Cả ngày nhàn rỗi, Quyển Nhu không có gì làm nên cảm thấy người rất lười, lại có hơi uể oải. Quyển Nhu bèn đi xuống dưới lầu, cô thấy chị Trương đang lau nhà.
" Chị để tôi lau cho."
Chị Trương cười gượng: " Làm sao được ạ."
Quyển Nhu tỏ ra chẳng có vấn đề gì, cô nắm lây cây lau: " Không sao đâu, tôi cũng rảnh rang không có gì làm, để tôi lau cho, chị đi nghỉ ngơi đi."
Chị Trương cố dữ lại cây: " Thiếu phu nhân không được đâu."
Hàn phu nhân đi ra thấy cảnh lạ thì hỏi: " Chị Trương có chuyện gì vậy?"
" Phu nhân, thiếu phu nhân muốn lau nhà."
Nghe chị Trương trả lời, Hàn phu nhân ngỡ ngàn nhưng lại nhớ đến lời của Minh Vũ nói, Lý Nghệ Hân chỉ giả vờ.
Hàn phu nhân nghiêm giọng: " Nghệ Hân đó là việc của người làm, con động tay vào làm gì, thân phận của con thấp kém lắm sao?"
Quyển Nhu buông tay, cô nói: " Con cả ngày ngồi không nên rất chán, con cũng chỉ muốn giúp chị đây lau nhà, tiện thể vận động một chút thôi ạ."
Hàn phu nhân kinh ngạc, mặc dù nói là Nghệ Hân giả vờ nhưng lời nói lại nhã nhặn hơn trước, thái độ cũng thành thật không có sự cao ngạo.
" Là con tự muốn làm, đừng nói là Hàn gia ép khổ con." Hàn phu nhân thẳng lời với Quyển Nhu.
" Vâng, con hiểu rõ." Quyển Nhu đáp rồi cầm lấy cây của chị Trương.
Hàn phu nhân không quản nữa, bà đi vào trong phòng. Chị Trương cũng đưa lại công việc cho Quyển Nhu mà đi làm việc khác.
Quyển Nhu chăm chỉ lau, hơn nữa cô còn lau rất đều tay và rất sạch, tưởng gì chứ mấy việc nhỏ này cô làm rất tốt, cũng bởi cô sinh ra đâu phải là cành vàng lá ngọc, cô cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi. Nhưng vừa rồi ánh mắt của Hàn phu nhân nhìn cô rất bỡ ngỡ, có lẽ cô chưa từng cố gắng làm một Lý Nghệ Hân cao sang quyền quý, nếu cô ấy là một cô gái không tốt thì cô cũng không muốn mình vì che giấu bản thân mà phải sống trái với lương tâm của mình, tới đâu thì tính tới đó vậy.
" Mẹ, con về rồi đây."
Minh Hạ chạy vào nhà vang vảng nói nhưng đột nhiên sửng người: " Má ơi, bà phù thủy lau nhà." Minh Hạ thầm thốt lên.
" Em có chuyện gì sao?" Quyển Nhu đang lau thì ngưng lại khi Minh Hạ cứ ngây ra nhìn cô.
Minh Hạ bừng tĩnh, cô phớt lờ câu hỏi của Quyển Nhu mà đi vào trong.
Quyển Nhu không thoải mái bởi thái độ của mọi người, nhưng cô cũng đang cố gắng để thích nghi với môi trường sống.
_________
Tại Lý gia.
Vân Lục bưng một chén trà vào phòng làm việc cho Lý lão gia, Cô đặt chén trên bàn, lùi lại một xíu, có chút rụt rè, sợ lời sắp nói sẽ là không ổn nhưng vì anh Nghệ Hoành đã nói cô hoàn toàn có thể gọi Lý lão gia là ba, cô cũng là người nhà của Lý gia, ngang hàng với Lý Nghệ Hân không việc gì phải sợ.
Vân Lục mở miệng khe khẽ thốt lên: " Ba uống trà đi ạ."
Lý lão gia đặt cuốn sách đang đọc xuống, ông hơi ngạc nhiên, bỗng dưng Vân Lục lại gọi ba, trước đây bảo nó gọi nó cũng không dám gọi, còn nói là không xứng nhưng bây giờ lại lấy đâu ra dũng khí như vậy.
" Con vừa nói gì? " Lý lão gia làm như chưa nghe rõ.
Vân Lục hạ thấp đôi mắt, khe khẽ nói lại một lần nữa: " Con mời ba uống trà."
Lý lão gia điềm đạm cười: " Con chịu gọi một tiếng ba như vậy là tốt."
" Vâng ạ, Vân Lục không làm phiền ba nữa, con xin phép ra ngoài."
Vân Lục trong lòng vui vẻ, cô bước ra khỏi phòng, nghe lời anh Nghệ Hoành rõ tốt, cô sau này có thể thoải mái hơn nhiều ở Lý gia rồi.
"Con đi đâu đấy?" Lý phu nhân bắt gặp Vân Lục đi ra từ phòng của Lý lão gia.
Vân Lục cúi đầu nhưng sau đó tự thấy mình chẳng việc gì phải như vậy nên đã ngẩn lên, cô giữ sự bình thản mà trả lời trước Lý phu nhân: "Con mang trà lên cho ba thôi ạ."
Lý phu nhân cười ngạc nhiên: "Ba sao? Con còn chưa được vào tên trong hộ khẩu mà đã mở miệng gọi tiếng ba sao?" Ngưng một chút bà lại nói: " Vân Lục, cứ coi như lão gia thương con, đồng ý nhận con, nhưng con nên nhớ chỉ khi không có người ngoài thì con mới được như vậy."
Vân Lục nâng mắt lên, cô không tỏ ra an phận như trước, mạnh miệng mà hỏi: "Tại sao vậy ạ? Tại sao Nghệ Hân thì được còn con thì không? Con cũng là huyết mạch của Lý gia kia mà."
Lý phu nhân không thể tin Vân Lục dám lớn giọng với bà, con bé này bản tính nhút nhát, từ khi nào mà nó không biết đến tôn ti trật tự nữa rồi.
"Vân Lục, Nghệ Hân là chị con, con không được phép gọi trống khống như vậy, hơn nữa con cũng không nên so sánh với Nghệ Hân của ta, con vẫn chưa có đủ tư cách để so bì như thế. Trong hộ khẩu chỉ có Nghệ Hân và Nghệ Hoành là con cháu của Lý gia, con nên biết thân phận của mình đừng để người khác chê cười nhà họ Lý, cũng đừng để họ chê cười chính con."
Vân Lục nắm chặt lòng bàn tay, tức giận mà không thể phát tiết:
"Phu nhân có nói quá không? Con chẳng làm gì để bị người khác phải chê cười."
"Con không tự nhận thấy sao? Mỗi lần nhà ta có khách quý Lão gia đều muốn con phải ở trong phòng. Vân Lục, ta không phải là đang chê trách con, nhưng mà ta chỉ nhắc nhỡ con đừng nên vượt quá giới hạn, nếu không thì chỉ có bản thân con là buồn lòng. Thôi, ta cũng chỉ nói bấy nhiêu, sau này nếu lão gia không gọi thì đừng tùy ý vào phòng ông, lão gia không thích bị ai làm phiền khi ông không cần đến, con hãy chú ý một chút."
Lý phu nhân lướt qua Vân Lục mà đi.
Vân Lục tức sôi máu, đúng là mẹ nào con nấy. Bà ta tưởng bà ta là ai, được cái danh phu nhân chẳng qua là được may mắn, nếu Lý phu nhân kia mà không qua đời thì bà ta cũng đừng có mơ mà bước vào nhà Lý gia, gia phả ư? Một ngày nào đó Vân Lục này nhất định sẽ đặt tên mình trong gia phả hơn nữa còn thay cả cái tên của Lý phu nhân trong đó, Bạch Mễ Hoa hôm nay bà sỉ nhục tôi thì sẽ có ngày tôi hạ nhục bà gắp hai lần, bà không xứng làm phu nhân của Lý gia, bà và đứa con gái yêu của bà đã làm những gì với tôi thì hãy đợi mà nhận lấy quả báo của các người.
______
Chiều đến Hàn Minh Vũ về nhà, tiểu Thiên thấy ba thì không chơi robot nữa mà chạy đến ôm lấy chân Minh Vũ. Minh Hạ tay bưng chén cơm, tay lại kéo tiểu Thiên ra.
" Nhóc con này, không lo mà ăn cơm."
Minh Vũ ngồi xuống vuốt đầu tiểu Thiên: " Tiểu Thiên ngoan, lại cô Minh Hạ đúc cơm đi con."
Minh Hạ than phiền với Minh Vũ: " Nó mà ngoan cái gì, ăn cơm toàn lè ra, nuốt không chịu nuốt, nhai không chịu nhai. Mẹ cũng phải bó tay mới đẩy sang cho em, em cực nhọc với nó lắm mà chỉ ăn được có 1/3 chén."
Minh Vũ nhìn Minh Hạ, tâm trạng cũng phiền muộn:
" Em chịu khó giúp anh, tiểu Thiên không có em đúc thì nó sẽ không chịu ăn đâu."
Minh Hạ nhoẻn cái miệng sang một bên: " Rõ khổ, thằng nhóc này sao nó cứ muốn em thế không biết."
Minh Vũ cười nhẹ Minh Hạ, anh quay qua khèo cái mũi của tiểu Thiên: " Sau này lớn lên con phải thương cô Minh Hạ nhiều đó nghe chưa?"
Minh Hạ đặt chén cơm xuống bàn rồi bế tiểu Thiên lên: " Anh đi tắm đi, nhóc này để em xử."
Minh Vũ đứng dậy đi lên trên phòng, Minh Hạ đặt tiểu Thiên xuống ghế sopha tiếp tục đúc cho nó ăn, nhưng thằng bé cứ quay mặt tứ tung một hai không chịu há miệng, Minh Hạ bực ơi là bực, đúng lúc đó Minh Hạ lại có điện thoại nên cũng không muốn đúc nữa, thôi thì tí cho nó uống sữa thêm vậy.
" Con ngồi yên đây chơi đi nha." Minh Hạ nhặt con robot lên đưa cho tiểu Thiên.
Một lát sau:
Khi cả nhà đã ngồi vào bàn ăn, Hàn lão gia không thấy Nghệ Hân xuống ăn tối thì hỏi Minh Vũ:
" Minh Vũ, Nghệ Hân không ăn cơm à?"
" Cô ấy muốn ăn riêng thưa ba."
Minh Hạ nghe vậy thì bĩu môi: " Bày đặt ăn riêng, ăn cho hết đồ ăn, cho chị ta nhịn đói luôn."
Minh Hạ mới vừa nói xong thì đã bị Minh Vũ làm cho mất hứng.
" Cô Hoa, cô hãy chuẩn bị riêng phần ăn cho Nghệ Hân." Minh Vũ nói với cô giúp việc Hoa.
Minh Hạ cong cái môi, tỏ ra bất mãn, đũa cằm trên tay lùa lùa những thứ không vừa mắt.
" Minh Hạ sao cứ lùa thức ăn mãi vậy? Định bắt trước chị dâu con đấy à?" Hàn phu nhân không ưng mắt với hành động của Minh Hạ.
" Con mà thèm bắt trước chị ta." Minh Hạ bực mình gắp một miếng dưa nhai nghiên nghiến.
Hàn phu nhân lắc đầu với đứa con gái này, suốt ngày nó kêu Nghệ Hân là bà phù thủy này phù thủy nó, riết rồi thấy nó càng bắt trước cái tính ngang tàng của Nghệ Hân nhiều hơn.
......
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Minh Vũ uống ly nước rồi đi lên trên phòng.
Quyển Nhu lúc này đang ngồi trên giường chơi game, nhìn thấy Minh Vũ đi vào thì cô cũng tắc đi.
"Anh ăn nhanh vậy?" Quyển Nhu hỏi.
Minh Vũ liếc sang: "Cô canh thời gian tôi sao?"
Quyển Nhu cười: " Canh anh làm gì, chỉ cần để ý là biết được rồi."
" Cô rảnh nhỉ?"
Quyển Nhu xích tới đầu bàn đặt điện thoại lên rồi nói:
" Thì trong nhà tôi là rảnh nhất còn gì, hay là ngày mai tôi sẽ đi làm nhé?"
"Cô đừng có khiến ai đó phải gặp xui xẻo khi thuê cô."
Quyển Nhu nâng giọng: " Anh có nói quá không đó, tôi không có tệ như anh nghĩ đâu?"
Minh Vũ đi đến vài bước, anh đứng sát Quyển Nhu rồi cuối người xuống, gương mặt của anh đối diện thẳng với ánh mắt bối rối của Quyển Nhu.
"Cô nói xem, cô thì làm được gì?" Giọng nói Minh Vũ vang lên nhè nhẹ nhưng lại tạo một cảm giác rất xem thường.
Quyển Nhu chớp chớp mặt, Minh Vũ cứ nhìn cô sang sát thế này làm mặt cô đỏ cả lên, rất chi là ngượng ngùng.
"Tôi, tôi cũng có bằng cấp chứ bộ." Lúng túng quá cô lại nhắc đến bằng cấp, cơ mà cô thì có bằng cấp gì, chẳng qua là một cái chứng chỉ nhỏ nhoi về cắm hoa. Ách...toi rồi, lỡ Minh Vũ hỏi bằng cấp gì thì trả lời sao đây? Cô lại quên mình đang là họ Lý.
Hàn Minh Vũ chợt cười, anh đứng thẳng lên, nhàn nhạt nói: "Cái bằng thiết kế của cô đấy hả? Cô đừng tưởng tôi không biết cái bằng đó là do Lý tổng mua cho cô, một tiểu thư ngang trời ngang đất như cô thì làm gì mà chịu kiên nhẫn học hành."
"Tôi có chăm học hay không anh làm sao mà biết được, anh theo dõi tôi chắc?" Quyển Nhu không thua lời với Minh Vũ, nhưng cũng may là Minh Vũ đã nhắc đến hai chữ thiết kế.
"Nhìn nhân cách của cô là rõ."
Quyển Nhu bực mình, Hàn Minh Vũ anh ta quá lắm rồi:
" Nhân cách của tôi thì sao? Nhân cách của anh mới là có vấn đề."
Minh Vũ lại cuối xuống, anh nhấn giọng: "Phải, là tôi có vấn đề, vậy thì tôi có nên chứng minh với cô một chút không?."
Quyển Nhu trong lòng chợt thấp thỏm, anh ta không lẽ muốn đè cô xuống nữa chứ?
Hàn Minh Vũ mắt rõ là hiểm, cứ giữ nguyên tư thế khom người, ý định trêu chọc vẫn chưa muốn thôi.
Quyển Nhu trong lòng đang sợ nhưng nam nhân này quả là anh tú, mười năm hiếm gặp. Ánh mắt long lanh có phần nhẹ chuyển, quan sát nét mặt không góc chết của Hàn Minh Vũ, cô nhìn anh ta chăm chú như đang canh trừng động tĩnh của kẻ săn mồi, thế nhưng càng nhìn lại càng bị thu hút.
Hàn Minh Vũ thấy biểu cảm ngờ nghệch của Quyển Nhu thì chợt cười, một nụ cười rất cợt nhạo. Nhưng không hiểu sao tim của Quyển Nhu lại đập thình thịch, anh ấy cười đẹp trai quá đi....Ấy za bậy bậy, cô là đang bị người ta hạ nhục đấy, tĩnh lại, tĩnh lại.
" Anh...anh...cười cái gì? Tránh xa tôi ra đi.." Quyển Nhu bối rối đem sức đẩy người của Minh Vũ.