫn đang bị Hứa Minh Đạt giữ.

Anh cười khẽ, bất đắc dĩ nói: “Vậy chỉ đành đợi thêm một chút nữa.”

“Đợi hả.” Bạch Ly nói: “Cũng không phải là em không đợi được.”

Bọn họ mới hai mươi ba tuổi, vẫn còn rất nhiều thời gian, còn một chặng đường rất dài phía trước, vẫn còn có thể tiếp tục nắm tay nhau.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương cỏ mùa xuân thoang thoảng, Bạch Ly nhìn tin nhắn mà Tưởng Hiểu gửi đến trên điện thoại.

[ Tưởng Hiểu ]: Hôm khác mời em đi ăn cơm.

Bạch Ly cong môi khẽ cười, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Nhượng, cơn gió lướt qua nhẹ nhàng vén sợi tóc ở hai bên má lên.

“A Nhượng.”

“Hửm?”

“Chúng mình đều tự nỗ lực trước nhé.”

Hứa Nhượng nói với giọng trầm trầm.

“Được.”

“Em làm tốt việc ở phòng vẽ tranh còn anh làm tốt công ty của mình.” Cô quay đầu lại, đôi mắt như mặt hồ trong veo, phản chiếu hình bóng của anh.

Đời người đến khi nào, ở nơi nào mới có thể đạt được viên mãn cuối cùng?

Bạch Ly tạm thời không có câu trả lời cho câu hỏi này nhưng cô biết, bây giờ mình chỉ cần cố gắng ôm lấy anh là được rồi.

Cô ngẩng đầu lên nhìn những vì sao hôm nay, bất chợt cảm thán một câu: “Hôm nay thời tiết thật đẹp.”

Hứa Nhượng cũng nhìn theo ánh mắt của cô, ánh trăng hôm nay rất sáng, chiếu sáng tất cả những đám mây xung quanh.

“Ánh trăng cũng rất sáng nhỉ.” Bạch Ly nhìn.

“Thật ra thì mặt trăng không tự phát sáng, ánh sáng của mặt trăng chỉ là ánh sáng mặt trời phản chiếu lại, cho nên chúng ta mới nhìn thấy.” Cô tiếp tục nỉ non.

Hứa Nhượng không hiểu tại sao đột nhiên Bạch Ly nói điều này làm gì, có chút mờ mịt mà thu ánh mắt lại, anh cúi đầu nắm lấy tay Bạch Ly, mười ngón tay đan vào nhau, siết chặt lấy tay cô.

“Ừm.” Hứa Nhượng vẫn lên tiếng đáp lại.

“Anh cảm thấy hai chúng ta giống cái gì?” Bạch Ly cười nói: “Mặt trời và mặt trăng? Một cái sáng, một cái tối?”

Hứa Nhượng lắc đầu.

Vốn dĩ bọn họ không phải là một người chiếu sáng cho một người khác.

“Anh có đáp án thì nói cho em biết.” Bạch Ly để lại câu hỏi này cho anh.

Hứa Nhượng không hiểu biết về thiên thể(*), anh cười không trả lời, chỉ nắm tay cô cùng lên xe.

(*)Thiên thể: Vật thể tồn tại trong không gian vũ trụ như ngôi sao, mặt trăng, hành tinh,..

Bạch Ly biết chắc chắn anh sẽ không trả lời được nhưng lại không cho anh đáp án, sau này nhất định Hứa Nhượng sẽ có được đáp án của bản thân.

Thật ra bọn họ càng giống như những ngôi sao đang dạo chơi giữa vũ trụ tối đen vô tận, phát ra ánh sáng yếu ớt của chính mình ở trong bóng tối bao la, không có người trả lời, thậm chí không có thứ gì có thể chiếu sáng lên.

Những ngôi sao nhỏ cũng phải hoài nghi liệu có đúng là mình có thể phát sáng hay không, bởi vì trên thế gian này cũng chỉ có nó như thế.

Cho đến khi nó gặp được một ngôi sao khác cũng đang dạo chơi.

Bạch Ly từ từ nhắm hai mắt lại, cửa kính xe mở ra một chút khe hở, khi cô vừa mới đến Nam Thành thì đúng lúc gặp phải đợt lạnh đầu tiên của mùa thu đông ở đây.

Bạch Ly còn nhớ rõ khu chung cư cũ mà cô ở kia không ngăn được gió lạnh, cô ở trong nhà vẽ tranh cũng lạnh đến đỏ ửng tay.

Ngày ấy cũng có lần cô nghĩ rằng có thể sẽ khổ như vậy trong thời gian rất dài, không ngờ rằng. . .

Không ngờ rằng mùa xuân lại đến nhanh như thế, mùa xuân của cô cũng đến rất nhanh.

Hứa Nhượng lái xe, còn tưởng rằng Bạch Ly đã quá mệt mỏi nên ngủ trước, anh nhìn con đường phía trước, hưởng thụ sự an tĩnh bình yên này.

Anh và Bạch Ly không muốn vinh hoa phú quý gì, cũng không muốn cuộc sống như mơ tưởng.

Thật ra điều bọn họ muốn rất đơn giản, muốn một cuộc sống bình thường mà tươi đẹp.

Hiện tại đã làm được hơn một nửa rồi.

Môi của Hứa Nhượng bất giác cong lên một chút, anh đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy giọng nữ bên cạnh chậm rãi lên tiếng.

“A Nhượng.”

“Hửm.”

“Đợi đến mùa xuân năm sau nhé.”

Đợi đến mùa xuân năm sau, bọn họ có thể chuẩn bị càng tốt hơn.

Đợi đến mùa xuân năm sau, nhất định bọn họ có thể đạt được viên mãn.

“Được.”

Anh trả lời như mọi khi, không có bất kỳ dị nghị nào.

Bạch Ly nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, cô có một giấc mơ ngắn, mơ bản thân ở trong giấc mơ là một ngôi sao nhỏ.

Xung quanh có rất nhiều ngôi sao khác vây quanh cô.

Cô chỉ là một ngôi sao không mấy nổi bật trong những ngôi sao này.

Khi tỉnh lại đã tới bãi đỗ xe rồi, Hứa Nhượng vừa mới dừng xe lại, anh nghiêng người qua thuận tay giúp cô cởi dây an toàn.

Còn không quên hôm trộm một cái.

Cô nhìn Hứa Nhượng, chợt nhớ lại khoảnh khắc đó anh nghiêm túc nói cho cô biết, cô là ý nghĩa để tiếp tục tồn tại của anh.

Chính là khoảnh khắc đó, cuộc đời của cô bỗng nhiên được thắp sáng lên.

Cô đã từng cảm thấy mình là một hạt bụi nhỏ bé ở trên thế giới này, nhưng sau này, cô cảm thấy hóa ra chính cô cũng là một thế giới.

Thế giới thuộc về Hứa Nhượng.

***

Mùa hè một năm sau.

Ở Trung Tâm Toàn Cầu người đến rồi lại đi, mặt trời chói chang thiêu đốt trái đất, máy điều hòa bên ngoài chạy kêu vù vù.

Bạch Ly đang cúi đầu thu dọn bàn vẽ, đột nhiên bị Tư Khả Tâm chọc một cái, cô ấy ra vẻ thần bí quay người lại: “Khụ, bạn trai chị đến rồi.”

Lúc này Bạch Ly mới ngẩng đầu lên, người đàn ông dựa vào cạnh cửa, quần áo chỉnh tề, giơ tay vờ như định gõ cửa.

“A Ly.” Người đàn ông thấp giọng mở miệng.

“Haiz, người có bạn trai đón đúng là không giống nhau.” Tư Khả Tâm giả vớ oán giận nói: “Được rồi, chị Ly, chị đi trước đi, để em thu dọn chỗ này cho.”

Bạch Ly nhìn thời gian, đã là sáu rưỡi chiều, ban ngày mùa hè quá dài, cô luôn quên thời gian.

“Vậy thì làm phiền em rồi.” Bạch Ly để đồ xuống, rút giấy ướt ra lau sạch tay.

“Em biết rồi, chị tăng tiền lương cho em là được!” Tư Khả Tâm lè lưỡi.

Bạch Ly thu dọn đồ xong mới vội vã đi tới, cô duỗi tay kéo Hứa Nhượng, nói: “Sao hôm nay anh đến sớm vậy?”

“Chẳng phải hôm nay hẹn chị họ của em đi ăn cơm sao? Anh giao cho Tống Cảnh Thước phụ trách hội nghị của công ty rồi.”

“. . . Sao anh lại bắt nạt Tống Cảnh Thước?”

Hứa Nhượng nhướng mày: “Đây không tính là bắt nạt.”

“Cẩn thận đến lúc đó Trúc Nguyệt bảo vệ chồng lại sốt ruột, quay đầu đi nói xấu anh.”

“Cô ấy sẽ không.”

Bạch Ly: . . .

Ngược lại anh lại hiểu rất rõ.

Một năm nay, phòng vẽ tranh của Bạch Ly đã bước đầu có thành quả, ít nhất là kinh doanh ngay ngắn trật tự, gian phòng ở dưới tầng kia cũng không nhàn rỗi, lại tuyển thêm mấy người cùng nhau quản lý.

Bạch Ly chỉ dẫn dắt một lớp, những lớp khác đều do các giáo viên khác dạy.

Một năm trước, Weibo đó thực sự đã thu hút cho cô rất nhiều người hâm mộ tới muốn đăng ký học vẽ tranh nhưng không phải ai Bạch Ly cũng nhận, yêu cầu tuyển sinh của cô cũng rất cao.

Cô muốn đào tạo những người có thể kiên trì, là một người thực sự thích vẽ tranh chứ không phải kiểu nhất thời thấy hứng thú.

Mà Hứa Nhượng bên kia cũng coi như là thuận lợi.

Đương nhiên Hứa Minh Đạt cũng từng định giở một số thủ đoạn nhưng hầu hết đều là đe dọa, không có nhiều hành động thực tế lắm.

Nghe nói là Nhiễm Trúc Nguyệt đã đề cập đến nó.

Hứa Minh Đạt vẫn rất coi trọng nhà họ Nhiễm, cũng đã từng cảm thấy Nhiễm Trúc Nguyệt là con dâu được lựa chọn hàng đầu, sau khi Hứa Nhượng và Hứa Minh Đạt cãi nhau không lâu, người hai nhà cùng ăn cơm.

Đương nhiên Hứa Minh Đạt cũng không biết những suy nghĩ này của Nhiễm Trúc Nguyệt, vẫn cho rằng Nhiễm Trúc Nguyệt thích Hứa Nhượng, khi nói chuyện ở trên bàn ăn liên tục nhắc đi nhắc lại rằng muốn chỉnh đốn Hứa Nhượng, sẽ bắt người trở về.

Kết quả Nhiễm Trúc Nguyệt mở miệng liền nói: “Anh ấy không dùng đến tiền của bác mà đi ra ngoài kiếm sống, coi như là hợp đồng đến kỳ hạn thì từ chức thôi.”

“Bác Hứa, thủ đoạn của bác như vậy là rất không phân rõ đúng sai.”

Mỗi lần Nhiễm Trúc Nguyệt ăn cơm cùng Hứa Minh Đạt đều âm dương quái khí(*) ở trước mặt ông ta, khiến cho cuối cùng thật sự Hứa Minh Đạt cũng không làm được.

(*) Âm dương quái khí: chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta không thể đoán được.

Mọi việc đều khó thực hiện, cũng không có mặt mũi làm cái gì.

Khi Bạch Ly và Hứa Nhượng đến nhà hàng đã hẹn trước, gia đình nhà Tưởng Hiểu đang đợi sẵn.

“Ngại quá, em đến muộn rồi.” Bạch Ly đặt túi xuống, lấy một viên kẹo từ trong túi ra đưa cho cháu trai nhỏ.

“Cảm ơn dì nhỏ!”

Hứa Nhượng vừa mới ngồi xuống đã thấy một chén rượu được đẩy tới.

“Lần trước đã nói phải uống vài chén cùng nhau, kết quả mãi chưa có cơ hội, hôm nay đến đây rồi thì nhất định hai chúng ta phải uống.”

Sau khi Bạch Ly và Tưởng Hiểu khôi phục lại liên lạc thì thường xuyên muốn tụ tập một chút, ngày lễ ngày Tết đều không thể thiếu.

Hôm nay là bởi vì. . .

Tuần trước vụ án của Bạch Văn Đống đã được tuyên án.

Khi Hứa Nhượng báo cảnh sát chứng cứ cũng rất rõ ràng, sau khi cảnh sát bên kia nhận được vụ án thì bắt đầu lập hồ sơ điều tra rất nhanh, phối hợp với những thông tin và manh mối mà Hứa Nhượng đưa ra, trong thời gian rất ngắn đã thu thập được đầy đủ thông tin.

Chỉ trong vẻn vẹn một năm đã bị tuyên án.

Tưởng Hiểu và Bạch Ly đều không đi phiên tòa mở ngày hôm đó, thật ra các cô cũng biết thời gian, địa điểm tuyên án ở đâu nhưng hai người đều không xuất hiện.

Cuối cùng hai người Hứa Nhượng và chồng của Tưởng Hiểu đi xem.

Tổng cộng bị kết án ba mươi năm cho tất cả các tội danh.

Nghe nói, trước khi Bạch Văn Đống bị bắt vào tù thì trạng thái tinh thần và cơ thể rất kém do ông ta sử dụng ma túy, kết án ông ta ba mươi năm tù thật ra không khác kết án tử hình là mấy.

Bây giờ ông ta đã năm mươi tuổi, tình trạng này nhiều nhất cũng chỉ sống đến ngoài sáu mươi, ở trong ngục giam bị tra tấn đến chết.

Hai ngày trước Bạch Ly còn nghe Hứa Nhượng nhiều chuyện nói ra một câu, nói rằng sau khi Bạch Văn Đống vào tù thì trở nên điên điên khùng khùng, chủ động thừa nhận với người khác rằng mình có tiền sử hϊếp da^ʍ.

Tội phạm trong ngục giam khinh thường nhất là tội phạm hϊếp da^ʍ, nghe Hứa Nhượng nói, phần đời cuối cùng này của Bạch Văn Đống có lẽ sẽ sống không bằng chết.

Mặc dù ông ta là cha ruột nhưng Bạch Ly cũng không có một chút đau lòng nào vì ông ta, ngược lại còn cảm thấy càng yên tâm hơn.

Hai người đàn ông ở bên cạnh vừa uống rượu vừa nói chuyện, Tưởng Hiểu ở bên này hỏi Bạch Ly: “Thời gian gần đây em có liên lạc với mẹ không?”

“Dạ.” Bạch Ly đáp: “Cũng rất lâu rồi bọn em không gặp nhau, có lẽ lần gặp mặt tiếp theo phải đợi đến khi em kết hôn.”

“Cho nên khi nào thì các em mới kết hôn vậy?” Tưởng Hiểu nhướng mày: “Lâu như thế rồi, chẳng phải bây giờ đang thịnh hành kiểu kết hôn chớp nhoáng sao?”

Bạch Ly cười không trả lời, cô duỗi tay ngăn cản anh rể đang định rót rượu tiếp.

“Uống ít một chút.” Cô nói.

“Sao nào, sợ anh chuốc say vị này nhà em à?”

Bạch Ly lắc đầu, nói: “Không phải, em lo lắng cho anh thôi.”

Cô quay đầu liếc nhìn Hứa Nhượng, nói: “A Nhượng có thể uống rất tốt.”

Ít nhất trong nhiều năm như vậy, Bạch Ly chưa từng gặp ai có thể chuốc say Hứa Nhượng.

Anh rể khăng khăng không tin, kiên quyết muốn rót cho Hứa Nhượng.

Đợi đến khi bữa tối kết thúc, Hứa Nhượng không có phản ứng gì, nhưng ngược lại chính anh ấy nằm bò ở trên bàn.

Trong miệng còn lẩm bẩm.

“Thật sự. . .Thật sự rất cảm ơn cậu. . . “

Tất cả mọi người đang cảm ơn Hứa Nhượng, anh ấy cũng vậy.

Vợ mình đã từng chịu đau khổ như vậy, đương nhiên trong lòng anh ấy cũng không dễ chịu, đã là một nút thắt ở trong lòng nhiều năm như vậy.

Tưởng Hiểu luôn nói những chuyện đó đều là quá khứ rồi, bảo anh ấy không cần tiếp tục truy cứu đến cùng, rốt cuộc cũng không có biện pháp nào khác.

Nhưng Hứa Nhượng xuất hiện.

Anh đã biến tất cả những điều này thành chuyện có thể giải quyết được.



Sau bữa cơm tối, Tưởng Hiểu và con trai cùng nhau dắt người chồng say rượu gọi xe taxi về nhà, bọn họ đều sống ở Nam Thành nhưng lại hai hướng ngược nhau, hoàn toàn không tiện đường.

Bạch Ly biết tối hôm nay Hứa Nhượng uống rất nhiều, cô cúi lại gần ngửi mùi trên người Hứa Nhượng.

“Say chưa?” Bạch Ly cười hỏi.

Hứa Nhượng lập tức duỗi tay giữ lấy eo của cô, kéo cô vào trong lòng mình, bàn tay mạnh mẽ giam giữ cô.

“Mới tầm này hả?” Hứa Nhượng cười nhạo: “Em quá coi thường bạn trai của em rồi.”

Hứa Nhượng áp vào vành tai của cô, hơi thở nhẹ nhàng, nhưng lại nóng bỏng giống như cái nóng mùa hè.

“Anh không những không say, còn có thể làm em cả một đêm, hửm?”

Bạch Ly. . . .

Cô quay đầu lại cắn Hứa Nhượng một cái, hung dữ nói: “Anh có bản lĩnh thì thử xem.”

Bạch Ly khıêυ khí©h một câu này, biết đêm nay bản thân khó thoát một kiếp, nhưng không ngờ rằng Hứa Nhượng thật sự đổi nhiều kiểu làm cô cả một đêm, cho đến rạng sáng ngày hôm sau cô mới được chợp mắt.

Buổi chiều tỉnh lại, khi Bạch Ly đang chọn quần áo trong tủ quần áo cho Hứa Nhượng, không nhịn được nói một câu: “Vẫn là mùa xuân và mùa thu thoải mái nhất, phối hợp quần áo cũng đẹp nhất.”

Mùa hè quá đơn giản, nhiều kiểu dáng quần áo của con gái lại có thể có nhiều lựa chọn hơn, nhưng căn bản đàn ông không có gì để có thể lựa chọn.

Suy cho cùng cũng không thể vào mùa hè mà vẫn còn mặc tây trang.

Hứa Nhượng đi chân trần xuống giường, ôm lấy eo cô từ phía sau, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa, cằm đặt ở trên vai Bạch Ly.

“A Ly.”

“Năm ngoái em nói đợi đến mùa xuân năm sau.”

“Hửm?” Bạch Ly vừa lấy quần áo ra, xoay người chuẩn bị khoa tay múa chân ở trên người anh một chút, lại phát hiện mình bị đôi tay của người đàn ông giam giữ rất chặt.

“Bây giờ đã đến mùa hè rồi, khi nào em mới gả cho anh vậy?”

“. . .Còn sổ hộ khẩu?”

“Đợt trước anh về nhà trộm đến đây, cất ở phía trên ngăn tủ trong tủ quần áo.”

“Trộm. . . đến đây?”

“Tìm ông nội lấy.” Hứa Nhượng nói.

Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Vốn dĩ ông cụ Hứa cũng không muốn tham gia vào ân oán giữa con trai và cháu trai mình, ông cụ dứt khoát ở nước ngoài hưởng thụ cuộc sống thanh nhàn của mình.

Tình cảm ruột thịt của gia đình bọn họ rất nhạt nhẽo, Hứa Minh Đạt và ông cụ Hứa cũng không xem là gần gũi nhưng chắc chắn Hứa Minh Đạt sẽ nghe lời ông cụ nói.

Lúc đầu ông cụ Hứa cũng không quan tâm chút chuyện trong nhà này, ngay cả lần trước, khi nghe nói Hứa Nhượng rất kiên quyết muốn ra ở riêng, ông cụ cũng không có dao động gì, ông cụ là người đứng đầu thực sự ở trong nhà này, rất có uy nghiêm, Hứa Minh Đạt cũng nghĩ ông ấy nói Hứa Nhượng hai câu.

Hứa Minh Đạt vừa đi vừa nói, vốn cho rằng ông cụ Hứa sẽ mắng Hứa Nhượng, không nghĩ tới chính mình lại bị mắng một trận.

“Chẳng phải chỉ là ra ở riêng thôi sao? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn lắm chuyện! Hứa Nhượng đi ra ngoài tự mình mở công ty cũng coi như là mở rộng doanh nghiệp của nhà họ Hứa, anh thì hay rồi, cả ngày muốn phê bình người khác!”

Một năm nay Hứa Nhượng phát triển rất tốt, khoảng thời gian trước ông cụ vừa mới về nước, ông vẫn gọi điện thoại cho Hứa Nhượng, mặc dù bình thường không liên lạc nhưng cũng là cháu đích tôn của mình.

Ông cụ hỏi Hứa Nhương muốn quà gì.

Hứa Nhượng không hề nghĩ ngợi, nói muốn sổ hộ khẩu.

“Sổ hộ khẩu đã có, người cũng đang ở đây.” Hứa Nhượng thấp giọng nói: “Không biết em còn muốn anh đợi đến mùa xuân năm sau nữa không.”

Bạch Ly cười thành tiếng.

“Anh nghĩ rằng em nói mùa xuân thì nhất định là mùa xuân sao?”

Tay của Hứa Nhượng cứng lại một chút, bỗng nhiên phản ứng lại.

“A Ly. . . . “

Anh buông tay ra, lúc này Bạch Ly mới xoay người lại, cô kiễng chân lên, khe hôn Hứa Nhượng một cái.

Đôi mắt Bạch Ly cười trong veo, cô nói với anh: “Anh nghiêm túc cầu hôn em nhé.”

Trong đầu Bạch Ly thoáng hiện lên khi cô vừa mới trở lại Nam Thành thì gặp lại Hứa Nhượng một lần nữa, câu đầu tiên anh gặp đã nói là “Tớ cưới cậu”, giọng điệu của anh lúc đó rất tùy ý, cho nên Bạch Ly hoàn toàn không cho là thật.

Bây giờ cô mới biết được, hóa ra đều là thật.

Hứa Nhượng thật sự muốn cưới cô.

Cho anh một cơ hội, nghiêm túc nói một lần nữa với cô.

Khi đó nhất định cô sẽ đưa tay ra.

“Em đồng ý.”
« Chương TrướcChương Tiếp »