Editor: CaroaulieBeta: kimaanĐường Trừng ngồi trong xe, cảnh đêm thành phố không ngừng lướt qua trước mặt, cô nghiêng đầu nhìn ánh đèn đường xuyên qua kính chắn gió, đáp xuống gương mặt hoàn mỹ của Giang Kỳ.
Trong xe rất yên tĩnh, có lẽ vì nhìn thấy ánh mắt của Đường Trừng, Giang Kỳ vừa lái xe vừa quay đầu liếc qua cô.
Thanh âm của Đường Trừng đúng lúc vang lên, "Mới có 9 giờ thôi, sao Giang lão sư về sớm thế? Em còn tưởng anh sẽ chơi thêm lúc nữa."
"Bạn cấp ba gọi tôi tới tụ tập hôm nay, bình thường tôi sẽ không đặt chân tới những nơi như thế này."
Giang Kỳ tập trung nhìn con đường phía trước.
Sao nghe như anh đang giải thích với cô nhỉ?
Trong lòng Đường Trừng chợt lóe lên cảm giác kỳ lạ.
Thực tế cô không phải người yêu của Giang Kỳ, hiện tại cũng không quay chương trình 《 Bước đến bên nhau 》, anh đang giải thích cái gì vậy?
Trong lòng nghĩ như vậy, Đường Trừng khẽ mỉm cười, "Thật sao? Không ngờ Giang lão sư của chúng ta lại giữ mình trong sạch như vậy. Xem ra kể cả mọi người trong giới giải trí này đều bị sập phòng thì Giang lão sư cũng chắc chắn không có khả năng đó, các fan của anh chắc không cần phải lo đâu."
Nghe vậy, Giang Kỳ cười nhẹ, "Có lẽ là thế."
"Đúng rồi, Giang lão sư ở đâu thế? Em sống ở Hoa Uyển, có tiện đường anh không? Nếu không tiện, lát nữa anh tìm chỗ thả em xuống, em tự bắt taxi về."
Đường Trừng vừa dứt lời, đèn giao thông phía trước đúng lúc chuyển sang màu đỏ, Giang Kỳ đạp phanh, xe đột ngột dừng lại.
Sau khi dừng xe, Giang Kỳ quay đầu nhìn Đường Trừng ở ghế phụ.
Đôi mắt của người đàn ông vốn ôn hoà bình tĩnh, giờ phút này bỗng trở nên thâm trầm, u tối.
Giang Kỳ chỉ nhìn cô hai giây, khóe môi khẽ nhếch, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía trước, "Tiện đường."
Chỉ hai chữ cũng đủ để nghe ra sự chán chường của anh.
Điều này khiến Đường Trừng khá khó hiểu. Cô tự hỏi bản thân, vừa nãy cũng chưa nói cái gì mà. Lời nói khách sáo lại lễ phép như vậy, thế nào lại khiến Giang Kỳ không vui được?
Không hiểu.
Sợ lời nói của mình lại chọc phải vị đỉnh lưu này, Đường Trừng mở cửa sổ xe nhìn ra ngoài, im lặng không nói gì nữa.
Thấy cô không nói gì, miệng Giang Kỳ mím thành đường thẳng, hai tay cầm vô lăng lập tức siết chặt.
Vừa định khởi động xe, Đường Trừng ở ghế phụ đột nhiên quay đầu nhìn anh, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng thời hít sâu hai cái.
"Giang lão sư, anh ngửi thấy gì không? Thơm quá, em vừa ngửi đã thấy đói bụng!"
Giang Kỳ nhíu mày ngửi.
Tuyệt, là mùi đậu phụ thối.
Đã sáu năm rồi mà cô vẫn giữ cái sở thích kỳ lạ này.
"Em muốn ăn à?"
"Dạ?"
Đường Trừng nhớ tới khuôn mặt xị xuống không rõ lý do của Giang Kỳ vừa nãy, lại nghĩ đến mình đang ngồi trên xe của đối phương, cô dừng lại một chút, sau đó lập tức xua tay, "Vẫn là thôi đi."
Giang Kỳ: "..."
Đèn chuyển sang xanh.
Giang Kỳ khởi động xe, Đường Trừng quay đầu nhìn ra phía ngoài, mùi thơm quá đi!
Đi được 200 mét, Giang Kỳ đánh tay lái đến bãi đỗ xe bên cạnh, sau đó đỗ xe vào bãi đỗ xe ven đường và tháo dây an toàn.
Đường Trừng: "?"
Thấy vẻ mặt khó hiểu của cô, Giang Kỳ lấy ra hai cái khẩu trang rồi đưa một cái cho Đường Trừng.
"Không phải đói bụng sao? Vừa rồi là ngã tư đèn giao thông, không thể xuống xe chỗ đó."
Đường Trừng: "!"
Đường Trừng lộ ra vẻ khó tin, vội vàng nhận lấy khẩu trang trong tay Giang Kỳ rồi đeo vào. Vừa định mở cửa xe, cô thấy Giang Kỳ cũng đeo khẩu trang lên.
"Từ từ, từ từ..."
Đường Trừng vội vàng kéo lại Giang Kỳ đang chuẩn bị xuống xe, "Giang lão sư, anh làm gì thế?"
Nghe vậy, Giang Kỳ nhìn cô một cách kỳ lạ, "Đúng lúc tôi cũng đang đói bụng."
Nghe xong lời giải thích của anh, Đường Trừng vẫn không có ý định buông tay, "Không phải chứ, anh cứ như vậy mà đi sao?"
Trong mắt người đàn ông viết rõ mấy chữ "Có vấn đề gì sao?"
Đường Trừng: "..."
"Giang lão sư, anh không biết hiện tại gương mặt của anh nổi tiếng cỡ nào sao? Quảng cáo của anh nhiều lắm luôn đấy?"
Cuộc sống quả thật không dễ dàng, Đường Đường thở dài.
Giang Kỳ: "..."
Sau một hồi im lặng, Giang Kỳ lấy một cặp kính và mũ lưỡi trai màu đen từ hộp đựng đồ phía dưới, tự mình đội vào.
"Bây giờ thì sao?"
Đường Trừng: "... Tốt hơn nhiều rồi." Phụt.
"Vậy thì đi thôi."
Giang Kỳ xuống xe trước.
Thấy vậy, Đường Trừng cũng vội vàng mở cửa xe đi xuống.
Lần theo mùi, cuối cùng hai người cũng tìm thấy một quán bán đậu phụ thối trong một con hẻm chuyên bán đồ ăn khuya.
Gần như vừa nhìn thấy đậu phụ thối, Đường Trừng liền chạy tới, giơ hai ngón tay lên, gọi hai phần với chủ quán.
Thấy vậy, Giang Kỳ cau mày theo sau, "Em không cần mua cho tôi, ở đây có rất nhiều món, tôi có thể ăn món khác." Dù đã qua lâu rồi, anh vẫn không thể chịu nổi cái mùi đó.
Đường Trừng: "..."
Đường Trừng: "Khụ, thật ra, hai phần này đều mua cho em."
Giang Kỳ: "..."
Bốn mắt nhìn nhau, mặc dù không thể nhìn xuyên qua kính râm, Đường Trừng cũng có thể cảm giác được đối phương đang cười nhạo cô.
"Không phải, anh đừng hiểu lầm, ý em là, đêm nay em mời, anh muốn ăn cái gì cũng được, em trả tiền."
Đường Trừng chân thành nhìn Giang Kỳ.
Người đàn ông vẫn khoanh tay, như thể từ chối giao tiếp.
"Vậy thì như này đi. Em nợ anh một bữa ăn..."
"Được!"
Đường Trừng còn chưa nói xong, Giang Kỳ đã dứt khoát đồng ý.
Đường Trừng: "..." Đại ca, anh chờ tôi nói ra câu này đúng không?
Nhưng lời đã nói ra, Đường Trừng sẽ không rút lại. Cô đứng trước quầy, vui vẻ chờ đợi món đậu phụ thối của mình.
Cúi đầu nhìn vẻ mặt mong đợi của Đường Trừng, gương mặt Giang Kỳ không kìm được mà trở nên nhu hòa.
Cảnh tượng như vậy quả thực khiến anh có cảm giác như quay về sáu năm trước, phảng phất như giây tiếp theo cô gái nhỏ sẽ lập tức bám lấy anh, mạnh mẽ đút cho anh cái thứ hôi hám kia.
Nghĩ đến đây, Giang Kỳ nhanh chóng cụp mắt xuống.
Đúng lúc này, Đường Trừng chú ý tới một cô bé đang mua xiên bẩn ở một bên đang không ngừng nhìn cô một cách kỳ lạ.
Khoảng hai phút sau, cô nàng cùng với cô bé đeo kính bên cạnh đi thẳng đến chỗ Đường Trừng.
"Chị à, chị có phải Đường Trừng không?"
Đường Trừng: "!!"
Đường Trừng: "Không phải!"
"Nhưng đôi mắt của chị với cô ấy rất giống nhau. Có ai từng nói với chị rằng chị trông giống cô ấy chưa?"
Đường Trừng: "Có sao?"
"Đúng vậy, đôi mắt hoa đào của cô ấy rất đẹp, em là fan của cô ấy..."
"Thật ư?"
Lúc này, hai phần đậu phụ thối đều đã xong, vì Đường Trừng đang nói chuyện, Giang Kỳ lấy điện thoại ra thanh toán tiền, "Đi thôi."
"Tới đây."
Đường Trừng vội vàng đáp, "Ngại quá, bạn chị gọi chị đi rồi, tạm biệt."
"Không đúng, chị nhất định là Đường Trừng rồi! Chị ký tên cho em được không?"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có người nổi tiếng à?"
"Cũng đúng, thời tiết này ai lại đeo khẩu trang chứ? Anh trai bên kia còn đeo cả kính râm, nói không chừng cũng là minh tinh đó!"
Đường Trừng: "..." Toang.
Nhưng vào lúc này, Giang Kỳ bước mấy bước tới trước mặt cô, thấp giọng nói câu chạy, nhịn không được mà nắm lấy tay cô chạy đi.
Đường Trừng bị phát hiện một mình hoặc Giang Kỳ bị phát hiện một mình thì không sao, nhưng nếu hai người bị phát hiện ở cạnh nhau, ngày mai chắc chắn sẽ lên Hot search, ai biết đám paparazzi cùng nhóm account marketing kia sẽ bịa ra chuyện gì.
Họ không chạy trốn thì không sao, nhưng một khi họ chạy trốn, một số người mua bữa khuya sẽ theo bản năng đuổi theo họ.
"Đường Trừng!"
Anh vừa chạy vừa gọi tên cô.
Lúc này hai người chạy nhanh hơn.
Gió đêm phần phật, thổi tung áo khoác của Giang Kỳ và váy của Đường Trừng.
Tay trái của Đường Trừng bị Giang Kỳ nắm chặt, tay phải anh siết chặt túi giấy đựng đậu phụ thối, gió đêm phất qua gò má anh.
Sau khi sửng sốt một hồi, Đường Trừng không nhịn được nữa, đột nhiên phá lên cười.
Nghe thấy tiếng cười của cô, khóe miệng Giang Kỳ cũng cong cong.
Chạy nhanh một lúc, nhìn khuôn mặt được che kín mít của Giang Kỳ, trong phút chốc, một hình ảnh mơ hồ đột nhiên hiện lên trong đầu Đường Trừng.
Trong hình ảnh đó, cô hình như cũng nắm tay một người chạy trong đêm như thế này.
...
"Em chạy không nổi, em thật sự chạy không nổi nữa, giờ bảo vệ muốn bắt cũng được!"
"Chán em quá đấy, đừng dừng lại! A, quên đi, lên đây anh cõng em, bị bảo vệ bắt thì không sao, nếu như bị mẹ em biết, nhất định không có gì tốt lành đâu!"
...
Một cuộc trò chuyện như vậy chợt vang lên trong đầu.
Lúc này, Giang Kỳ bỗng nhiên phanh gấp, anh kéo cô trốn ra sau bức tường bên cạnh.
Trong không gian nhỏ hẹp, hai người đứng đối diện nhau, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương xuyên qua lớp khẩu trang, cùng với tiếng tim đập bịch bịch.
Đợi một lúc, thấy không ai đuổi theo mình nữa, Giang Kỳ cúi đầu xuống.
Nhìn thấy Đường Trừng đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt mê mang, anh vươn tay vẫy vẫy ở trước mắt cô, "Làm sao vậy?"
"A? Không có gì..." Đường Trừng cong môi, "May là họ chỉ nhận ra em, nếu nhận ra anh, anh có tin toàn bộ khu phố ăn vặt sẽ đuổi theo anh không?"
"Mọi người bây giờ cũng không quá nhàn rỗi."
"Tại sao không? Anh thực sự không biết mình nổi tiếng như thế nào đâu."
Trong lúc nói chuyện, hai người từ trong góc đi ra, đi thẳng đến chỗ đậu xe.
Đến chỗ đỗ xe, Đường Trừng không muốn lên xe ngay vì mùi của đậu phụ thối quá nồng, cô tìm một chỗ khuất rồi ăn hết hai phần đã mua.
Chờ đến khi cô ăn xong mới lên xe, Giang Kỳ nhìn thấy đôi môi đỏ mọng vì cay của cô, ánh mắt anh sâu thẳm, sau đó thay lại bộ trang phục trước đó rồi xuống xe.
"Anh đi đâu thế?"
"Đi mua chai nước, em ở trên xe chờ tôi."
Nói xong, không đợi Đường Trừng từ chối, anh đã rời đi.
Bóng lưng của người đàn ông thon dài thẳng tắp, dù cho không nhìn thấy mặt, anh cũng rất nổi bật trong đám đông.
Nhìn bóng lưng Giang Kỳ, Đường Trừng sửng sốt một chút, sau đó cười khẽ một tiếng, gần như cùng lúc đó, điện thoại trong túi xách của cô cũng vang lên.
Lấy điện thoại ra mở WeChat, nụ cười trên miệng Đường Trừng nhanh chóng tắt ngấm.
【 Người đại diện Trần Uy Nhuy: 7 rưỡi ngày mai đến tòa Vọng Giang dự tiệc tối, chuẩn bị một chút đi, 7 giờ tôi đến đón cô. 】
Ha.
Đường Trừng tắt điện thoại, hoàn toàn không muốn để ý tới người này chút nào.
Quay đầu đi, cô thấy Giang Kỳ đang chậm rãi đi về phía này với hai chai nước trên tay.
Nhìn nhìn một chút, cô mở WeChat của Trần Uy Nhuy xem, sau khi im lặng hai giây, Đường Thành trực tiếp ấn nút tắt tiếng. Cô đột nhiên tháo chiếc vòng trên cổ tay phải rồi ném xuống dưới chân ghế.
- --
"Tới rồi."
Đường Trừng chỉ căn nhà phía trước.
"Được."
Giang Kỳ dừng xe.
"Cảm ơn Giang lão sư đã đưa em về nhà, em lên trước đây, cũng đã muộn rồi, Giang lão sư cũng nên về sớm đi."
Đứng ngoài cửa xe, Đường Trừng cúi người nói với Giang Kỳ trong xe.
"Được." Giang Kỳ gật đầu.
Nhưng chờ đến khi Đường Trừng lên nhà, nhìn từ trên ban công phòng khách xuống, cô phát hiện xe của Giang Kỳ vẫn đậu ở đó. Có lẽ nhìn thấy Đường Trừng trên ban công, anh mở cửa sổ xe vẫy tay chào rồi mới lái xe đi.
Đường Trừng nhướng mày, Giang Kỳ đây là muốn thấy cô bình an vô sự mới rời đi sao?
Đường Trừng trầm tư suy nghĩ.
Ngồi trên sô pha một lúc, Đường Trừng mở túi xách ra, phát hiện điện thoại đang nhấp nháy thông báo có cuộc gọi —— là Trần Uy Nhuy.
Đường Trừng vừa nhìn thấy đã ném điện thoại sang một bên, cầm đồ ngủ đi tắm.
Sau khi tắm rửa, tẩy trang, dưỡng da xong, cô cầm ly nước đến sofa, điện thoại đang không ngừng nhấp nháy.
Màn hình hiển thị bảy cuộc gọi nhỡ và mười chín tin nhắn WeChat chưa đọc.
Ung dung mở giao diện WeChat, sau đó cô thấy ——
【 Người đại diện Trần Uy Nhuy: Đường Trừng! Tại sao cô không nghe điện thoại? Đừng có thấy tôi cho cô mặt mũi mà không biết xấu hổ, nếu không phải gần đây cô nổi tiếng, cô cho rằng tôi sẽ giới thiệu cho cô bữa tiệc cao cấp này sao? 】
【 Người đại diện Trần Uy Nhuy: Cánh cô bây giờ cứng cáp rồi phải không? Ai vì tiền mà khóc nức nở trước mặt tôi, cầu xin tôi cho cô một cơ hội, chỉ cần có thể kiếm tiền, trừ việc bán thân thì cọ nhiệt hay cái gì cũng sẽ làm theo vậy? 】
【 Người đại diện Trần Uy Nhuy: Mấy ông chủ đó nguyện ý ngủ với cô là may mắn của cô đấy, giới giải trí bây giờ mấy ai còn sạch sẽ, cô mà trong sạch thì có ích lợi gì? 】
【 Người đại diện Trần Uy Nhuy: Đường Trừng!!! Cô đừng tưởng rằng chỉ với 《 Bước đến bên nhau 》 là đã có thể rời bỏ tôi và công ty. Đúng là cô thân với đỉnh lưu Giang trong chương trình, nhưng anh ta là ai, anh ta có thể thích cô sao? Cô cho rằng mình có thể leo lên cây đại thụ này sao? Đừng nằm mơ nữa! 】
【 Người đại diện Trần Uy Nhuy: Đường Trừng, sống thực tế lên đi. Giới giải trí không phải là như vậy sao, nhân lúc còn trẻ trung xinh đẹp không tranh thủ kiếm tiền, chẳng lẽ cô nghĩ rằng sau này mình có thể làm ảnh hậu sao? 】
...
Vừa đấm vừa xoa.
Cô thực sự không còn gì để nói.
Khóe miệng Đường Trừng nhếch lên đầy châm chọc, sau đó thoát khỏi giao diện WeChat với Trần Uy Nhuy, mở WeChat của Giang Kỳ. WeChat của anh được thêm vào khi rời núi Võ Công ngày hôm đó.
Ảnh đại diện WeChat của người đàn ông rất đơn giản, chỉ có một màu đen.
Suy nghĩ một chút, Đường Trừng bắt đầu gõ chữ.
Một lúc sau, Giang Kỳ, người mới đi vòng một đoạn đường dài về nhà, thấy điện thoại của mình rung lên, anh ấn mở ——
【 Đường Trừng: Ngại quá, Giang lão sư, vòng tay của em hình như bị mất rồi, em không biết nó ở đâu, anh có thể giúp em tìm trong xe xem có ở đó không? 】
Sau khi gửi tin nhắn WeChat, Đường Trừng bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.
Cô phải rời khỏi Trần Uy Nhuy và Tinh Duệ, nhất định phải rời đi, cô không có hứng thú giao dịch với mấy nhà đầu tư mập mạp đó. Nguyên nhân khiến Trần Uy Nhuy sốt ruột, chẳng qua là đột nhiên phát hiện sự nổi tiếng của cô có chút ngoài tầm kiểm soát khi tham gia chương trình 《 Bước đến bên nhau 》, nên họ muốn tóm lấy nhược điểm của cô.
Nếu ở trong giới giải trí này cần có người chống lưng, tại sao cô không tìm người ổn nhất, khiến cô thuận mắt nhất.
Trần Uy Nhuy nói cô không thể trèo lên cây đại thụ Giang Kỳ này, cô lại càng muốn trèo lên đấy.
Chưa tới nửa phút sau, Đường Trừng đã nhận được tin nhắn WeChat của Giang Kỳ.
【 Giang Kỳ: [hình ảnh] Có phải cái này không? Tôi tìm thấy ở ghế phụ. 】
【 Đường Trừng: Đúng, chính là cái này. Chiếc vòng này đối với em rất quan trọng, Giang lão sư khi nào anh có thời gian mang cho em được không? Nếu anh không có thời gian thì chuyển phát nhanh cho em cũng được. 】
【 Giang Kỳ: Không cần phiền phức thế, tôi sẽ tìm thời gian đến đưa cho em. 】
【 Đường Trừng: Sẽ không làm chậm trễ thời gian của anh chứ? 】
【 Giang Kỳ: Sẽ không. 】
【 Đường Trừng: Thật tốt quá, cảm ơn Giang lão sư, khi nào gặp em mời anh ăn cơm, cộng thêm bữa trước, hiện tại nợ anh hai bữa cơm. Bất cứ khi nào anh có thời gian, anh có thể gọi cho em bất cứ lúc nào. 】
【 Giang Kỳ: Được. 】
【 Đường Trừng: Vậy Giang lão sư ngủ ngon, anh ngủ sớm một chút đi nha. [tim tim] 】
Giang Kỳ nhìn chằm chằm biểu tượng trái tim một lúc lâu, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
【 Giang Kỳ: Ngủ ngon. [tim tim]】
Thấy đối phương gửi biểu tượng trái tim, Đường Trừng hơi giật mình, sau đó nở nụ cười.
Ban đêm nằm ở trên giường, Giang Kỳ phát hiện mình lại mất ngủ.
Trong lòng anh không ngừng reo hò đánh trống, khiến anh ngủ không yên giấc.
Đường Trừng nuông chiều anh quá nhiều, Giang Kỳ nhận ra anh bỗng dưng dần trở nên tham lam.
Anh muốn tiếp tục gần gũi với cô.
Nghĩ đến đây, Giang Kỳ ngồi dậy, cầm điện thoại lên và bấm số của Trình Cao Dương.
2:11 rạng sáng.
Trình Cao Dương bị đánh thức, vừa nghe thấy yêu cầu của Giang Kỳ, anh chàng lập tức hốt hoảng bật dậy.
Trình Cao Dương: "CMN chứ, Giang Kỳ, đồ khốn nạn, cậu có biết bây giờ là mấy giờ không, có biết tôi vừa từ chối giúp cậu cái show diễn viên kia không, có biết con người sẽ đột tử nếu không được ngủ không? Tên chó Giang này, tôi xin cậu làm người..."
Giang Kỳ: "Xe việt dã mà cậu thích, ngày mai đến lấy đi."
Trình Cao Dương: "......"
Trình Cao Dương: "Được, Giang tổng, không thành vấn đề, Giang tổng còn có mệnh lệnh gì khác?"
Giang Kỳ: "..."
- --
Có lẽ do lần chạy thục mạng trước đó, buổi tối Đường Trừng không hiểu sao lại mơ thấy mình chạy tiếp.
Trong giấc mơ, cô mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng mà chỉ học sinh trung học mới mặc, vừa ăn bánh mì vừa chạy đến trường.
Ngày khai giảng học kỳ đầu tiên của trường trung học.
Đường Trừng vì phải giúp đỡ hàng bán cá ở nhà nên đến muộn.
Nếu đi qua cổng chính, tên của cô chắc chắn sẽ bị ghi lại, đến lúc đó cô sẽ không còn đủ tư cách nhận học bổng học sinh top 3 nữa.
Nghĩ đến đây, Đường Trừng không chút do dự đi tới chỗ vách tường, nghe nói nam sinh thường leo qua đây để trốn đi chơi game.
Nhưng nhìn bức tường cao phía trước, Đường Trừng trầm mặc.
Vì học bổng, cô liều mạng.
Treo cặp sách lên cành cây bên cạnh, Đường Trừng bắt đầu mang gạch tới đây.
Sau khi di chuyển liên tiếp năm sáu viên gạch, Đường Trừng ngập ngừng bước lên, đến khi tay cô có thể chạm vào tường ở trên kia, cô nhón chân bám vào cành cây bên kia tường, cố gắng kéo mình lên.
Sau nhiều lần cố gắng, Đường Trừng thề, cô đã dùng hết sức từ lúc mình sinh ra đến giờ để leo lên nhưng vẫn lực bất tòng tâm, cô có chút nản lòng.
Chính vào lúc này ——
"Phụt!"
Một tiếng cười khẽ vang lên trên đỉnh đầu cô, không hề cho cô chút mặt mũi nào.
Đường Trừng ngẩng đầu.
Chỉ thấy trên tường cao kia, không biết từ khi nào đã có thiếu niên mặc đồng phục màu trắng xanh ngồi đó.
Quần áo của cậu xộc xệch, nhìn chẳng ra làm sao, có một bên ống quần bị cậu xắn đến bắp chân, tay móc lấy cặp đung đưa ở một bên, trông lười biếng vô cùng.
Không biết là vì ngược sáng, hay vì cái gì khác, Đường Trừng không nhìn thấy rõ đối phương, chỉ thấy khóe miệng cậu nhếch lên, nở nụ cười ấm áp mà rực rỡ.
"Này!"
"Gọi hai tiếng anh trai, tôi kéo cậu lên, thế nào?"