Quyển 1 - Chương 12: Không có tiền

Khương Quyển Nhu đứng ngay cửa, cô lén nhìn ra, ngó trái, ngó phải:

" Không có ai." Quyển Nhu thì thầm trong miệng, hiện giờ không có cô y tá ở đây, Hàn Minh Vũ thì cũng không thèm tới bệnh viện, nếu thế cô nhân cơ hội này lẻn ra ngoài một chút để thăm dò tin tức của bản thân, như vậy chắc cũng không sao đâu nhỉ? Ach! mà không được, lỡ như cô y tá vào phòng không thấy cô đâu thì sao?

Quyển Nhu gãi gãi cái cầm nhỏ, cô nghĩ ngợi một xíu sau đó bèn ghi lại một tờ giấy đặt trên bàn cho cô y tá, để ở đây cho cô ấy thấy, cô cũng đi nhanh về lẹ, chắc là không sao đâu.

Khương Quyển Nhu lén lúc đi ra ngoài, cô đi ra hành lang của bệnh viện, mắt đảo đảo ngó ngó, cứ sợ bị ai đó phát hiện, trông cô cứ giống một kẻ vượt ngục thấp thỏm bị cảnh sát tóm cổ.

Đến thang máy, Quyển Nhu bước vào, bên cạnh có một người phụ nữ đi thăm bệnh, bà ta nhìn Quyển Nhu với một đôi mắt kỳ quái, Quyển Nhu nghiêng mặt sang trái, cô đang tỏ ra lãng tránh với ánh nhìn đó của bà ta. Đến khi thang máy mở ra, Quyển Nhu vội chạy ào ra ngoài, mặc cho có người sửng sờ trước phản ứng hấp tấp của cô.

Quyển Nhu tươi cười, tưởng trốn viện khó ai dè cũng dễ ợt, cuối cùng cô cũng chạy ra đến cửa chính nhưng chỉ vừa mới cười đó thì đã xị mặt. Ở ngoài có bảo vệ của bệnh viện, cô ăn mặt như thế này đi ra thì chỉ tự khai mình là đang vượt ngục, à không vượt bệnh viện, mà có ai dùng từ như thế đâu chứ, Haiz....thế là hết, không lẽ cô phải ngậm ngùi quay vào sao?

Quyển Nhu đứng nép vào một cây trụ, cô cắn lấy môi, phải làm sao để ra ngoài được đây? Quyển Nhu ngó ra hướng cửa, hai bảo vệ vẫn đứng yên ở đấy. Khổ thiệt, cứ thế này thì chắc chắn là không qua được, phải có cách gì đó chứ?

" Ta là kẻ hủy diệt"

Quyển Nhu giật mình, đột nhiên ở giữa sảnh của bệnh viện lại có một bệnh nhân cầm bình cứu hỏa sịt tứ tung và la hét. Hai bảo vệ thấy vậy thì chạy vào khống chế.

Cơ hội đến rồi, cám ơn nhé tâm thần huynh..Quyển Nhu mỉm cười, cô nhanh như chớp chạy toạt ra bên ngoài.

" Taxi." Quyển Nhu vẫy tay gọi.

Chiếc xe taxi màu trắng dừng lại, Quyển Nhu mở cửa bước lên, cô nhanh miệng nói: " Tôi cần đến bệnh viện X."

Người tài xế tự nhìn thấy Quyển Nhu mặc đồ bệnh viện thì có chút ớn lạnh, dạo này trốn trại cũng nhiều lắm ah. Với lại cô ta đứng gần ngay bệnh viện A mà lại muốn đến bệnh viện X, ái chà..bệnh nhân di cư sao?

Thấy anh tài xe cứ lạ lùng, Quyển Nhu nhíu mày: " Anh lái xe đi chứ? Tôi đang gắp đấy."

" Cô đến bệnh viện X để làm gì?" Anh tài xế gượng gạo nói.

" Tôi có việc riêng, nhưng cái này cũng phải báo sao? Khách muốn đi đâu thì anh cứ chở đi, hỏi như thế để làm gì?"

Nghe khẩu khí của Quyển Nhu, tài xế ngẫm nghĩ chắc cô ấy không có vấn đề gì, chỉ là anh lo xa quá. Anh tài xế sau đó thấy ổn thì đã lái xe đi.

__________

Chiếc taxi chạy đi và lạng qua một chiếc xe màu bạc ánh kim đang chạy vào hướng của bệnh viện A, chiếc xe ấy là của Hàn Minh Vũ.

Sau khi đậu xe xong, Hàn Minh Vũ bước vào bệnh viện, lúc đó thì có điện thoại thông báo cho anh về một tin đặc biệt. Minh Vũ cười nửa miệng, cúp máy đút vào túi áo, anh tiếp tục đi đến phòng của Lý Nghệ Hân, đôi mắt lóe lên một tia thích thú.

Khương Quyển Nhu đang vui vẻ vì đã có thể ra ngoài được một chút, không khí ở phòng bệnh ngột ngạt và buồn tẻ, cô như một đóa bách hợp sắp chết khô ở trong ấy, ra ngoài thật sự vô cùng thoải mái, vô cùng dễ chịu.

Khi đến bệnh viện X, Quyển Nhu liền leo xuống xe, cô dặn anh tài xế đợi mình, rồi lật đật chạy vào trong.

" Ơ nhưng mà khoang đã, mình vẫn còn mặt đồ của bệnh viện, chạy vào đó nhỡ lại bị hiểm nhầm thì sao?" Quyển Nhu suy nghĩ nhưng cô bỗng mỉm cười, tông màu của hai bệnh viện này khác nhau mà, sao cô lại quên nhỉ.

Quyển Nhu lại chạy vào, cô đến bàn tiếp tân để hỏi.

" Cô Khương Quyển Nhu đã xuất viện rồi." Nhân viên y tá tiếp tân trả lời khi Quyển Nhu hỏi về cái tên Khương Quyển Nhu.

Quyển Nhu đảo nhẹ mắt, cô lại hỏi: " Vậy tôi có thể biết tình trạng khi xuất viện của cô ấy như thế nào không?"

" Xin lỗi, hồ sơ bệnh án của bệnh nhân tôi không thể nói cho cô biết."

" Vâng, cám ơn cô."

Quyển Nhu hụt hẫng đi ra khỏi bệnh viện X, Khương Quyển Nhu xuất viện, cô ấy sẽ đi đâu, ai đã làm thủ tục, là Mạc Đình chăng? Hay là mẹ nuôi đã lên thành phố S. Quyển Nhu thất thần đi tới taxi, cô leo lên xe ủ rũ nói: " Cho tôi về bệnh viện A."

Anh tài xế có vẻ hoang mang, cô ấy từ A đến X, bây giờ lại từ X về A là sao ta?

________

Trong bệnh viện X, một cô gái khác đi đến quầy tiếp tân.

" Xin hỏi cô gái vừa rồi đã hỏi thăm ai vậy ạ?"

" À cô ấy hỏi về một bệnh nhân tên là Khương Quyển Nhu."

Cô gái hỏi thêm vài câu thì cám ơn cô y tá rồi đi ra một chỗ gọi điện thoại:

_ Alo, anh Hàn, cô Lý đúng là đã đến bệnh viện X

.Vâng.

.Cô ấy đến để hỏi về một người tên là Khương Quyển Nhu.

...

Cô y tá nghe Minh Vũ nói gì đó xong thì cúp máy, Quyển Nhu bị theo dõi nhưng hoàn toàn không biết gì? Hàn Minh Vũ đã cử cô y tá đặc biệt đến với Lý Nghệ Hân dĩ nhiên đâu đơn giản chỉ là để chăm sóc.

___________

Tại bệnh viện A.

Khương Quyển Nhu bước xuống taxi, cô thản nhiên đi vào mà quên không trả tiền.

" Này cô, trả tiền đi chứ?"

Quyển Nhu đứng sựng lại, thôi chết cô không có mang theo tiền.

Quyển Nhu quay lại, hư hư cười một tiếng: " Tiền... trả, trả chứ?"

Quyển Nhu nghiêng đầu qua một bên, cô nói trả nhưng lại cứ không động thái gì mà đứng yên, nét bối rối không giấu được đã bị bại lộ trước mặt anh taxi.

" Cô không có tiền có phải không?" Anh taxi nổi nóng.

Quyển Nhu lúng túng nói: " Tôi xin lỗi, hay là anh ghi giấy nợ cho tôi được không? Khi có tiền tôi sẽ trả cho anh."

" Cái gì, còn khi có tiền ư? Tôi đúng là ngu mà, lẽ ra nhìn cô ăn mặt như thế này thì nên đuổi cô xuống xe mới đúng, hôm nay ra đường quên coi ngày thì phải. "

" Tôi trả là được chứ gì, anh có cần phải than vãn đến vậy không?"

Quyển Nhu bực mình khi anh tài xế kêu ca bên tai, cô đâu phải là hạng người quỵt nợ ai bao giờ. Trong thế bí Quyển Nhu lại nghĩ đến cô y tá đặc biệt của Hàn Minh Vũ thuê đến, thôi thì cô mặt dày mượn tiền của cô ấy vậy.

"Bây giờ anh theo tôi vào trong hay là đợi tôi mang tiền ra."

Anh tài xế hoài nghi, nếu đứng đây đợi cũng chưa chắc có tiền, nhưng nếu vào trong thì biết đâu sẽ có thật, nhưng mà có nên tin cô ta không đây?

" Anh là vào hay không?" Quyển Nhu càu nhàu nói.

" Vào, tôi vào."

Sau đó anh ta cùng Quyển Nhu vào trong bệnh viện A, lên đến phòng của cô Quyển Nhu thấy cửa không được khép kín, chắc là cô y tá đang đợi cô ở trong này rồi.

Quyển Nhu quay qua nói với anh tài xế: " Anh đứng đây chờ tôi chút."

" Cô nhanh lên đấy."

" Biết rồi."

Quyển Nhu hít một hơi rồi kéo cửa ra, cô định mở miệng thì đột nhiên hóa đá.

" Sao cô không vào nhanh đi?" Anh tài xế nhìn Quyển Nhu kỳ lạ đứng sửng trước cửa thì hỏi.

Khương Quyển Nhu vẫn sửng sờ cho tới khi anh tài xế bực mình vỗ vai cô một cái: " Này.."

Quyển Nhu thất thần quay đầu lại.

" Vào đi, vào lấy tiền cho tôi." Anh tài xế nói.

Quyển Nhu chợt hoàn tĩnh, cô vội kéo cửa lại, quay lưng tựa vào, mặt bối rối không dám bước vô.

" Nè, rốt cuộc là cô có trả tiền cho tôi không đấy hả?"

" Tôi, tôi.." Quyển Nhu lắp bắp.

Anh tài xế nóng hết chịu nổi, cái này gọi là ngu lần hai, khi không lại đi nghe lời một ả bệnh.

" Cô để tiền ở trong đó chứ gì? Nếu vậy thì tự tôi vào lấy, tổng số tiền mà cô thiếu tôi là 600k, tôi sẽ lấy đúng số đó, dư thì thối lại cho cô."

Anh ta đi tới định bước vào trong thì Quyển Nhu một mực ngăn lại, cô đẩy anh ta ra: " Anh điên hả, không vào được đâu."

" Vậy thì cô trả tiền cho tôi đi." Anh tài xế quát lên.

" Xuỵt..... Anh nhỏ tiếng thì anh chết à. Anh cứ ngồi trên ghế kia đi, tôi sẽ mang tiền ra, nhưng mà anh tuyệt đối không được vào đâu đấy."

Quyển Nhu không còn cách nào khác bèn nói với anh ta như vậy, cô rũ chân mày, miễn cưỡng nhìn cánh cửa, trong lòng không khỏi nặng nề. Nếu để giải thích cũng không khó hiểu, bởi vì Hàn Minh Vũ đang ở trong phòng đó, phen này cô sẽ bị anh ta nói móc nói méo, bẻ cong bẻ vẹo cho coi... Trời ơi, anh ta sớm không tới muộn không tới lại tới vào lúc này, mà cái gã này cũng lật lọng thật, rõ ràng cô y tá nói là cả tháng anh ta cũng không buồn đến kia mà.

Quyển Nhu chuẩn bị kéo cửa lần hai, nhưng cô chưa vội vào mà quay sang chỉ tay với anh tài xế: " Anh nhớ là đừng có vào đấy, nếu không tôi la lên thì anh vừa khỏi có tiền mà còn uống cà phê với cảnh sát đấy."

Anh tài xế im re re, không tỏ ra phản kháng, đối với bệnh nhân thì đừng nên kích động họ.

Khương Quyển Nhu chậm rãi bước vào, Hàn Minh Vũ đang nằm ở trên giường của cô, thẳng chân thẳng người mà ngủ, trên tay còn cầm một tờ giấy, tờ giấy ấy chính là tờ mà cô ghi cho cô y tá, nhưng cô y tá thì chẳng thấy đâu mà lại là một Hàn Minh Vũ, anh ta hay ngủ quá nhỉ? Buổi tối thức đêm hay sao?

Quyển Nhu đi nhè nhẹ ngồi xuống mép giường, cô nhìn Hàn Minh Vũ, bộ dạng anh ta ngủ trông cũng soái quá đi, thôi kệ người ta đẹp nên người ta có quyền ngủ soái, cô miễn bình luận. Quyển Nhu nhìn chằm chằm Minh Vũ một lúc, bây giờ không có cô y tá thì có nên quay tiền của anh ta hay không? Nếu vậy thì phải gọi anh ta dậy à?

Quyển Nhu do do dự dự, thế rồi cô thấy cái áo khoác của Hàn Minh Vũ trên ghế, trong đầu cô liền nghĩ đến hai chữ "Ví tiền". Ách! mà thôi không lẽ cô muốn trộm tiền của anh ta? Nhưng mà...nếu trộm một ít thì chắc anh ta cũng không biết đâu nhỉ? Cô cũng đâu có phải là lấy luôn số tiền đó, chỉ là mượn tạm rồi mai mốt lén bỏ vô lại cho anh ta cũng được mà.

Quyển Nhu lưỡng lự, cô cũng muốn hỏi thẳng Minh Vũ nhưng lại sợ anh ta không bằng lòng, Hàn Minh Vũ không có chút gì gọi là thích Lý Nghệ Hân cho nên quay tiền anh ta sẽ không dễ đâu, mà nhắc tới tiền mới nhớ, lỡ may anh ta bảo cô dùng thẻ ngân hàng của Lý Nghệ Hân trong khi cô không biết mật mã thì phải làm sao? Không lẽ cũng nói là quên, ấy za..chết thật..giả mạo cũng rõ khổ.