Chương 5
Tạm biệt Vu Hạo Viễn, Tần Tiểu Ý ngồi lên xe mình, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Vu Hạo Đông lộ ra căng thẳng, nhìn hướng đi của Vu Hạo Viễn mà hừ một tiếng, thật đúng là đừng nói, quả nhiên là anh em, lúc nghiêm túc trông giống nhau như đúc.
“Đồ trẻ con.” Tần Tiểu Ý tự tìm lấy một tư thế thoải mái dựa vào ghế, tỏ vẻ khinh thường với Vu Hạo Đông.
Nếu Vu Hạo Viễn là mùa đông, thì Vu Hạo Đông tuyệt đối là mùa hè, Vu Hạo Viễn tận sức khiến người ta chớp mắt đông lại thành khối băng, chỉ cần gõ một cái, người bị đông lạnh lập tức vỡ tan, còn Vu Hạo Đông tuyệt đối khiến người ta nóng đến chết, chỉ hận muốn lột cả da ra, hắn còn ngồi bên cạnh nhiệt tình như lửa hỏi bạn có muốn đắp thêm chăn không, một kẻ có thể khiến người ta lạnh đến chết, kẻ kia lại khiến người ta nóng đến chết, quả thực là băng hỏa lưỡng trọng thiên, tên nào cũng khó đối phó.
“Tôi trẻ con? Vậy, anh tôi trưởng thành sao, cô xem anh ấy đã làm gì, vậy mà cũng là người sao? Chị Tĩnh đối với anh ấy tốt như vậy, anh ấy lại phụ chị ấy, còn kéo cô cùng xuống nước, chẳng lẽ cô không có tí suy nghĩ nào sao?” Vu Hạo Đông nhốn nháo nói xong, trước kia hắn chưa gặp Tần Tiểu Ý, anh trai hắn làm gì, hắn không quan tâm, bây giờ, hắn gặp Tần Tiểu Ý rồi, liền động tâm với cô, cho nên thế cục hiện tại, thật sự khiến cảm thấy vừa buồn bực vừa lo lắng.
Tần Tiểu Ý nhún vai như không có gì, nhìn chằm chằm khung cảnh lóe qua bên ngoài xe, cảnh đêm ngũ quan thập sắc khiến người ta ngẩn người, nghe Vu Hạo Đông chất vấn, khóe miệng ngoéo lại, “Tôi có thể suy nghĩ gì, ý nghĩ của tôi chính là giá như lúc trước không nợ Vu gia các người thì tốt rồi.”
Đúng vậy à, nếu lúc trước không phải công ty gặp nguy hiểm, nếu không thiếu nợ Vu gia một khoản lớn, Tần Tiểu Ý cô cũng không đến mức bị áp lực bốn phương tám hướng mà gả cho Vu gia, còn để người có dịp đâm sau lưng cô.
Có người phụ nữ nào lại không hy vọng có thể gả cho người đàn ông mình yêu thương, hạnh phúc mỹ mãn này? Vu gia tuy rằng có quyền có thế, vừa ra khỏi cửa liền bị người ta chú ý, chỉ trỏ bình phẩm từ đầu tới chân, thậm chí giới truyền thông và dư luận có thể ngày ngày nói không ngừng về Vu gia, với cường độ ánh sáng như vậy, không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được.
Nếu nhất định hỏi Tần Tiểu Ý cô có suy nghĩ gì về Vu Hạo Viễn không, thì khẳng định là có, ý nghĩ chính là: Vu Hạo Viễn thật sự quá gian trá, rất không đúng từ bên này đến bên kia, tự mình mang người phụ nữ yêu thương bảo hộ trong ngực thật cẩn thận, sau đó đem nữ nhân không liên quan ra đứng đầu sóng ngọn gió, còn Tần Tiểu Ý cô chính là không ai thúc giục, tự mình không công dâng đến cửa cho hắn lợi dụng.
Suy nghĩ này, trong đầu cô bành trướng cỡ nào, cô cũng không nói cho Vu Hạo Đông biết, vì căn bản một chút ý nghĩa cũng không có.
Về nhà, tắm rửa một phát, Tần Tiểu Ý cầm khăn mặt lau mái tóc ngắn, thấy còn sớm, liền đến thư phòng cách vách, mở máy tính kiểm tra hộp thư, tiện tay mở QQ liền phát hiện Lâm Kiều Kiều đang online, vì thế liền gửi một emoticon mặt cười sang, Tần Tiểu Ý không thường lên QQ, có login cũng là để chế độ ẩn, cho nên thấy cô pm trước, Lâm Kiều Kiều mới biết cô online, liền gửi lại một biểu tượng khóc.
Đối với hành động bất chợt này của Lâm Kiều Kiều, Tần Tiểu Ý đã quen đến thành thói.
Cố ý vô tình: Lại nữa? Có phải chưa ăn tối?
Giấc mộng làm gạo trùng: 5555, không phải chưa ăn, là chưa ăn no.
Cố ý vô tình: Không đến nỗi chết đói, người ta nói bữa tối không nên ăn quá no.
Giấc mộng làm gạo trùng: Đối với em, ăn không đủ no và đói chết là cùng cấp bậc.
Thấy cô nàng vừa buồn cười lại vừa tức giận hồi âm, Tần Tiểu Ý liền nhớ tới bữa tối phong phú kia, nhịn không được muốn đùa một tí, vì thế đôi bàn tay mềm tiếp tục lướt nhanh trên bàn phím.
Cố ý vô tình: Tối nay vừa ăn hải sản, đáng tiếc nhiều quá ăn không hết, bào ngư vi cá gì đó, thừa lại một đống.
Giấc mộng làm gạo trùng: Vậy chị có gói lại không?
Cố ý vô tình: Mấy chuyện gói đồ thừa đó, sao chị làm được!
Giấc mộng làm gạo trùng: Chị Tiểu Ý chị quá xấu quá xấu… Tối nay em bị vứt bỏ là một lần tổn thương, ăn không no là hai lần tổn thương, không ngờ lên QQ, chị cư nhiên còn lấy bào ngư vi cá ra kí©h thí©ɧ em, em đây là ba lần tổn thương a! Em trọng thương rồi, chị mau chạy lại đây nhặt xác em đi!
Tần Tiểu Ý trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm màn hình, mình chỉ đùa một tí, đã khiến người ta tổn thương đến muốn chết? Tội danh này cũng quá lớn đi, cô cũng không thể phạm pháp như vậy được? Vội vàng cách cách gõ bàn phím.
Cố ý vô tình: Đáng thương quá, em đây là thất tình a, có liên quan gì đến đồ ăn có lông, em không thể giận chó đánh mèo vô tội!
Giấc mộng làm gạo trùng: Em chính là giận chó đánh mèo đó! Ai bảo em thất tình, thất tình cực lớn, chị chưa từng nghe đâu.
Cố ý vô tình: Hầy hầy hầy, em thất tình em lớn nhất, như vầy đi, ngày mai chị mời khách, món Tàu hay Tây tùy em chọn.
Giấc mộng làm gạo trùng: Em không chọn, món Tàu món Tây em đều muốn, ngày mai từ cơm trưa tới bữa tối và ăn khuya chị đều phải lo.
Tần Tiểu Ý bị yêu cầu vô liêm sỉ làm buồn cười, cô nàng tham ăn này là lấy cớ thất tình tới chỗ cô tìm ăn đây.
Cố ý vô tình: Mời mời mời, ai bảo chị tiện tay mở QQ, bị một đầu heo vu vạ cũng không còn cách nào.
Đối phương hô vài tiếng chị Tiểu Ý vạn tuế, Tần Tiểu Ý kêu một tiếng, hung tợn logout QQ, vui vẻ như vậy còn dám nói mình thất tình? Quả nhiên là lấy thất tình làm cờ hiệu, chạy khắp chốn đòi ăn uống!
Càng nghĩ càng buồn bực, Tần Tiểu Ý tiện tay lấy điện thoại bên cạnh gọi quậy Giản Tình, ai ngờ điện thoại vang vài tiếng, không có ai nhận, không có đạo lý a, lúc này hẳn là có ở nhà mới đúng, giương mắt nhìn đồng hồ, mười giờ đêm? Tần Tiểu Ý lập tức tỉnh ngộ, liền đổi sang một tư thế thoải mái, tươi cười lộ vẻ gian trá, tiếp tục ấn nút gọi điện, chỉ cần nghĩ đến tên đàn ông kia bị phá rối chuyện đại sự mà nhốn nháo, cô liền cảm thấy mấy tiếng tút tút của điện thoại đều rất êm tai.
Quả nhiên, điện thoại reo n tiếng sau đó, rốt cuộc đã bắt máy, bên kia lập tức ùn ùn kéo đến thanh âm Phương boss mắng: “Tần Tiểu Ý chết tiệt, cô có biết phá rối chuyện ân ái của người khác là sẽ bị sét đánh không, chẳng qua nghĩ đến đức hạnh của cô, lôi chuyện phá phách người khác ra làm vui, tôi khẳng định cô là trống vắng đến điên rồi, không muốn nhìn thấy người ta hạnh phúc, cô blah blah blah … Blah blah blah…”
Tần Tiểu Ý cầm điện thoại, quẫn quẫn hữu thần nghe Phương boss nói qua microphone bùm bùm, hận không thể mang cô ra bắn phá thành than tổ ong, “Phương… Phương tổng, xin chú ý phong độ a, bên ngoài anh là đệ nhất sùng bái trong lòng phụ nữ đó, hành động chanh chua chửi đổng này của anh, có thể khiến người ta tổn thương nha.”
“Tôi mặc kệ, lúc cô gọi tới, sao không thấy cô lo tôi sẽ bị tổn thương hả!” Phương boss vẫn nổi giận đùng đùng.
Tần Tiểu Ý che miệng cười trộm, mấy lời thô tục đều nói ra hết, xem ra lần này Phương boss tức giận không nhỏ nha, đàn ông quả nhiên là động vật ăn thịt, tự tiện phá rối bữa ăn của hắn, khẳng định sẽ bị hắn trừng trị.
Điện thoại đột nhiên truyền đến mấy âm thanh, sau đó liền nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng chán chán của Giản Tình, “Tiểu Ý…”
“Ha ha, bị phá chuyện vui, có phải khó chịu lắm không.” Bên kia điện thoại đã đổi thành bạn mình, Tần Tiểu Ý bắt đầu không cố kỵ trêu chọc cô.
“Mình còn ước bị phá, anh ấy không biết tiết chế.” Tần Tiểu Ý cúi đầu nở nụ cười, lời nói thầm oán này từ miệng cô, liền giống như đang làm nũng.
Tần Tiểu Ý chà chà cánh tay muốn nổi da gà, mắt mở to, “Biết các người ân ái, khıêυ khí©h sự cô đơn của mình.” Vừa nói xong, mới nhớ tới là tự cô chủ động gọi kí©h thí©ɧ nhà người ta, không khỏi thè lưỡi, “Dám nói như vậy, có phải Phương boss không ở bên cạnh rồi?”
Giản Tình ừ một tiếng, “Tắm rồi.”
À, hóa ra là đi hạ hỏa, Tần Tiểu Ý có chút áy náy nghĩ: phá hư chuyện người ta, quả thực là hành vi không có đạo đức, chuyện thiếu đạo đức này, về sau ít làm một chút.
Bản thân tự kiểm điểm xong, mới nhớ ra mục đích gọi điện của mình, “Tiểu Tình, Kiều Kiều nói nó bị bỏ rơi, cậu có biết không?”
“Biết, lúc ăn cơm, cô nàng liền gọi đến khóc lóc kể lể, mình an ủi tận một tiếng, sau đó Phương Khiêm đoạt lấy điện thoại tắt máy.”
“Xem ra là thật, nó đòi mình ngày mai phải đãi cơm trưa cơm tối ăn khuya.”
Giản Tình nhẹ nhàng nở nụ cười ra tiếng, “Có khẩu vị như vậy, xem ra không sao rồi.”
“Cái đứa mềm yếu đó, có thể có chuyện gì.”
Vì thế, đề tài tiếp theo của hai người, liền mang chuyện của Lâm Kiều Kiều, ném sang một bên.
Không phải là giữa hai người bọn họ không có tình cảm chị em, mà sự thật là Lâm tiểu bằng hữu kia có rất nhiều tiền án, từ sau khi Giản Tình kết hôn, Lâm Kiều Kiều đột nhiên tỉnh ngộ, biết cứ ăn ké cơm thật là hành vi không có tiền độ, nên rốt cuộc cũng tìm ra được một phương án khác, đó là tìm một tấm vé ăn cơm miễn phí dài hạn, đây mới chính là sự nghiệp quang vinh a!
Tâm động phải lập tức hành động, vì thế Lâm Kiều Kiều phát động đến tất cả lực lượng —— thân thích, bạn bè, đồng nghiệp, bạn học… Không một ai thoát khỏi, đều bị cô kêu giúp cô tìm một người đàn ông, cố gắng quăng lưới xa hết mức có thể để bắt được cá, tục ngữ nói người nhiều sức mạnh, cho nên rất nhanh liền bốn phương tám hướng thu thập một đám đàn ông phù hợp để kết hôn, sau đó Lâm tiểu bằng hữu liền thật sự lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết, bắt đầu chọn lựa.
Chỉ là trời không toại lòng người, Lâm Kiều Kiều gặp không ít người, nhưng những người thật lòng muốn nói chuyện yêu đương, không có đến mấy người, người coi trọng cô, cô lại không thèm, cô cũng không để ý, nhiều người thích hợp lại ngại ngực cô nhỏ không khả quan, thậm chí có một số người sau khi gặp Lâm Kiều Kiều, lại khéo léo nói với người thân Lâm Kiều Kiều, nhỏ như vậy chắc vẫn ăn được.
Vì thế, Lâm Kiều Kiều nổi giận, cái gì mà ngực nhỏ không khả quan, chị đây không phải vừa mềm mại vừa đầy đặn sao, eo đẹp mông to, tuyệt đối sinh đẻ tốt, không cần phán xét, chị đây cũng rất chướng mắt bọn người đó! Có năng lực ăn thì làm sao, không phải ngạn ngữ có câu: ăn được là phúc sao? Có phúc nhân như vậy, bọn họ lại không biết thưởng thức thì là bọn họ không có phúc khí!
Tần Tiểu Ý nghe xong câu chuyện, cười đến thượng khí không tiếp hạ khí (1), còn lăn ra đất không còn hình tượng, thiếu chút nữa cười đến sốc hông, cuối cùng Giản Tình phải ngăn lại hành vi động kinh của cô, Tần Tiểu Ý mới yên lặng ôm bụng thở.
(1) Thượng khí không tiếp hạ khí: không khí không kịp lưu thông.
Mấy chuyện ở trên, đủ để chứng minh, Lâm tiểu bằng hữu thất tình, đã trở thành chuyện thường ngày ở huyện, không có gì quá bất ngờ, tuy rằng mọi người đều đã thành thói quen, nhưng dù sao vẫn là chị em bạn bè, đối với chuyện thất tình của Lâm Kiều Kiều, ít nhiều cũng phải biểu hiện.
Vì thế, hôm sau, lúc Tần Tiểu Ý ngẩng đầu lên từ đống văn kiện, nhìn thấy người đang huýt sáo, mập mạp, khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền muốn chạy tới nhéo má.
Nhìn thấy Lâm Kiều Kiều, nhìn lại đồng hồ, Tần Tiểu Ý nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ còn chưa đến chín giờ, em đã muốn hạch sách bữa sáng với chị có đúng không đây!”
Lâm Kiều Kiều bĩu môi, vẻ mặt khổ sở, “Thất tình nên tâm tình không tốt, nên hôm nay em xin phép nghỉ một ngày, rời giường tới tìm chị nè.”
Tần Tiểu Ý đảo cặp mắt trắng dã, nghĩ thầm cô cũng không ngại cô nàng này tối nay lại tới, nhưng thấy bộ dáng đáng thương của Lâm tiểu bằng hữu, Tần Tiểu Ý không trêu chọc nữa, nên phải đi sang nhà hàng King of Pastry (面点王) bên cạnh công ty mua cho cô nàng này một phần sườn sốt và một tô cháo bát bảo lớn, chờ Lâm Kiều Kiều miệng đầy dầu mỡ ăn sườn sốt xong, Tần Tiểu Ý mới tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Đối với Lâm Kiều Kiều mà nói, cái phúc của việc thất tình này, là cả ngày như được bổ sung năng lực, rất hạnh phúc, ăn xong bữa sáng, liền ôm máy tính của Tần Tiểu Ý chơi game, buổi trưa Tần Tiểu Ý dắt cô đi ăn hải sản, muốn ăn cái gì đều tùy cô chọn, chiều đến trở về văn phòng của Tần Tiểu Ý tiếp tục chơi game, bữa tối ăn món Nhật, ăn đến đi không nổi mới thôi, Lâm Kiều Kiều phát hiện, hóa ra thất tình cũng là một chuyện hạnh phúc, nếu lần nào thất tình cũng được đãi ngộ như vậy, cô thật sự không ngại ba năm bảy yêu đương, hai tư sáu thất tình, orz…
Ăn xong bữa tối, Tần Tiểu Ý dẫn Lâm Kiều Kiều đi trải nghiệm, vì thế Lâm Kiều Kiều đang no đến muốn lăn dưới mặt đất, liền bị kéo đến quán bar, Lâm Kiều Kiều chỉ là cô nhóc đơn thuần, cuộc sống ngoài mỹ thực là mỹ thực, có tiền cũng là đi ăn đồ ngon, quán bar đối với cô, là nơi mới mẻ, nên khi Tần Tiểu Ý lôi cô vào cái chốn xa hoa trụy lạc, cô có chút vỡ mộng.
Tần Tiểu Ý thấy bộ dạng ngốc của cô liền cảm thấy vui vẻ, tâm tình tốt dẫn cô đi ca hát, dạy cô khiêu vũ, gọi một tá bia, một chai rượu ngoại lớn, hai người tìm ghế ngồi xuống uống.
Nhìn thấy cảm giác say trong đôi mắt trong suốt của Lâm Kiều Kiều, khoảnh khắc đó, Tần Tiểu Ý rất hâm mộ cô, hâm mộ Lâm Kiều Kiều sống đơn giản, hâm mộ Lâm Kiều Kiều ngu ngốc, hâm mộ Lâm Kiều Kiều thành thật, cuộc sống của cô nàng trừ mỹ thực bên ngoài ra, không có gì phức tạp, muốn tìm một người đàn ông cũng chỉ đơn thuần là vì về sau có thể yên tâm ăn ngon, tính cách đơn giản không có tạp niệm, Tần Tiểu Ý có muốn cũng không được.
Bởi vì không có, cho nên ghen tị.
Đối với Tần Tiểu Ý, cuộc sống giống như cái máy sản xuất, một khi khởi động, sẽ không dừng được.
Mỗi ngày mở mắt ra, phải nghĩ hôm nay sẽ làm gì, sẽ gặp ai, nên dùng tâm cơ gì để đi giải quyết công việc, thậm chí sau một ngày mệt mỏi, nằm lên giường cũng không dễ dàng đi vào giấc ngủ, thân thể mệt mỏi, tâm tư trống rỗng, cô thậm chí còn cảm thấy mờ mịt, cô bận rộn như vậy, rốt cuộc là vất vả vì ai?
Cô cũng muốn được như Giản Tình, tìm một người đàn ông đáng tin cậy, sống cuộc đời giúp chồng dạy con, cô cũng muốn học Lâm Kiều Kiều, cứng rắn đến cùng, nhưng rất dễ dàng tập trung vào thứ mình muốn.
Nhưng cô không phải Giản Tình không thể là Lâm Kiều Kiều, cho nên chỉ có thể tiếp tục sống cuộc đời của bản thân, thứ duy nhất cô có thể làm, là tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ, mạnh mẽ đối mặt với cuộc sống, kiên cường bảo vệ người nhà của mình.
Nhưng, đêm nay, cô muốn một lần phóng túng, say rồi, là có thể nghỉ ngơi.