Editor: CaroaulieBeta: kimaanTrình Cao Dương nghi ngờ tai mình xuất hiện ảo giác rồi, nếu không, làm sao anh có thể nghe thấy mấy lời kỳ lạ như vậy từ miệng Giang Kỳ.
Trình Cao Dương suýt chút nữa đưa tay lên ngoáy lỗ tai. Đường Trừng là người đầu tiên phản ứng lại trong đám người, giọng nói tràn đầy kinh ngạc và vui vẻ, "Giang lão sư, sao anh lại ở đây?"
Nghe vậy, ánh mắt của Giang Kỳ không chút lưu tình quét qua người Diệp Thác, anh chậm rãi bước về phía trước, "Tôi tình cờ nhận được lời mời làm người hướng dẫn của chương trình."
Nói xong, anh lại bổ sung thêm một câu, "Nghe nói đạo diễn Chương đến rồi."
Ý tứ rất rõ ràng, anh đến đây vì đạo diễn Chương.
Nghe được những lời như vậy, Diệp Thác không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Giang Kỳ không đến vì Đường Trừng là được, nếu không có cho anh ta mấy lá gan, anh ta cũng không dám dạy cho Đường Trừng một bài học đâu.
Chỉ là hai người hiện giờ có vẻ thân thiết với nhau, e rằng kế hoạch của anh ta có hơi mạo hiểm. Có lẽ anh ta nên che giấu thêm một chút để mọi người không phát hiện ra.
Diệp Thác thầm nghĩ trong lòng.
Trình Cao Dương đứng ở một bên: "..."
Chẳng lẽ anh mắc bệnh nan y gì rồi? Tai không chỉ xuất hiện ảo giác, giờ thì trí nhớ cũng có vấn đề luôn.
Lúc trước anh dùng đạo diễn Chương để thuyết phục Giang Kỳ tới đây, tên ngoan cố nào đó rõ ràng giả điếc không nghe thấy gì, bây giờ lại nói đến vì ông ấy.
Ha hả.
Trình Cao Dương cười khẩy trong lòng.
Mà lúc này, cuộc trò chuyện lại bị Giang Kỳ xoay về chủ đề cảnh hôn trước đó, "Vừa nãy tôi tình cờ nghe thấy, hai người định diễn cảnh hôn thật sao?"
Câu hỏi đó rõ ràng là do Diệp Thác hỏi, nhưng ánh mắt của Giang Kỳ dường như vẫn luôn nhìn về phía Đường Trừng.
Đường Trừng: "..."
"Đúng vậy, anh Giang Kỳ thấy có vấn đề gì sao? Em nghĩ rằng đã là diễn viên chuyên nghiệp, về cơ bản đều sẽ diễn cảnh hôn, như vậy sẽ khiến khán giả quan tâm đến nhiều hơn..."
"Sai."
Diệp Thác còn chưa nói xong, Giang Kỳ đã ngắt lời.
"Đây là một gameshow về diễn xuất, trọng tâm nên hướng vào vở diễn, cảnh hôn sẽ chỉ là chiêu trò quảng cáo nếu nó được đưa lên sân khấu. Thay vào đó, nó sẽ khiến khán giả không tập trung vào màn trình diễn. Đây là điều tối kỵ. Và theo như tôi được biết, đạo diễn Chương luôn không thích những thứ như thế này."
Giang Kỳ trực tiếp giáng một đòn cực mạnh.
Trình Cao Dương: "..."
Là người đại diện của Giang Kỳ, anh ta chưa từng biết tên chó Giang này quen biết đạo diễn Chương từ khi nào.
Lời nói của Giang Kỳ có thật hay không thì không rõ, nhưng người không biết gì như Diệp Thác thì bối rối ngay lập tức.
Trong số các diễn viên tham gia 《 Diễn viên và đạo diễn 》, làm gì có ai không đến vì đạo diễn Chương. Nếu chỉ vì dạy cho Đường Trừng một bài học mà để lại ấn tượng xấu với ông ấy, thật sự sẽ mất nhiều hơn được.
Vì vậy, Diệp Thác trịnh trọng gật đầu, "Vâng, em hiểu rồi, cảm ơn anh Giang Kỳ đã chỉ dẫn."
Trình Cao Dương: "..."
Sau khi nhận được lời khuyên, Diệp Thác nói lời cảm ơn rồi vội vàng rời đi.
Chỉ còn lại Đường Trừng đứng tại chỗ, một mình rửa tội bằng ánh mắt "trìu mến" của Giang Kỳ.
Như nhớ tới cái gì, Đường Trừng đột nhiên lấy ra một gói bánh quy từ trong túi xách của Triệu Tiểu Hàm, "Đúng rồi, cái này..."
"Giang lão sư, anh có muốn ăn thử không? Đây là bánh quy nam việt quất mà em và Tiểu Hàm vừa mới làm sáng nay, ăn rất ngon đó."
Tầm mắt của Giang Kỳ rơi xuống bánh quy được đóng gói trong túi màu hồng.
"Thật xin lỗi, Giang Kỳ..."
Trình Cao Dương ở một bên vừa định từ chối, người khác thì có thể không biết, anh thân là anh em tốt của Giang Kỳ nhiều năm như vậy, sao có thể không biết chứ? Tên chó này ghét nhất là ăn bánh quy, vừa khô vừa ngọt.
"Được, cảm ơn em."
Giang Kỳ lại đi trước một bước, lấy bánh quy từ tay Đường Trừng.
Trình Cao Dương: "..."
CMN chứ...
Chẳng lẽ hai người bọn họ thật sự có quan hệ gì đó, nếu không tại sao tên chó Giang này tự nhiên hết sống chó rồi? Không những vậy, ngay từ đầu, tên này đã có gì đó kỳ lạ rồi.
Nghĩ đến đây, Trình Cao Dương vừa định nói chuyện với Đường Trừng một chút về ký ức thời cấp ba, tiện thể trêu chọc Giang Kỳ một phen.
Ai ngờ nhân viên bên kia lại trùng hợp như vậy, gọi Đường Trừng đến phòng tập, một lát nữa sẽ bắt đầu ghi hình.
Nghe vậy, Đường Trừng vội vàng tạm biệt Giang Kỳ và Trình Cao Dương, sau đó chạy về phòng tập của mình.
Ngay khi Đường Trừng và Triệu Tiểu Hàm rời đi, Trình Cao Dương liền giật lấy túi bánh quy nam việt quất từ
tay Giang Kỳ.
Giang Kỳ quay lại nhìn anh.
Trình Cao Dương cười xấu xa, "Cậu không giải thích gì với người anh em của mình à?"
Giang Kỳ: "Giải thích cái gì?"
Trình Cao Dương: "Lại còn giải thích cái gì? Mau kể cho tôi nghe chuyện về cậu và việc kia... Khụ, hoặc kể cho tôi nghe về bạn của cậu đi."
Giang Kỳ: "..."
#Tôi có một người bạn#
- --
Cuối cùng, Trình Cao Dương vẫn không thể nghe được chuyện xưa về bạn của Giang Kỳ, đơn giản là vì anh cũng sắp phải ghi hình rồi.
Khi sắp đi vào phòng hướng dẫn, họ tình cờ gặp đạo diễn Chương.
Vị đạo diễn năm nay vừa tròn 50 lập tức bước tới nắm lấy tay Giang Kỳ với nụ cười tươi không thấy mắt.
"Giang Kỳ, bất kể như thế nào, năm nay hai chúng ta đều phải hợp tác diễn một bộ phim, mà tôi là lão già duy nhất trong vòng chưa từng hợp tác với ảnh đế Giang. Nếu có thể, không bằng lát nữa cậu dành ra chút thời gian rảnh đi, chúng ta nói chuyện về bộ phim mới của tôi, thế nào?"
Đạo diễn Chương hiền hòa nói.
"Đạo diễn Chương quá khen, ngài không chê là cháu vui rồi." Giang Kỳ sắc mặt ôn hòa đáp.
Lục Kiều Thanh đứng bên cạnh thấy vậy thì ánh mắt lóe lên, đúng là một con người, hai số phận. Cô ta đi theo nói mấy lời tốt đẹp với đạo diễn Chương mấy ngày nay rồi, nhưng bên kia nhất quyết không muốn đem vai nữ chính cho cô. Cô ta chỉ cần nhắc đến chuyện liên quan thì họ sẽ ngay lập tức đánh trống lảng.
Thế mà ngay khi Giang Kỳ đến, đạo diễn Chương đã vội vàng ngỏ ý hợp tác với anh.
Thật đúng là tức chết mà!
Nụ cười trên mặt Lục Kiều Thanh càng thêm ngọt ngào và dịu dàng.
Chờ đạo diễn nói chuyện với Giang Kỳ xong, Lục Kiều Thanh lịch sự tiến lên bắt tay Giang Kỳ, không có ý định tỏ ra quá gần gũi.
Cô ta không ngu xuẩn như Âu Lê, thấy cô nàng ở tập trước bị cái đứa tuyến 18 kia chèn ép như vậy, cô ta suýt chút nữa cười rơi cả hàm.
Phòng hướng dẫn là nơi có thể quan sát được tình hình trong phòng tập luyện, đồng thời có thể đưa ra nhận xét về điều đó.
Mãi đến lúc này, Giang Kỳ mới biết rằng đoạn diễn tiếp theo của Đường Trừng nằm trong bộ web drama 《 Vị thần tội lỗi 》 - Vụ án 《 Sắc đẹp gây họa 》.
Vụ án này là vụ án đầu tiên và cuối cùng của 《 Vị thần tội lỗi 》, đây cũng là vụ án quan trọng nhất.
Nhiều năm trước, một cô gái xinh đẹp vô tình ngã từ trên lầu xuống mà chết, nhưng không ai có thể ngờ rằng ẩn sau đó là một vụ án chấn động.
Mễ Sở, một nữ sinh trung học bị bạn học bắt nạt và vu khống vì ngoại hình vượt trội, được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm nặng, nhưng sau khi tình cờ kết bạn với học sinh xuất sắc tên Thành Minh, chứng trầm cảm của cô mới dần được cải thiện. Không ngờ lúc này trong trường xuất hiện một đoạn tin nhắn, nói rằng Mễ Sở vì nhà nghèo nên phải bán thân để kiếm tiền, vì vậy vào buổi tối khi Mễ Sở đi học về đã bị mấy tên lưu manh trong trường kéo vào một con hẻm hẻo lánh...
Mấy ngày sau đó, Mễ Sở càng trở nên khốn khổ, cô phải chịu đủ mọi đe dọa và tra tấn. Lúc này, Thành Minh giống như một vị thần giáng thế đến bên cạnh cô, từng chút từng chút một dạy cô đem những tên lưu manh, thủ phạm tung tin đồn thất thiệt kia băm thành nhiều mảnh.
Đây là vụ án đầu tiên do tên phản diện Thành Minh có trí tuệ cao gây ra, lý do phạm tội của anh ta rất đơn giản, anh ta tự xưng mình là thần thánh và tin rằng sự tồn tại của mình là để phán xét mọi điều xấu xa.
Những kẻ cặn bã kia, đáng chết!
Tuy nhiên, Mễ Sở, kẻ phạm tội gϊếŧ người kia cũng cần phải bị xét xử.
Cuối cùng, trước sự xúi giục của anh ta, Mễ Sở, kẻ đã gϊếŧ tất cả mọi người, từ trên tòa nhà cao tầng mà nhảy xuống.
Trong hơn mười năm, anh ta đã lang thang và phán xét thế giới, cho đến khi bị Mễ Sở, điểm yếu duy nhất của anh ta dồn vào chân tường. Cuối cùng, anh ta dùng súng tự sát trên tòa nhà cao tầng mà Mễ Sở đã nhảy xuống.
Nhân vật Thành Minh là một nhân vật cực kỳ phức tạp, vào thời điểm bộ phim ra mắt, cư dân mạng đã bàn tán xem anh ta có thật sự thích Mễ Sở hay không, rất nhiều cảm xúc của anh ta gần như bị kìm nén lại.
Không biết Diệp Thác có thể diễn được hay không.
Vai Mễ Sở mà Đường Trừng đóng cũng không hề đơn giản, rất áp lực, tiếp theo cần phải xem hai người biểu hiện như thế nào.
Tầm mắt Giang Kỳ dừng ở màn hình trước mắt.
Nhưng ngay sau đó, anh nhận thấy rằng trên màn hình, tâm trí của Diệp Thác dường như không hề đặt vào vai Thành Minh.
Không chỉ có anh nhận ra điều đó, Đường Trừng là người trong cuộc lại càng hiểu rõ hơn.
Thời gian rõ ràng rất eo hẹp, buổi chiều ngày kia đã chính thức lên đài rồi.
Nhưng Diệp Thác trước mặt này lại luôn bắt lỗi không ngừng, cướp cảnh quay, tìm kiếm cảm giác tồn tại, thậm chí còn di chuyển để chặn máy quay của Đường Trừng. Sau khi quay xong, anh ta còn giở giọng trà xanh nói rằng vì muốn màn trình diễn được tốt hơn.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cô thậm chí còn không đọc đúng một câu diễn nào trước mặt tên này, anh ta vẫn luôn chiếm hết thời gian của đạo diễn. Trước ống kính, Đường Trừng ngay cả mặt lạnh cũng không thèm làm, chỉ có thể ngồi ở một bên yên lặng ghi nhớ lời thoại.
Một hai tiếng đã trôi qua, vở diễn của những người khác đều diễn ra sôi nổi, bọn họ bên này thậm chí còn chưa diễn xong đoạn diễn đầu tiên.
Diệp Thác nói rằng anh ta đã được hưởng lợi không ít, và chắc chắn sẽ thể hiện tốt trong buổi tổng duyệt ngày mai.
"... Nghe nói kỹ năng diễn xuất của chị Đường Trừng rất tốt, em tin ngày mai chị sẽ làm em kinh ngạc, đúng chứ?" Diệp Thác giả vờ ngây thơ cười nói.
Nghe vậy, Đường Trừng mỉm cười gật đầu.
Chờ đến khi Diệp Thác nghỉ ngơi, Triệu Tiểu Hàm đang đợi ở bên cạnh mới lập tức đi đến trước mặt Đường Trừng, cô nàng cầm ly nước, hạ giọng phàn nàn, "Chị thấy cái tên họ Diệp kia có phải cố ý không? Em thấy anh ta rõ ràng là làm khó chị..."
"Suỵt."
Đường Trừng dùng ánh mắt ra hiệu.
Cô quả thực có thể cảm giác được tên Diệp Thác nhắm vào mình, nhưng khi nhìn thấy đạo diễn cũng thuận nước đẩy thuyền mà vây quanh Diệp Thác, Đường Trừng mới hiểu, không phải là nhắm vào mình hay không, chỉ trách mình không được lòng người.
Loại gameshow này, nếu bạn không nổi tiếng, bạn chắc chắn sẽ bị đối xử lạnh nhạt.
Chỉ là Diệp Thác, con bọ chét này đáng ghét hơn bình thường mà thôi.
Nghĩ đến đây, Đường Trừng hơi nhướng mày.
Nhưng thế thì làm sao?
So với những người khác, Đường Trừng cô có chút khả năng đặc biệt, đó là đặc biệt cứng đầu. Tên Diệp Thác kia không phải muốn giẫm lên cô, cô lập cô, chèn ép cảnh diễn của cô sao?
Vậy để xem, anh ta có thể ép cô được hay không!
Đường Trừng thở ra một hơi rồi quay đầu nhìn Triệu Tiểu Hàm bên cạnh, thấy ánh mắt của đối phương tràn ngập lo lắng, cô vươn tay nhéo mặt cô nàng, "Chị uống nhiều nước quá, đi toilet lấy một chút, tiện ra ngoài hít thở không khí luôn."
"Vâng."
Triệu Tiểu Hàm vội vàng gật đầu.
Cách một màn hình, Giang Kỳ nhìn Đường Trừng chậm rãi rời đi, anh đưa tay ra hiệu cho Trình Cao Dương.
Nghe được yêu cầu của đối phương, Trình Cao Dương sửng sốt, sau đó vội vàng đi xuống chuẩn bị.
Đến khi Đường Trừng trở về, cô liền nhìn thấy Triệu Tiểu Hàm bưng trà chiều trong tay, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, "Chị ơi, mau nhìn một chút, Giang Kỳ lão sư mời chúng ta uống trà chiều, còn có trà sữa và đồ tráng miệng. Đây là trà ô long đào yêu thích của chị, chị có muốn em mở bây giờ không?"
"Được."
Đường Trừng gật đầu.
Hút một ngụm trà sữa, cảm nhận vị ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi, cho dù là người có tâm tình không tốt như Đường Trừng, trên mặt cũng giãn ra một nụ cười.
Nhìn thấy cô gái trên màn hình khóe miệng cong cong, mắt Giang Kỳ hơi rủ xuống, khóe miệng cũng nhếch lên một chút, gần như không thể thấy.
Chẳng mấy chốc, một buổi chiều luyện tập đã trôi qua.
Dưới sự giúp đỡ "có tâm" của Diệp Thác, ngoài việc ghi nhớ tất cả các câu thoại, Đường Trừng đã lãng phí thời gian cả buổi chiều.
Để mau chóng đuổi kịp tiến độ, cô thậm chí còn không quay lại khách sạn mình đang ở.
Vì vậy, Giang Kỳ lập tức nhận ra, rõ ràng anh và Đường Trừng ở cùng một khách sạn, nhưng bữa tối của tổ tiết mục hôm nay lại chỉ có mỗi Triệu Tiểu Hàm xuất hiện.
Cho dù cố ý đợi ở đại sảnh khách sạn một lúc, anh cũng không thấy Đường Trừng trở về.
Nếu không về khách sạn thì chỉ có thể...
Giang Kỳ ngồi trên ghế sofa một lúc, sau đó cầm áo vest của mình đi ra ngoài.
Sau khi Trình Cao Dương chào hỏi với nhóm đạo diễn 《 Diễn viên và đạo diễn 》 xong, đến khi anh quay đầu nhìn lại, ghế ngồi của người kia đã trống không.
Trình Cao Dương: "..."
Không đúng, người đâu rồi?
Tôi đang ngồi trên ghế sofa, cảm thấy cực kỳ thoải mái, còn tên chó đẹp trai phóng khoáng Giang Kỳ đâu rồi?
- --
Sau khi rời khách sạn, Giang Kỳ đi thẳng đến đài truyền hình.
Còn chưa đến gần phòng tập, anh đã nghe thấy âm thanh đọc lời thoại của Đường Trừng phát ra từ cánh cửa phòng tập đóng kín.
Giang Kỳ cầm bánh sandwich, dựa vào vách tường lắng nghe, không chút tiếng động mà nở nụ cười.
Đã qua nhiều năm, nhưng cô thực sự không thay đổi chút nào.
Hồi đó, cô bị cười chê vì đăng ký tham gia chạy 1500 mét nữ, vì sức khỏe quá yếu mà tính hiếu thắng lại quá cao nên ngày nào cô cũng tập luyện thêm trên sân đến tối muộn. Hiện tại bị người ta chơi xấu, cô vẫn sẽ bí mật luyện tập lời thoại của mình trong phòng tập một mình.
"Cứu mạng, có ai cứu tôi với..."
Đường Trừng diễn vai Mễ Sở đầy cảm xúc, vừa quay đầu lại, cô liền thấy Giang Kỳ nhàn nhã dựa vào khung cửa, xem cô độc thoại một mình.
Đường Trừng: "..."
"Giang lão sư, sao anh lại ở đây?"
Đường Trừng đứng dậy với vẻ mặt kinh ngạc.
Giang Kỳ: "Tôi đi dạo, đi ngang qua."
Đường Trừng: "..."
"Được, Giang lão sư, anh tiếp tục đi dạo đi, em..."
"Em cứ diễn đi, không cần để ý đến tôi."
Đang nói chuyện, Giang Kỳ đi thẳng vào.
Đường Trừng: "..."
Đối mặt với ánh mắt không thể phớt lờ của người đàn ông, Đường Trừng căng da đầu nói tiếp vài câu, nhưng không tài nào lấy lại được trạng thái diễn trước đó.
Đường Trừng có chút nản lòng, theo bản năng quay đầu lại thì đυ.ng phải đôi mắt sâu thẳm của Giang Kỳ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Đường Trừng khẽ nhíu mày, "Thật xin lỗi, Giang lão sư, anh có thể..."
"Đối diễn với em?"
Giang Kỳ chủ động tiếp lời cô.
Mấy chữ "đi ra xa một chút" của Đường Trừng còn chưa kịp nói ra: "?"
Giang Kỳ nhíu mày, "Không sao đâu, dù sao chúng ta cũng đã cùng nhau ghi hình cho gameshow tình yêu, tôi có thể giúp em việc này."
Người đàn ông làm ra vẻ miễn cưỡng.
Đường Trừng: "..."
Giang Kỳ: "Nhưng mà, tôi phải nói trước, cảnh hôn vẫn là thôi đi."
Đường Trừng: "..."
Giang Kỳ: "Sao em không nói lời nào? Hay là em cảm thấy cảnh hôn cần làm qua mới có thể diễn nhập tâm hơn?"
Đường Trừng: "..."
Giang Kỳ lộ ra bộ dáng sao em lại phiền phức như vậy, thỏa hiệp nói: "Được rồi, kỳ thật mọi người đều là diễn viên, đóng cảnh này cũng không sao, đều là vì sân khấu thôi. Nhưng tôi vẫn kiên trì với đề nghị trước đó, cảnh hôn của hai người có thể lén thực hiện để gia tăng tính tự nhiên trong diễn xuất. Nhưng em không nên mang lên sân khấu thật, làm như thế sẽ lấy đi sự tập trung vào diễn xuất và làm mờ đi những nỗ lực của em."
Đường Trừng: "..."
Đường Trừng: "......"