- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trước Khi Các Vì Sao Đến
- Chương 48
Trước Khi Các Vì Sao Đến
Chương 48
Trong phòng tắm tiếng nước ào ào, hơi nước bao phủ, máy sưởi ấm ở trên trần nhà vẫn thổi gió liên tục.
Bạch Ly xả đầy nước vào bồn tắm, vô cùng thoải mái ném bông tắm vào .
Sau khi đăng Weibo, cô cũng không vào mạng xem nữa, chỉ là đột nhiên cảm thấy cơ thể rất thoải mái, dường như vừa mới buông được một gánh nặng.
Cô ngâm mình ở trong nước ấm, cả người bị nước mềm mại vây quanh, Bạch Ly nhắm mắt lại, nằm ở bên trong.
Lúc vẽ tập tranh hoạt hình kia, cô cũng nhớ lại về cuộc đời của mình.
Thật ra cô đã do dự rất lâu khi vẽ cảnh Hứa Nhượng xuất hiện, Hứa Nhượng là ánh sáng sao?
Hình như không phải.
Thật ra anh vẫn luôn ẩn nấp ở trong bóng tối, hai người bọn họ một người ở trong bóng tối, một người ở ngoài ánh sáng, một người giúp đỡ, một người được giúp đỡ.
Nhưng bọn họ càng giống những cái bóng cùng nhau ẩn nấp ở trong bóng tối hơn, cứ ở cùng một chỗ như vậy.
Có thể đó là tiêu cực nhưng cũng có thể là tích cực, sau khi họ tiếp xúc mới sinh ra một chút ánh sáng và tia lửa, tùy tiện đổi lại là những người khác, có lẽ cũng không thể làm được.
Cô có thể cảm nhận được sự vi diệu này.
Cô đang ngâm mình ở trong nước suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa nhà mở ra, Bạch Ly bỗng nhiên mở to mắt.
Hứa Nhượng nói, tối hôm nay anh sẽ về rất muộn.
Lúc này vẫn còn sớm mà?
Bạch Ly nhìn bong bóng trong bồn tắm, bây giờ cũng không thể đứng dậy, cô chỉ có thể tiếp tục ở bên trong này, nghe động tĩnh bên ngoài.
“A Ly.” Giọng nói của Hứa Nhượng rất nhanh đã truyền tới tai của cô.
Bạch Ly không trả lời.
Tiếng bước chân của người đàn ông dần dần đến gần, Hứa Nhượng hiển nhiên biết cô ở trong phòng tắm, Bạch Ly nghe thấy âm thanh anh định mở cửa.
“Em đang tắm.”
Ý của Bạch Ly chính là anh không cần đi vào.
Vừa dứt lời, cạch một tiếng, cánh cửa mở ra, người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu, chỉnh tề, đến cả cà vạt cũng chưa tháo.
Đây vẫn là cà vạt buổi sáng Bạch Ly thắt cho anh.
Bạch Ly theo bản năng chìm xuống dưới nước một chút, nước không quá ngực, cô chớp mắt, nói: “A Nhượng?”
“Hôm nay sớm như vậy. . . . . .”
“Ừm.” Hứa Nhượng vừa trả lời, vừa đi về phía Bạch Ly, anh đứng ở bên cạnh.
“Làm sao vậy?” Bạch Ly ngước mắt lên nhìn anh.
Mặc dù ngày thường cái gì cũng đã làm hết rồi, nhưng đột nhiên lại bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, cảm giác vẫn rất kỳ quái.
Hứa Nhượng mím môi, không nói một lời nào mà trực tiếp khom lưng, duỗi tay ôm lấy eo của Bạch Ly, cũng không quan tâm đến quần áo của mình còn có thể mặc được nữa hay không.
Vốn dĩ Bạch Ly đang nằm ở trong nước, cũng không nghĩ tới bỗng nhiên anh lại duỗi tay ra ôm lấy cô như vậy.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Hứa Nhượng trực tiếp nhấc lên khỏi mặt nước, trên người vẫn còn dính bong bóng đủ màu sắc rực rỡ.
Người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề, trực tiếp ôm lấy eo của cô, ôm cô ra khỏi bồn tắm, đặt ở trên bệ rửa mặt, một tay giữ lấy eo của cô, một tay giữ đầu của cô.
Sau đó trực tiếp hôn xuống.
Trong không khí vẫn còn vương vấn mùi thơm dịu mát của dầu gội đầu, bong bóng trên người Bạch Ly cũng chưa được rửa sạch, đang tắm thì đột nhiên bị người khác ôm lên hôn.
Anh gần như là vội vàng mà cạy mở hàm răng của cô, rồi quấn lấy nhau, răng môi khắng khít, không biết hôn bao lâu, Bạch Ly cảm thấy mình không thở nổi, đầu cũng mê man.
Làn da dính bong bóng xà phòng của cô càng trơn trượt hơn, ngồi cũng không ngồi vững, Bạch Ly cảm thấy mình đang dần trượt xuống cái bồn rửa tay này, cô nắm chặt quần áo của Hứa Nhượng.
Một người ăn mặc quần áo chỉnh tề, một người không mặc gì.
Đối lập rõ ràng.
Bạch Ly ôm lấy anh: “A Nhượng, em sắp ngã xuống rồi.”
Hứa Nhượng hôn sườn cổ của cô, giọng nói khàn khàn: “Làm sao có thể?”
“Anh ôm em, em sẽ không ngã xuống.”
Bạch Ly cười khẽ một tiếng, có chút nũng nịu mà duỗi tay vỗ một cái vào lưng của anh, nói: “Anh như thế này giống như là lâu rồi chưa khai trai ý.”
“Quả thật là rất lâu rồi.” Hứa Nhượng liếʍ liếʍ môi: “Không phải sao?”
Bạch Ly suy nghĩ một chút.
Hình như cũng đúng là bốn năm ngày, dạo này hai người đều bận rộn chuyện riêng của bản thân.
Ban ngày Bạch Ly hết bận thì cảm thấy rất mệt mỏi, buổi tối muốn đi ngủ sớm, khi Hứa Nhượng trở về, có lẽ cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Bạch Ly bị anh đặt ở trên bệ rửa mặt, tư thế kỳ lạ.
Hứa Nhượng bỗng kéo cô, khiến khoảng cách của hai người càng gần nhau hơn, ngay cả hơi thở cũng hòa quyện vào nhau.
“Vậy. . . Ít nhất để em tắm chứ?” Bạch Ly cảm thấy toàn thân mình đều nhớp nháp: “Bong bóng trên người còn chưa được rửa sạch.”
“Ừ.” Hứa Nhượng trầm giọng đáp lại, cũng không buông tay ra, anh ôm Bạch Ly đi qua, mở nước.
Nước từ vòi hoa sen chảy xuống, chảy xuống quần áo của anh.
Bạch Ly nhìn anh một cái: “Chậc, quần áo cao cấp đắt tiền như vậy mà anh cũng không tiếc sao?”
“Có chuyện gì mà vội vàng như vậy, đến cả quần áo cũng không kịp thay?”
Bong bóng trên người của Bạch Ly được dội sạch sẽ, cô duỗi tay qua kéo cà vạt của Hứa Nhượng, hôn lên khóe môi của anh một cái.
“Đều ướt hết rồi.”
“Quần áo này còn có thể mặc được nữa sao?”
Hứa Nhượng không trả lời, cũng bước vào, hai người chen ở một chỗ, anh vươn tay tắt nước.
“Tắm xong rồi?”
“Vâng.”
“Vậy thì làm đi.”
Mặc dù Bạch Ly hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng không quá kinh ngạc, dù sao vừa rồi người đàn ông này ngay cả cà vạt cũng chưa tháo thì đã đi vào rồi.
Cô duỗi tay, ngón tay lướt qua hàm dưới của anh.
“Giống như là em không cho anh ăn no vậy.”
Hứa Nhượng không nói lời nào, trực tiếp giữ lấy eo của cô để xoay người lại.
“Nắm lấy.”
Cảm xúc quần áo sau lưng vẫn rất rõ ràng, tấm kính thủy tinh còn có chút phản chiếu, từ trong tấm kính thủy tinh, cô có thể nhìn thấy hình bóng chồng lên nhau.
Từ đầu đến cuối Hứa Nhượng không hề cởϊ qυầи áo ra, ngoại trừ bị nước thấm ướt, thì bên ngoài cũng không có thay đổi gì.
. . . . . . . . . . . . . Đúng là bại hoại mà.
——————–
Bạch Ly ngâm mình trong bồn tắm quá lâu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, đột nhiên bị anh đè ở trong phòng tắm làm một lần rồi lại một lần nữa.
Cô vừa chạm vào giường đã thấy buồn ngủ.
Hứa Nhượng nằm ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, Bạch Ly xoay người qua, hung hăng cắn vào cằm của anh một cái.
“Đêm nay đừng làm nữa, ngày mai em còn phải đi đến phòng vẽ tranh.”
“Ừ.”
“Vậy thì đêm mai?”
“. . . . . . .”
Hứa Nhượng thấp giọng cười, nghiêng người bật đèn ở đầu giường, anh nắm lấy tay của Bạch Ly, nhìn hình xăm trên ngón tay của cô.
Trước kia là “X” nhưng bây giờ cô đã làm một vài cách che phủ, biến chữ cái đó thành cành hoa đang nở.
Hứa Nhượng rũ mắt nhìn, Bạch Ly nhìn nét mặt của anh thay đổi, Bạch Ly nhìn thấy hình xăm trên tay anh không hề thay đổi một chút nào.
Vẫn là chữ “L” giống như trước kia.
“Anh còn tưởng rằng em đã xóa sạch rồi.” Hứa Nhượng nói: “Trước đây anh đối xử với em như vậy, chẳng lẽ không muốn quên anh sao?”
Bạch Ly lắc lắc đầu.
“Từ khi em đi xăm hình thì đã không có ý định xóa đi.” Bạch Ly nói: “Cho dù khi đó em đã hết hy vọng với anh, nhưng từ trước đến nay cũng không có ý định xóa hình xăm này.”
Đó là một đoạn kỷ niệm, Bạch Ly chỉ cần nhìn thấy tay của mình thì lại nhớ tới Hứa Nhượng.
“Che này là có ý gì?” Hứa Nhượng hỏi.
Anh không có ý trách móc, chỉ là tò mò.
Bạch Ly hơi nhổm dậy, nghiêm túc duỗi tay ra cho anh nhìn: “Anh nhìn hoa này.”
“Ừ.”
“Năm đó, khi anh nói muốn trở thành bạn với anh, em nhìn thấy hoa ở phía sau.”
“Còn có cái này.” Ánh mắt của Bạch Ly có chút dịu dàng: “Là một lần nào đó anh ở bên đường thuận tay mua hoa cho em.”
Thật ra cô đều nhớ rõ tất cả mọi thứ, nhớ rõ tất cả các chi tiết liên quan đến cô và Hứa Nhượng.
Ánh mắt của Hứa Nhượng khẽ run lên, duỗi tay ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng đặt cằm ở lêи đỉиɦ đầu cô, giọng có chút buồn.
“Anh không nhớ.”
Nhưng cô lại nhớ rõ mọi thứ.
“Anh không nhớ cũng không sao.” Bạch Ly cười: “Vốn dĩ cũng không có ai muốn cho anh nhớ lại.”
Khi đó bọn họ không có quan hệ gì, Hứa Nhượng không nhớ gì thật ra cũng là chuyện bình thường.
“Bây giờ anh đang suy nghĩ, có phải anh thích em hơi muộn hay không?”
“Thích còn phân muộn hay không à?”
Bạch Ly ngước mắt nhìn anh, cong môi dưới: “Vậy sau này anh thích em nhiều hơn là được.”
“Được.”
Hứa Nhượng nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Nhất định, nhất định, sau này sẽ càng yêu em hơn.
——————–
Buổi sáng ngày hôm sau, Hứa Nhượng và Bạch Ly dậy cùng lúc.
Hứa Nhượng ngơ ngác đứng trước tủ quần áo, không biết bản thân nên chọn bộ quần áo nào để mặc.
Bạch Ly để chân trần dẫm lên tấm thảm, ngáp một cái, ánh mắt nhìn về phía phòng tắm.
“Sao thế, anh hối hận à?”
“Tối hôm qua anh mặc âu phục làm em, sao không nghĩ tới tình huống hôm nay?”
Hứa Nhượng: . . . . . . . . .
Bạch Ly đi qua, duỗi tay chọn cho anh một bộ quần áo từ trong tủ: “Anh mặc cái này đi.”
“Lần sau về nhà đừng có quần áo chưa thay đã trực tiếp. . . . . .”
Bạch Ly còn chưa nói xong, miệng lại bị che lại, Hứa Nhượng rất dễ dàng cướp mất hơi thở của cô.
“Vậy thì trước khi mặc quần áo.”
Bạch Ly: . . . . . . . . . . .
Cô giơ tay xoa nhẹ thái dương: “Em phải đi ra ngoài.”
“Ừ.”
Hứa Nhượng không tiếp tục nữa, sau đó mặc quần áo, Bạch Ly thắt cà vạt giúp anh, cô rũ mắt, đột nhiên nói một câu: “Hôm qua em ở Trung Tâm Toàn Cầu thì chạm mặt cha anh.”
Hứa Nhượng khựng lại, lông mày nhăn lại.
“Nhưng ông ta không nhận ra em, đoán là không biết em.” Bạch Ly nói: “Cha anh thật sự không biết chút gì về em.”
Bạch Ly phủi bụi trên vai của anh, nói: “Cho nên anh phải cố gắng làm việc.”
“Không thể để cho ông ta có suy nghĩ như vậy.”
Để Hứa Minh Đạt biết, cho dù rời khỏi ông ta thì anh vẫn sống được.
Hứa Nhượng nhìn Bạch Ly, suýt chút nữa không nhịn được lại cúi đầu xuống hôn cô, sau khi hai người bọn họ nghiêm túc ở bên nhau, Hứa Nhượng luôn không nhịn được càng muốn thân mật với cô hơn.
Anh đã từng chán ghét quan hệ thân mật, cũng đã từng cho rằng trên thế giới này sẽ không tồn tại mối quan hệ như vậy.
Chuyện của bản thân Bạch Ly, cô cũng chưa xử lý tốt, nhưng vẫn không quên quan tâm đến anh, Hứa Nhượng thấp giọng cười khẽ, lên tiếng: “Được.”
Hôm nay hai người cùng nhau đi ra ngoài, Hứa Nhượng đưa Bạch Ly đến Trung Tâm Toàn Cầu, anh vừa mới dừng xe lại, thì có người gõ cửa kính xe của Hứa Nhượng.
“Tiểu Hứa Tổng.” Lý Ngôn có chút ngạc nhiên, mừng rỡ.
Hứa Nhượng liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Đừng gọi bậy.”
Anh đã sớm không phải Tiểu Hứa Tổng gì cả.
Lý Ngôn có hơi xấu hổ mà cười cười, sau đó đổi cách gọi hỏi: “Hôm nay làm sao lại đến đây?”
Hứa Nhượng nghiêng đầu ra hiệu với anh ta: “Đưa bạn gái đi làm.”
“Chào buổi sáng, cô Bạch.” Lúc này Lý Ngôn mới nhìn thấy cô.
“Chào buổi sáng.” Bạch Ly đeo túi lên, chuẩn bị xuống xe: “Em đi lên trước.”
“Đợi đã.” Hứa Nhượng nói.
Bạch Ly quay đầu lại, đột nhiên bị Hứa Nhượng nắm lấy cổ tay, anh kéo cô qua, đặt một nụ hôn xuống môi cô.
Lý Ngôn: . . . . . . . . Chết tiệt.
Hai người này không phân biệt được đây là đâu sao mà còn ân ái như vậy?
Sau khi Bạch Ly xuống xe, đi vào chỗ rẽ, lúa này Hứa Nhượng mới quay đầu lại hỏi Lý Ngôn: “Sao cậu vẫn chưa đi?”
Dù sao bây giờ Lý Ngôn cũng không phải trợ lý của anh.
“Khụ.” Lý Ngôn nói: “Mặc dù bây giờ anh không phải là người lãnh đạo trực tiếp của tôi, nhưng vẫn còn một số công việc anh đã giao trước đó nhưng tôi vẫn chưa kịp báo lại.”
“Hơn nữa, việc này là việc riêng.”
“Cái gì?” Hứa Nhượng nhướng mày.
“Trước kia, anh bảo tôi tìm một người tên Tưởng Hiểu đúng không?”
Ánh mắt của Hứa Nhượng bỗng chuyên chú, anh nghe thấy Lý Ngôn nói tiếp.
“Hình như tôi tìm thấy rồi.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trước Khi Các Vì Sao Đến
- Chương 48