Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trước Khi Các Vì Sao Đến

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô sắp không thở được rồi.

Trước kia Bạch Ly chưa từng hôn ai, đây chính là lần đầu tiên, khi đang nói chuyện bỗng nhiên bị người lấp kín môi, cảm giác không quá dễ chịu.

Cô cứng đờ, không có đáp lại, bàn tay bị anh khóa lại kéo qua đỉnh đầu, một tay Hứa Nhượng thôi là đủ giữa cả hai tay cô rồi.

Nụ hôn của Hứa Nhượng cũng giống như con người anh, cực kỳ có tính xâm chiếm ngang ngược, rất dễ dàng chiếm lấy toàn bộ hô hấp của cô.

Giữa răng môi tất cả đều là hơi thở và mùi vị của Hứa Nhượng, hơi thở quen thuộc đã lâu không gặp, hơi thở mà bốn năm trước cô rất lưu luyến và muốn đạt được.

Hiện tại.

Lại bị bắt phải đón nhận.

Lúc Hứa Nhượng buông cô ra, l*иg ngực vẫn còn đang phập phồng, yết hầu của anh không ngừng trượt lên trượt xuống, bọt nước chưa kịp lau khô đã từ trên cổ chảy xuống.

Hình ảnh gợi cảm mê người.

“Đây tính là cưỡng hôn phải không?”

“. . . . . . . . . “

“Nhưng quả thực là cậu sẽ làm được chuyện này.” Bạch Ly từ từ ngước mắt lên nhìn, không hề tức giận.

Chỉ là chuyện bỗng nhiên phát sinh.

Cô biết bản thân một mực khiêu chiến giới hạn của Hứa Nhượng, chỉ là cô hy vọng Hứa Nhượng hiểu được.

Nhưng mà, không ai thích bị người khác phủ nhận, hơn nữa là cố hết sức phủ nhận và phủ nhận một cách lạnh lùng như vậy.

Bạch Ly nhìn Hứa Nhượng vài giây, cô cảm giác được môi của mình đang nóng lên, vẫn còn lưu lại nhiệt độ sau khi hôn, cô nhìn anh nói: ” Chẳng nhẽ tớ chỉ phủ nhận chuyện cậu thích tớ. . . . . . .”

“Chuyện này làm cho cậu không khống chế được sao?”

Chính anh không tỉnh táo sao?

Bạch Ly cảm thấy những gì mình nói là đúng.

Bạch Ly vẫn không được buông ra, cho dù cô hỏi như vậy cũng không có cách nào kéo Hứa Nhượng trở về từ bờ vực nguy hiểm, vẫn không có cách nào tiêu diệt được lửa giận trong lòng Hứa Nhượng.

Anh cần phải phát tiết.

Sau mấy phút đồng hồ, cô cảm thấy người đàn ông cúi đầu xuống cắn vào vành tai của cô, nụ hôn dừng ở sườn mặt cô, sau tai, nhưng không có tiếp tục đi xuống.

“A Ly.”

“Rốt cuộc tớ phải làm như thế nào?”

“Cho dù đêm nay chúng ta làm chuyện đó, cậu cũng sẽ không thừa nhận tớ thích cậu phải không?”

“Ừm.” Bạch Ly cũng rất bướng bỉnh, cô cũng không bằng lòng.

“Cậu bây giờ cứ như vậy, duy trì tình trạng này thì mang tớ ném lên trên giường luôn đi, cậu có làm gì tớ, tớ cũng không để ý.”

Cô ngước mắt: “Nhưng cậu nói không thích.”

“Hứa Nhượng, tớ so với cậu càng hiểu rõ cậu hơn.”

Tình bạn nhiều năm như vậy của bọn họ không phải là giả, những mất mát cùng với tuyệt vọng mà bản thân cô đã thử qua cũng không phải là giả.

Năm đó.

Năm đó sau khi cô ý thức được Hứa Nhượng căn bản không thích mình, thật sự không có mong đợi ôm anh.

Hứa Nhượng buông tay cô ra, cũng không nghĩ đến Bạch Ly trực tiếp vươn tay ôm lấy cổ anh, rất chủ động hôn lên môi anh.

Bạch Ly hôn lên môi anh, trúc trắc rồi lại chủ động, trằn trọc, đầu lưỡi câu người chạm vào cánh môi của Hứa Nhượng.

“Một nụ hôn mà thôi, nó cũng không phải là gì.”

“Đều không chứng minh được cái gì.”



Một đêm nhiều chuyện hoang đường, sau khi tỉnh táo tất cả đều không còn tồn tại.

Tối hôm qua cô ngủ rất muộn, Bạch Ly đã rất lâu không có ngủ muộn như vậy, thật ra đến cuối cùng cũng chưa xảy ra cái gì.

Hứa Nhượng đẩy cô ra.

Nhưng trong đầu của cô đều là bộ dạng Hứa Nhượng động tình mà gọi tên cô, khi nhắm mắt lại tất cả đều là cảnh tượng đó, cô tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, ngăn cách một bức tường nghe thấy thanh âm động tình của anh.

Sau đó Hứa Nhượng thật sự cũng không có cùng cô phát sinh thêm chuyện gì, cứ như vậy buông cô ra đi tới phòng ngủ bên cạnh.

Bạch Ly trằn trọc không ngủ được cả một đêm, cuộn tròn ở trong chăn, gió lạnh bên ngoài rít lên, cô bỗng nhiên cảm thấy l*иg ngực mình có chút đau.

Thẩm Thanh Dữ dặn cô nhớ đến bệnh viện kiểm tra.

Gần đây quá bận nên cô đã quên không đi.

Xem ra thật sự phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ nói mới được.

Bạch Ly không được nghỉ ngơi tốt cả một đêm, những cảnh trong mơ cũng rải rác thưa thớt, mơ thấy những ký ức vụn vặt giữa mình với Hứa Nhượng.

Khi mới quen, cô rất chán ghét Hứa Nhượng, sau đó lại được anh cứu giúp, cô đã nhìn thấy sự ôn nhu mà người khác chưa từng nhìn thấy.

Cô cũng đã thấy những quyết định mà người khác chưa thấy.

Ngày hôm sau Bạch Ly không thể thức dậy đúng giờ, cuối cùng vẫn bị đánh thức bởi tiếng đập cửa liên tục không ngừng.

Bạch Ly mơ mơ màng màng từ trong giấc mơ tỉnh dậy, ánh nắng chiếu qua khe hở rèm cửa sổ có chút chói mắt, đôi mắt vẫn đang nhắm lại, cô đi ra mở cửa.

Cửa phòng mở ra cùng lúc đó cửa phòng đối diện cũng được mở ra, ánh mắt hai người cứ nhìn nhau như vậy.

Đều mang theo cơn ngái ngủ nhưng ánh mắt trong suốt.

Hứa Nhượng còn chưa mặc quần áo, chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ đã đi ra mở cửa, có lẽ cũng là chưa kịp phản ứng.

Bạch Ly đột nhiên tỉnh táo một chút, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng, không có chút lảng tránh nào, cô nhìn Hứa Nhượng hỏi câu: “Cậu không mặc quần áo sao?”

“Mở cửa.” Giọng của người đàn ông mờ mịt, có vài phần ngái ngủ.

Tóc tai cũng rối tung lên, anh liếc mắt nhìn Bạch Ly một cái cũng không có phản ứng gì đặc biệt, lập tức bước qua đi mở cửa, động tác của Bạch Ly cũng không nhanh như anh, cứ như vậy nhìn Hứa Nhượng giành trước một bước đi đến mở cửa.

Cô đứng ở phía sau Hứa Nhượng, bước tới cùng anh, còn chưa kịp phản ứng, ở trong nhà một người phụ nữ trẻ tuổi, sáng sớm đã xuất hiện một người đàn ông khỏa thân ra mở cửa là có ý tứ gì.

Bạch Ly ngáp một cái, chỉ cảm thấy não đang thiếu oxy.

Hứa Nhượng đi mở cửa, cửa mở ra một khe hở, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, thứ nhìn thấy đầu tiên là một đôi giày da nam, đánh đến bóng loáng sạch sẽ, ống quần tây sạch sẽ gọn gàng.

Người tới vừa thấy chính là một người yêu thích sự gọn gàng.

Bạch Ly đột nhiên phản ứng lại, quay bên kia cuống cuồng kêu lên một tiếng: “Hứa Nhượng!!!”

Nhưng đã quá muộn để ngăn cản Hứa Nhượng mở cửa.

Cánh cửa mở rộng, Hứa Nhượng ngoảnh lại nhìn cô, vẫn là dáng vẻ lười biếng nhướng mày hỏi cô: “Làm sao?”

Bạch Ly:. . . . . . .

Bạch Ly không trả lời, ánh mắt chạm phải người ngoài cửa.

Cô dè dặt nuốt nước miếng, không biết tại sao đột nhiên cảm thấy mình như bị bắt gian tại giường.

Bạch Ly cũng đã từng không sợ cái gì, không có ai quản cô, cho nên cô tùy hứng làm càn, nhưng sau này cô quen Thẩm Thanh Dữ.

Giống như anh trai.

Đối xử với cô rất tốt, nhưng dữ lên thì thật sự cũng rất đáng sợ.

Thẩm Thanh Dữ: “. . . . . . . . . “

Thẩm Thanh Dữ nhìn Hứa Nhượng mở cửa, lại nhìn thoáng qua Bạch Ly đứng ở cách đó không xa.

Sau khi im lặng hơn nửa phút, Thẩm Thanh Dữ mới chậm rãi mở miệng, gọi một tiếng: “Tiểu Ly.”

“. . . . . . .Chào.” Bạch Ly khó khăn nói.

Hứa Nhượng vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích tí nào, cũng không có phản ứng gì, dường như bị người khác nhìn thấy hình ảnh như vậy cũng không cảm thấy ngại.

Thẩm Thanh Dữ quan sát Hứa Nhượng vài lần, sau đó thu ánh mắt lại, anh ta cất bước đi vào, đặt trái cây và bánh ngọt trên tay lên bàn.

Rất tự nhiên, thuần thục tự mình đi tới phòng bếp đun nước, giống như đây chính là nhà anh ta.

“Đây là mẹ bảo tôi cầm qua đây, hôm nay gọi điện cho em vẫn luôn không trả lời, tôi còn cho rằng em xảy ra chuyện gì.”

“Không có chuyện gì, không cẩn thận đã ngủ rồi.” Bạch Ly trả lời.

“Đã ngủ rồi. . . . . .?” Thẩm Thanh Dữ đột nhiên thấp giọng nhắc lại ba chữ này.

Bạch Ly mới ý thức được hình như ba chữ này có nghĩa khác.

Là ngủ quên! Không phải là đã ngủ với Hứa Nhượng !

Thẩm Thanh Dữ không có hỏi, Hứa Nhượng đóng cửa lại, cũng không có ý định quay trở lại phòng ngủ.

Cơn buồn ngủ của Bạch Ly đã không còn nữa, cô đẩy Hứa Nhượng một cái: “Cậu có thể đi mặc quần áo trước được không?”

Bộ dạng này ở bên ngoài càn rỡ đi loanh quanh, rõ ràng không phải là đang đùa giỡn lưu manh sao?

Hứa Nhượng không nhúc nhích, nhìn Thẩm Thanh Dữ.

Anh vẫn không thể bỏ qua sự tồn tại của Thẩm Thanh Dữ, mặc dù anh đã sớm biết Thẩm Thanh Dữ và Bạch Ly không phải quan hệ bạn trai bạn gái.

Nhưng rất rõ ràng, quan hệ của bọn họ rất đặc biệt.

Thẩm Thanh Dữ cũng quay đầu lại, giọng nói bỗng trở nên nghiêm túc, nói với Hứa Nhượng một câu: “Cậu một người đàn ông ở chỗ này như vậy được không?”

“Còn có. . . . . . . .Những chuyện cậu đã làm với Tiểu Ly, tôi còn muốn tính toán lại với cậu đó.” Thẩm Thanh Dữ nói.

Hứa Nhượng biết anh ta hiểu lầm cái gì, cũng biết ý tứ của Thẩm Thanh Dữ là gì.

Anh ta và Bạch Ly có quan hệ gì? Còn muốn thay Bạch Ly tìm anh tính sổ?

Hứa Nhượng lười biếng hạ mí mắt, nhìn anh ta, giọng điệu khıêυ khí©h: “Phải không?”

“Anh muốn tính sổ như thế nào?”

“Những chuyện tôi đã làm với Tiểu Ly, anh đều làm như vậy sao?”

Bạch Ly:. . . . . .

Càng bôi càng đen.

Cô nhíu mày, không muốn tiếp tục giằng co câu chuyện nhàm chán này thêm nữa, Bạch Ly dùng sức đẩy Hứa Nhượng đi vào trong phòng.

“Được rồi, nhanh đi mặc quần áo đi.”

Hứa Nhượng lại liếc nhìn Thẩm Thanh Dữ một cái, nhưng bị Bạch Ly đẩy đi, lúc này anh mới trở lại phòng ngủ mặc quần áo.

“Rầm—”

Ngay khi cánh cửa đóng lại, Thẩm Thanh Dữ đặt ấm nước trên tay xuống, giọng điệu nghiêm túc.

“Tiểu Ly?”

Bạch Ly cụp mắt xuống nhìn hoa quả và bánh ngọt mà Thẩm Thanh Dữ mang tới, đều là món cô thích ăn.

“Chưa xảy ra chuyện gì.” Bạch Ly nhún vai: “Thật sự.”

“. . . . . . . . . . ?”

“Tôi không biết anh nhìn có thể không tin, nhưng thật sự chưa xảy ra chuyện gì.”

Thẩm Thanh Dữ vẫn còn nghi ngờ nhìn cô, hít một hơi lạnh rồi nói: “Ngày đầu tiên năm mới, một người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giúp tôi mở cửa. . . . . . . . .”

Bạch Ly tiện tay cũng rót cốc nước uống, cô còn nghiêm túc sửa lại: “Cậu ấy có mặc qυầи ɭóŧ.”

Thẩm Thanh Dữ:. . . . . . .

“Vậy không phải sao? Chẳng lẽ cậu ta thật sự có thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra mở cửa?” Thẩm Thanh Dữ nói: “Sau đó vội tới biểu diễn một chút kích cỡ của mình cho tôi xem à?”

Bạch Ly thiếu chút nữa sặc chết, ho một hồi lâu mới hoàn hồn.

“Anh???”

Đây là hung ác tàn bạo sao?

“Tiểu Ly, em có thể không hiểu đàn ông, tôi rất khó có thể không tin hai người vẫn không có chuyện gì như vậy.”

Trên cổ Bạch Ly có các dấu hôn rất rõ ràng.

Cô thở dài, ngước mắt lên nói: “Lên giường với ai cũng không mất mặt, tôi không có gì cần thiết phải che giấu.”

“Chỉ là chúng tôi thật sự không làm.”

“Vậy dấu hôn này?”

Câu hỏi mà Thẩm Thanh Dữ vừa mới hỏi ra, Hứa Nhượng cũng đã mặc quần áo mở cửa ra, mặc dù cũng chỉ là mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản.

Hứa Nhượng im lặng đi tới, cứ như vậy kéo Bạch Ly lại gần, làm trò trước mặt Thẩm Thanh Dữ, nắm lấy cổ tay Bạch Ly.

Anh cúi đầu, cắn lên cổ trắng nõn của Bạch Ly, vừa mυ"ŧ vừa khẽ cắn.

Khi Hứa Nhượng buông cô ra, trên cổ Bạch Ly lại xuất hiện thêm dấu hôn mới.

“Cũng chỉ là như thế này mà thôi.”

Bạch Ly:. . . . . .

Thẩm Thanh Dữ:. . . . . .

Nói không rõ ràng, anh ta không tin.

Vậy không bằng tới biểu diễn một chút, cho anh ta thấy rốt cuộc dấu hôn này là đến từ đâu.

Hứa Nhượng rũ mắt xuống, chậm rãi cởi bỏ cúc áo sơ mi, ngửa đầu để lộ cổ ra.

“Không phải anh định trả thù cho A Ly sao?”

“Đến.”

“Cắn tôi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »