Quyển 1 - Chương 28: Đi tìm anh

Quyển Nhu cả ngày rất vui vẻ ở tiệm hoa, công việc này khiến cô bớt nhàm chán đi rất nhiều, hơn nữa lại kiếm được tiền. Cô nhớ bản thân vẫn còn nợ Hàn Minh Vũ 600 nghìn, đợi có lương rồi sẽ trả cho anh ta, mặc dù trong ví của Lý Nghệ Hân có không ít tiền nhưng người mượn Minh Vũ là Khương Quyển Nhu chứ không phải là Nghệ Hân, vì thế dùng tiền cô kiếm được trả cho anh ấy mới là đúng nhất.

Quyển Nhu đang tỉa đi một số cành bị héo thì chợt nhìn lên đồng hồ, lúc này là 6h20 tối. Quyển Nhu lúc đến đây xin việc vẫn chưa nói với Minh Vũ, cô không nghĩ là mình lại được nhận vào làm ngay, vì thế mới không nói. Nhưng dù sao cũng nên để anh ấy biết, như vậy sẽ ổn hơn.

Quyển Nhu lấy điện thoại nhấn gọi cho Minh Vũ nhưng lại không có tín hiệu, Quyển Nhu bỏ điện thoại xuống, cô đành nhắn một dòng tin cho Minh Vũ.

Mãi đến 7h30 pm Quyển Nhu mới về đến nhà, từ chỗ tiệm hoa về đến Hàn gia đi xe bus cũng mất khoảng nửa tiếng. Quyển Nhu bước vô nhà thì gặp Hàn phu nhân, bà hỏi:

"Cả ngày hôm nay con đi đâu vậy?"

Quyển Nhu định nói là đi làm nhưng lại sợ không hay, dù gì cô cũng là con gái của gia đình giàu có, làm dâu cũng ở gia đình nhà cao cửa rộng, nếu nói là đi làm nhân viên cắm hoa thì cũng chỉ bị cười mà thôi. "Con...con sang nhà bạn."

Quyển Nhu nói đại một lý do, Hàn phu nhân cũng không hỏi thêm. Quyển Nhu sau đó đi lên phòng, cũng may cô chưa lỡ miệng nói với Hàn phu nhân, trong nhà chỉ nên nói với Minh Vũ, có thể anh ta cũng sẽ nói với mọi người, nhưng nếu Minh Vũ không quản thì trong nhà cũng chẳng ai bận tâm đến cô, việc đi làm sẽ dễ dàng hơn.

Bước vào phòng, Quyển Nhu đảo mắt nhìn một lượt thì không thấy Hàn Minh Vũ, hay là lại sang chơi với tiểu Thiên rồi. Quyển Nhu đi vào, thôi thì cô cứ đi tắm rồi ăn cơm, lát nữa Minh Vũ cũng sẽ vô thôi.

Nhưng một lát sau Quyển Nhu vẫn không thấy Minh Vũ, cô đã ăn cơm, đã về phòng khoảng 1h rồi mà Minh Vũ vẫn không vào. Quyển Nhu có thấy lạ, nhưng anh ta đi đâu? làm gì? Cũng không phải là việc cô có thể quản, thôi, cô đi ngủ trước vậy, ngày mai còn phải đi làm.

Quyển Nhu nằm xuống giường, nhắm mắt lại để ngủ, cơ mà mới ngủ được có nửa tiếng thì gặp ác mộng, Quyển Nhu ngồi bật dậy thở lấy thở để.....Cô là mơ thấy Minh Vũ bị xe tông, trời ơi...có phải cô nghĩ đến anh ta nhiều quá nên đâm ra mơ bậy không? Mơ gì mà xui quá đi, cô bật đèn nhìn đồng hồ: 9h30 tối.

"Minh Vũ có khi nào là chưa về nhà không?" Quyển Nhu lo lắng, nói không lo không quản, nhưng vừa mới mơ xong ác mộng thì liền muốn tìm người ta.

Cô lấy điện thoại gọi cho Minh Vũ, nhưng mà điện thoại vẫn tuốt tuốt, không có gọi được.

"Minh Vũ anh bị gì mà không nghe máy vậy?"

Quyển Nhu mở cửa đi xuống dưới nhà, thấy chị Hoa đang đi ra thì hỏi: "Chị Hoa, Minh Vũ đã về nhà chưa?"

"Chưa đâu thiếu phu nhân." Chị Hoa trả lời.

"Chưa ư?" Quyển Nhu ngạc nhiên.

"Dạ."

Quyển Nhu thấp thỏm lo, đi đâu mà tối vậy rồi còn chưa về. Quyển Nhu lại đi lên trên phòng, cô đi qua đi lại lo lắng không yên, trong lòng vô cùng là bất an: "không được mình phải đi tìm anh ta."

Quyển Nhu mặc áo khoác, sau đó thì chạy ra bên ngoài.

"Mở cổng cho tôi." Quyển Nhu nói với anh giữ cổng của Hàn gia.

"Tối thế này thiếu phu nhân định đi đâu?"

"Tôi có việc riêng, mở cổng đi." Quyển Nhu nói dứt khoác.

Anh kia bấm nút mở cổng, Quyển Nhu đi ra được vài bước thì anh ta nói: "Thiếu phu nhân, cô gọi anh Quý trở cô đi, tối rồi cô đi một mình sẽ nguy hiểm đấy."

"Anh Quý là ai?" Quyển Nhu hỏi.

"Là lái xe riêng của thiếu gia." Anh kia trả lời.

Quyển Nhu gật đầu: "Vậy được, anh gọi anh ta giúp tôi."

Anh kia lấy điện thoại gọi cho lái xe Quý, 5 phút sau là có xe đậu trước cổng của Hàn gia.

Quyển Nhu bước lên xe: "Đến Hàn Thị."

___________

Trên đường Quyển Nhu cứ nhìn ra bên ngoài cửa, cô đang xem xem có dấu vết của vụ tai nạn nào không. Nhìn xong rồi, cô lại gọi cho Minh Vũ nhưng gọi thế nào cũng không được, lo ơi là lo.

Đến nơi, Quyển Nhu bước nhanh xuống xe, cô định vào trong nhưng bây giờ Hàn Thị đã đóng cửa, xung quanh tòa nhà tối om, chỉ có ba bốn anh bảo vệ là ở đó.

"Cho hỏi, anh Hàn Minh Vũ đã về chưa?" Quyển Nhu hỏi một bảo vệ.

"Chủ tịch Hàn ấy à, về lâu rồi, giờ này thì còn ai ở công ty nữa chứ?"

"Về lâu?" Quyển Nhu đảo mắt, rõ ràng là chị Hoa bảo Minh Vũ vẫn chưa về, anh ta đi đâu rồi?

Quyển Nhu thẩn thờ bước lên xe, cô cứ suy nghĩ lung tung, rồi lẩm bẩm: Anh ta có xảy ra chuyện gì không? Về lâu rồi mà về đâu mới được?

"Thiếu phu nhân đang lo cho thiếu gia phải không?"

Quyển Nhu chợt nâng mắt lên. "Sao anh biết?"

Lái xe Quý nói: "Giờ này còn đến Hàn Thị, tôi đoán chắc là cô muốn tìm thiếu gia."

Quyển Nhu thở ra: "Phải, nhưng mà cũng đâu có anh ấy ở đây."

"Thiếu gia không về nhà thì sẽ đến căn hộ riêng."

Quyển Nhu lại nâng mắt lên cộng thêm một sự hớn hở: "Có căn hộ riêng sao?"

"Vâng, khi mệt mỏi hay buồn chán thì thiếu gia sẽ không về nhà, cậu sẽ đến căn hộ riêng của mình."

Quyển Nhu liền nhẹ lòng, nhưng cô vẫn chưa an tâm lắm:

"Anh Quý à, anh trở tôi đến đó đi."

"Vâng."

Lái xe Quý đáp, sau đó theo ý Quyển Nhu trở cô ấy đến căn hộ riêng của Hàn Minh Vũ.

__________

Tại khu căn hộ A.

Quyển Nhu đi vào trong, cô hỏi người quản lý về số phòng của Hàn Minh Vũ.

"Hàn thiếu là tầng 2 số 99."

Quyển Nhu nghe xong thì chạy nhanh vào thang máy nhấn nút lên tầng 2.

Khi đã đặt chân lên tầng 2, Quyển Nhu phải ngó qua ngó lại để tìm số 99. Cô lẩm nhẩm đưa ngón tay lên: 91...92, 94...kia là 96..

Quyển Nhu đi một hồi cuối cùng cũng nhìn thấy con số 99.

"Đây rồi."

Tín ton, tín ton. Quyển Nhu nhấn ngón trỏ vào nút chuông.

Cánh cửa bỗng được mở ra, Quyển Nhu nâng lên hàng mi, cô xúc động khi nhìn thấy Hàn Minh Vũ, trong lòng rất là mừng khi thấy anh ấy đang bình yên đứng trước mặt của cô.

"Cô? Tại sao..."

Minh Vũ chỉ vừa mở miệng hỏi còn chưa nói hết thì Quyển Nhu đã nhón chân ôm lấy cổ của anh." Anh không sao." Quyển Nhu ướt giọng.

Hàn Minh Vũ rất ngạc nhiên, cũng rất sửng người, anh mất vài giây để mở miệng:

"Tôi thì có làm sao."

Quyển Nhu thả tay khỏi cổ của Minh Vũ, ngón tay vẹt nhẹ ở khóe mắt: "Sao anh không nghe máy?"

Nhắc đến điện thoại, Minh Vũ liền tối mặt, anh đang nghĩ đến những bức ảnh.

"Đập rồi." Minh Vũ lạnh giọng.

"Đập? Sao phải đập? Ai chọc tức anh hả?" Quyển Nhu kinh ngạc.

"Cô hỏi làm gì, về đi."

Hàn Minh Vũ lạnh lùng, lúc nảy còn chút để tâm nhưng sau đó thì lại tỏ ra rất vô tình, hời hợt. Quyển Nhu đưa tay dịnh lấy thành cửa thì bị dập một cái trong lúc Minh Vũ đang đóng lại.

"A." Quyển Nhu thốt lên.

Hàn Minh Vũ sửng sốt, anh liền đẩy cửa ra, mắt trừng lên quát:

"Cô bị điên hả, tại sao lại đưa tay vào."

Cánh cửa làm tay Quyển Nhu bị dập bầm lên, Hàn Minh Vũ rất bực Quyển Nhu, anh kéo cô vào trong rồi vội vàng lấy thuốc có sẵn mà bôi cho cô.

Quyển Nhu đưa tay cho Minh Vũ, mắt cô ướt ướt, Minh Vũ bôi thuốc mà lông mày cứ nhíu xuống.

"Bôi vậy được rồi." Quyển Nhu co tay lại.

Hàn Minh Vũ đặt trai thuốc sang một bên và dĩ nhiên là không nhẹ nhàng. Anh cứ như là đang trút cơn nóng lên trai thuốc.

"Không phải lỗi của anh, là do tôi vô ý thôi." Quyển Nhu sợ Minh Vũ tự trách nên giải thích.

"Đương nhiên là lỗi của cô, nửa đêm nửa hôm cô tìm đến đây để phá sự yên tĩnh của tôi phải không?" Minh Vũ nói rất nóng nảy nhưng trong ánh mắt thâm sâu lại có một tia lo lắng hiếm hoi, không dễ để nhận ra.

Quyển Nhu trong lòng rất nhói, Hàn Minh Vũ tuyệt nhiên lãnh lẽo và vô tâm, cho dù đêm hôm cô vì lo lắng mới chạy đến đây để tìm anh ta, thì anh ta cũng chẳng suy nghĩ gì ngoài việc phũ cô không chút do dự. Cõi lòng mỏng mềm của Quyển Nhu thắt lại, cảm giác đau đau và buồn tủi này như muốn chứng minh với cô một điều là trong lòng cô có Hàn Minh Vũ, cô thật sự cảm nhận được rằng cô có tình cảm với anh ta.

"Anh không về, cả nhà đều biết anh sẽ đến đây đúng không? Chỉ có mình tôi là không biết gì, có lẽ tôi không nên được biết, không nên lo chuyện của người khác, giờ này tôi lẽ ra nên ở trên giường ngủ cho thật ngon mới đúng. Xin lỗi vì đã làm phiền, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ làm thế này nữa."

Quyển Nhu nói xong thì liền đứng dậy, cô lướt qua Hàn Minh Vũ mà bỏ đi.

Hàn Minh Vũ vẫn ngồi yên lạnh lùng không níu giữ, cánh cửa vừa khép thì đôi mắt mới nhẹ liếc qua, từ xa xâm của đáy lòng anh muốn nói hai chữ: "Đừng đi." Nhưng chung quy là vẫn không nói được, lòng mình thế nào anh vẫn chưa rõ hay là vì anh đã quá cứng nhắc, thành kiến với Lý Nghệ Hân có lẽ vẫn còn rất nặng nề, nhất thời chưa thể bỏ xuống.

P/s: chương 5 và chương 27 đã được chỉnh lại một xíu về tình tiết cho logic, vì vậy xin các web cũng hãy cập nhật lại chương 5 và chương 27 để cho đúng với bản gốc của santruyen. Chân thành cám ơn!