Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trước Khi Các Vì Sao Đến

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một số cảm xúc rất khó kiểm soát.

Ví dụ thời điểm để ý một người, không thể khống chế nên mới xuất hiện sự ghen tuông.

Cho dù bây giờ Hứa Nhượng có tỉnh táo nhưng cũng không thể kiềm chế được cảm xúc ghen tuông của mình, trước kia anh cũng rất để ý chuyện của Bùi Xuyên, khi đó Bạch Ly đồng ý với anh sẽ không ở bên Bùi Xuyên nữa.

Ham muốn chiếm giữ của anh là quá phận, cũng không thể ngăn cản Bạch Ly kết bạn với những người khác.

Sau khi Hứa Nhượng giật điện thoại của Bạch Ly nói một câu như vậy với Bùi Xuyên, người ở đầu dây bên kia sửng sốt một chút, sau đó cười khẽ, Hứa Nhượng nghe cảm thấy mình đang bị khıêυ khí©h.

“Hứa Nhượng phải không?”

“Khụ, tuy rằng đúng là cậu cũng có thể giúp đỡ, quan hệ của cậu với Bạch Ly còn tốt hơn quan hệ giữa tôi với Bạch Ly.”

“Nhưng chuyện phòng vẽ tranh thực sự là tôi giúp đỡ khá nhiều mà đúng không? Cậu cũng không phải để ý như vậy, dù sao tôi cũng chỉ đùa một chút thôi.”

Hứa Nhượng tay siết chặt điện thoại di động, nói: “Tôi cũng chỉ đùa một chút.”

Anh cụp mắt xuống, nói một câu: “Còn có, cảm ơn cậu đã giúp A Ly.”

Bạch Ly ở bên cạnh cười, đoạt lại điện thoại của mình, bàn tay không cẩn thận chạm vào tay anh, vẻ mặt không có chút thay đổi, hoàn toàn không vì tiếp xúc chân tay mà cảm thấy có chỗ nào không đúng.

“Hứa Nhượng, cậu thật sự quá keo kiệt.” Bạch Ly liếc anh một cái: “Bùi Xuyên cũng là bạn của tớ mà, cậu ấy nói lời này cũng không sai.”

Dù sao thì Bùi Xuyên thực sự là người giúp đỡ nhiều nhất.

Hứa Nhượng: “. . . . . . “

“Cậu sẽ không cảm thấy tớ thực sự chỉ có một người bạn này đó chứ.” Bạch Ly thuận miêng nói: “Làm gì mà phản ứng lớn như vậy?”

Bùi Xuyên cũng cười, cậu nói với Bạch Ly: “Được rồi, tóm lại có chuyên gì thì cậu tìm tôi, tôi ở bên này có thể giúp được thì tôi sẽ giúp ngay.”

Hứa Nhượng không nói cái gì nữa, đi vòng qua, đưa tay lấy khăn lau mà Bạch Ly đã đặt ở bên cạnh, bắt đầu nghiêm túc giúp cô lau bụi bẩn trong ngăn tủ.

Anh lại nhìn thấy bình thủy tinh lần trước Bạch Ly bảo anh đặt ở trong ngăn tủ, bên trong có rất nhiều tờ giấy nhiều màu sắc, không hề giống phong cách của Bạch Ly, cũng không biết bên trong tờ giấy rốt cuộc là viết những gì.

Nếu là Bạch Ly, có thể lựa chọn tờ giấy màu trắng mỏng đơn giản.

——————–

Tám giờ tối, Hứa Nhượng xuất hiện đúng giờ ở quán bar, anh không biết tháng này mình đã đi quán bar bao nhiêu lần rồi, tiếng nhạc trong quán bar đinh tai nhức óc.

Trong khoảng thời gian này tất cả đều là Tống Cảnh Thước rủ anh đi, anh ta vẫn chưa xem xét thị trường xong.

“Cậu còn muốn nhìn bao lâu mới xác định được?” Sau khi Hứa Nhượng tới anh ném điện thoại lên trên bàn, có chút không kiên nhẫn: “Tháng này ngày nào tôi đều đến quán bar với cậu đúng không?”

“Ai nha, không phải Hứa thiếu gia rất thích đi quán bar à, cũng không miễn cưỡng như vậy chứ.”

“Đã rất lâu rồi tôi không đi.”

Khi mười mấy tuổi cũng cho rằng bản thân thích những chỗ hư ảo náo nhiệt này, bên cạnh có bạn bè, anh được đám người vây quanh.

Trước kia Hứa Nhượng cũng cho rằng bản thân thích chỗ náo nhiệt này, chỉ là sau này bỗng nhiên Bạch Ly rời đi, lúc đầu anh cũng không thay đổi gì, chỉ là sau này khi bị những người khác vây quanh thì cuối cùng cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Trong bốn năm Bạch Ly rời đi, Hứa Nhượng mới dần dần ý thức được, Bạch Ly mới là một phần không thể tách rời khỏi sinh mệnh của anh.

Quán Bar mà Tống Cảnh Thước chọn hôm nay rất náo nhiệt, những người ở bên cạnh đều đang lắc lư theo tiếng nhạc ở trên sân khấu, chỉ có Hứa Nhượng là tỏ ra không hòa nhập với sự náo nhiệt này.

Tống Cảnh Thước từ trước đến chưa nay chưa bao giờ từng nghĩ tới, Hứa Nhượng cũng sẽ có một ngày không hòa nhập với sự náo nhiệt này.

Lẽ ra anh nên là người ngồi ở trung tâm của sự náo nhiệt này.

Tối nay Hứa Nhượng không ở lâu, Tống Cảnh Thước cũng không có ở lại bao lâu, hai người cùng nhau đi ra ngoài, gió lạnh bên ngoài rít gào, nhiệt độ bên trong và bên ngoài trời chênh lệch rất lớn, Tống Cảnh Thước run lên vì lạnh.

Ra bên ngoài đi được một đoạn đường, xe của Hứa Nhượng đậu ở bãi xe bên cạnh.

“Hứa Nhượng.” Tống Cảnh Thước đột nhiên mở miệng.

“Cái gì?”

Vừa rồi Hứa Nhượng không có uống rượu, cũng không nói gì, Tống Cảnh Thước đã làm bạn bè rất nhiều năm với Hứa Nhượng, đương nhiên biết tâm trạng của Hứa Nhượng không ổn.

“Có phải cậu có tâm sự không?”

“Tôi có thể có cái gì?” Hứa Nhượng thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta một cái, vẻ mặt như cũ: “Chỉ là luôn luôn bị cậu lôi đến quán bar thôi, cảm thấy có chút nhàm chán.”

“Thật sao?” Bước chân của Tống Cảnh Thước dừng lại: “Ngày đó cậu từ quán bar đến nhà Bạch Ly. . . . . .. “

“Tôi không đi.” Hứa Nhượng không đợi anh ta nói xong đã ngắt lời: “Ngày đó tôi không đi.”

Tống Cảnh Thước đương nhiên biết, Hứa Nhượng đã đi rồi, bây giờ anh phủ nhận như vậy chắc chắn là có nguyên nhân.

Hứa Nhượng đang giả bộ chưa xảy ra chuyên này.

Thật ra Tống Cảnh Thước cũng có thể cảm nhận được, ngày đó sau khi Hứa Nhượng đến nhà Bạch Ly, trở về thái độ đã thay đổi, rõ ràng buổi tối ngày đó Hứa Nhượng vẫn bình thường.

Ham muốn chiếm giữ, ghen tuông, không buông tay.

Nhưng Hứa Nhượng giờ phút này, thái độ lại thay đổi, điều này làm cho Tống Cảnh Thước rất nghi ngờ.

Chuyện của Bạch Ly và Hứa Nhượng, Tống Cảnh Thước với tư cách là một người ngoài cuộc, so với hai người bọn họ thì bản thân anh ta lại hiểu rất nhiều, trong cuộc tình cảm này của hai người bọn họ tràn ngập vô số khúc mắc mà không biết làm sao.

Tống Cảnh Thước vẫn luôn không nhúng tay vào chuyện của hai người bọn họ, tùy ý để hai người bọn họ cứ tiếp tục như vậy, nhưng bây giờ mọi chuyện đã tới bước này, Tống Cảnh Thước cảm thấy anh ta không thể không nói rõ ràng chuyện này với Hứa Nhượng.

“Hứa Nhượng.” Tống Cảnh Thước nghiêm túc nói: “Chúng ta tâm sự về chuyện của cậu ấy đi.”

Hứa Nhượng vốn muốn từ chối, nhưng lời nói lại mắc ở cổ họng, không có thể nói ra được.

Tâm sự về chuyện của cô.

Chuyện của cô, bây giờ anh chỉ có thể như vậy.

“Tất cả mọi người đều biết cậu thích cậu ấy, tại sao đến bây giờ cậu lại không tiến thêm một bước nữa? Hứa Nhượng, cậu đang sợ hãi lo lắng, do dự cái gì?”

“Lần trước lúc ở bệnh viện, không phải cậu nói bản thân không thể buông tay sao?”

“Buổi tối ngày đó ở quán bar không phải cậu ra oai phủ đầu với Bùi Xuyên sao? Nếu đã quyết định muốn đoạt cô ấy trở về bên cạnh cậu, tại sao bây giờ lại bỏ cuộc, rõ ràng cậu vẫn còn luyến tiếc.”

Những câu chất vấn của Tống Cảnh Thước khiến Hứa Nhượng không trả lời được ngay, hai phút sau, tiếng bật lửa tạch tạch vang lên, tàn thuốc màu đỏ tươi trên tay anh lóe lên trong đêm tối.

Hứa Nhượng dựa vào gốc cây bên cạnh, rũ mắt xuống.

“Tôi không có cách nào để tiến thêm một bước nữa.” Hứa Nhượng nói: “Cậu ấy đang đẩy tôi ra, tôi không thể tiến về phía trước được.”

Trừ khi. . . . . . . . .

Trừ khi Bạch Ly bằng lòng ở bên cạnh anh.

Nhưng rất dễ nhận thấy, quyết định hiện tại của Bạch Ly là không muốn.

“Tôi hiểu rất rõ ham muốn chiếm giữ của bản thân đối với Bạch Ly, cho nên sẽ khó chịu khi thấy những người đàn ông khác ở bên cạnh cậu ấy, Bùi Xuyên đối với tôi mà nói rất nguy hiểm, đó là lý do mà tôi mong muốn Bạch Ly có thể cách xa cậu ta một chút.”

“Nhưng điều này quá ích kỷ.” Hứa Nhượng dừng một chút: “Bây giờ cậu ấy có cuộc sống của chính mình, tôi không làm được giống như trước kia, tôi đã từng muốn trở lại vị trí lúc đầu, tôi là người quan trọng nhất đối với cô ấy.”

“Chúng tôi vốn là như vậy.” Hứa Nhượng ngước mắt nhìn Tống Cảnh Thước, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

Tống Cảnh Thước biết.

Mối quan hệ của hai người bọn họ người khác đều không thể so sánh được, nhưng cho dù nói như thế nào đi nữa vậy năm đó, khi đó mọi người nói Bạch Ly là người được Hứa Nhượng cứu vớt, nhưng Bạch Ly đối với Hứa Nhượng mà nói làm sao cũng không phải cứu vớt.

Cũng có người từng nói mối quan hệ giữa Hứa Nhượng và Bạch Ly quá quái dị, nhưng Tống Cảnh Thước biết hai người bọn họ chỉ là đang sưởi ấm lẫn nhau.

“Bốn năm.” Hứa Nhượng phun ra vòng khói quanh quẩn ở trước mắt bọn họ: “Cho dù làm như thế nào đi nữa, đều không thể trở lại như lúc ban đầu.”

Khoảng cách bốn năm sẽ vĩnh viễn tồn tại, không thể xóa bỏ được.

Bốn năm trước Bạch Ly và Hứa Nhượng không có quá nhiều chuyện khác ngăn cản bọn họ, cho dù bọn họ không có ở bên nhau cũng rất yên tâm, nhưng bây giờ cảnh còn người mất.

“Bùi Xuyên có thể giúp cậu ấy giải quyết rất nhiều việc ở phòng vẽ tranh, bây giờ cậu ấy cũng có cuộc sống của mình, tôi không thể nhúng tay vào cũng không thể tới gần.” Hứa Nhượng cong cong khóe môi: “Thực sự sự tôi cũng không thể buông tay, nhưng cũng không tiến thêm một bước nữa.”

Hứa Nhượng mười tám tuổi không biết trời cao đất dày, cho rằng bản thân không có gì là không làm được, mãi cho đến khi bản thân đột nhiên bị lấy đi một phần trong sinh mệnh, anh cho rằng với năng lực của bản thân nhất định có thể tìm được Bạch Ly.

Nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy, cho dù vận dụng bao nhiêu mối quan hệ, sử dụng nhân mạch, hỏi bao nhiêu người, tìm cô bao lâu, đều không thể nhận được thông tin liên quan đến Bạch Ly.

Cô giống như bốc hơi khỏi nhân gian, giống như là chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của anh.

Sau đó cô lại xuất hiện trở lại, ngoại trừ sự vui mừng khi tìm lại được, Hứa Nhượng cũng bắt đầu rơi vào một vòng luẩn quẩn, anh không nỡ buông tay, buông tay được nhưng mà là không nỡ buông tay.

Thực ra anh vẫn đang thăm dò xem hiện tại bọn họ như thế nào mới là tốt nhất, buông tay quá lỏng nên có lẽ Bạch Ly đã bị người khác đoạt mất rồi, anh không hy vọng Bạch Ly bị những người khác cướp mất.

Thẩm Thanh Dữ cũng thế, Bùi Xuyên cũng thế.

Anh đều vô cùng để ý tới sự tồn tại của hai người này.

Nhưng Hứa Nhượng lại lo lắng bản thân giam giữ quá chặt, ngược lại sẽ khiến Bạch Ly chạy trốn khỏi anh một lần nữa, chắc hẳn cô là sẽ rất chán ghét hành vi đó của anh.

Ngộ nhỡ, cô lại rời đi một lần nữa thì sao?

Hứa Nhượng rất lo lắng, nếu Bạch Ly rời khỏi nơi này một lần nữa, anh cũng sẽ không thể tìm thấy cô, giống như lần trước, cho dù có làm như thế nào đều không thể tìm thấy, cho nên. . . . . .

Anh không dám, cũng không muốn trải nghiệm nỗi đau khổ đó thêm một lần nữa.

“Cho dù là tôi sợ hãi, nhưng đây là Hứa Nhượng của tuổi hai mươi ba.” Hứa Nhượng nhìn Tống Cảnh Thước nói ra một câu như vậy.

Trong lòng Tống Cảnh Thước rất hụt hẫng, ngũ vị tạp trần*

Ngũ vị tạp trần*: Ngọt mặn đắng chua cay lẫn lộn.

Hứa Nhượng đã từng là một tiểu bá vương không sợ trời không sợ đất, anh không có gì là không dám, gặp được đồ vật mình thích thì sẽ chiếm giữ ngay lấy nó, cho đến bây giờ chưa từng lo lắng hay do dự.

Hứa Nhượng từng là người không ai, không cái gì ngăn cản được anh, Hứa Nhượng không sợ gì, nhưng bây giờ anh cũng giống với những người khác, không phải là mỏi vị thần muốn gì được đó nữa.

Chỉ bởi vì anh động tâm với một người, Hứa Nhượng bắt đầu lo lắng về việc mình sẽ làm tổn thương đến cô ấy, lo lắng cô ấy có thể sẽ rời đi.

Tống Cảnh Thước từng nhìn thấy bộ dạng khinh thường của Hứa Nhượng, từng nhìn thấy bộ dạng không sao cả của Hứa Nhượng khi bạn bè bên cạnh anh rời đi, cũng từng nhìn thấy bộ dạng thờ ơ của anh với mọi người xung quanh.

Tống Cảnh Thước cũng từng cho rằng đời này Hứa Nhượng vẫn mãi như vậy.

Nhưng anh ta chưa từng nghĩ tới. sau này có thể nhìn thấy. . . . . .

Hứa Nhượng dè dặt như vậy, bộ dạng muốn che chở cho một người.

Tình yêu vĩnh viễn là như vậy, là một yếu tố khiến người ta yếu đuối.

Nhưng anh yêu, yêu nhiều đến mức không muốn buông tay nhưng mà bây giờ lại không thể không buông tay.
« Chương TrướcChương Tiếp »