Chương 14
Buổi hội nghị sáng nay, Tần Tiểu Ý có chút thất thần.
Mấy ngày nay cuộc sống quá mức hài hòa, mỗi tối trước khi đi vào giấc ngủ đều kịch liệt thao luyện, thân thể trước nay chưa được thỏa mãn, nên khiến Tần Tiểu Ý cảm thấy có chút lâng lâng, thường xuyên vội vàng vội vàng đến ngẩn người, hóa ra đàn ông thích dùng nửa người dưới để suy nghĩ, thì có một số phụ nữ cũng có thể dùng nửa người dưới để nghĩ, ví dụ như Tần Tiểu Ý cô. Cho dù không có tình cảm, nhưng bọn họ vẫn có thể làm đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang.
Chỉ là qua mấy ngày nay, Tần Tiểu Ý rốt cuộc cũng khắc sâu vào đầu óc, Vu Hạo Viễn đúng là khó đoán, bình thường lạnh như khối băng, vừa cởi hết quần áo, liền biến thành dã thú động dục, mặc kệ cô cầu xin thế nào, đều phải để mặc hắn vận động đến thỏa thích mới thôi.
Chỉ cần nghĩ đến tình hình kịch liệt kia, Tần Tiểu Ý liền vội vàng cúi đầu âm thầm đỏ mặt.
“Tần tổng, cô thấy phương án này thế nào?” Cấp dưới giải thích tỉ mỉ xong, quay đầu hỏi cô.
Cái gì thế nào? Vừa rồi cô căn bản không nghe gì, chỉ lo nghĩ đến chuyện tình không trong sáng.
Ho nhẹ một tiếng che giấu sự xấu hổ, cô nói: “Ý tưởng tốt, chi tiết cụ thể cần hoàn thiện thêm.”
“Được, tôi lập tức chỉnh sửa rồi viết báo cáo.”
“Bên Thụy Tư thế nào rồi?” Tần Tiểu Ý dụi dụi trán, cố tập trung lực chú ý vào công việc.
“Vốn tiển triển tốt, nhưng gần đây Thụy Tư đổi người phụ trách, nên phải bàn bạc lại lần nữa.” Liễu Tiến phụ trách vụ kiện bất đắc dĩ trả lời.
Tần Tiểu Ý nhếch mày, “Bọn họ muốn đổi người phụ trách, anh không nghe được chút gió nào sao?”
“Nguyên nhân thay đổi tạm thời không rõ, người bên Thụy Tư cũng rất ngạc nhiên.” Liễu Tiến khó chịu đáp.
Suy tư một lúc, Tần Tiểu Ý lấy bút gõ gõ bàn, “Anh tìm thời gian thích hợp, hẹn người phụ trách mới kia ra, tôi tự mình đi nói chuyện.”
Liễu Tiến gật gật đầu, hắn còn đang sứt đầu mẻ trán, vừa nghe cô nói sẽ tự thân xuất mã, liền nhẹ nhàng thở ra, năng lực của Tần tổng, bọn họ rất tin tưởng.
“Nhớ kỹ, phải tìm hiểu rõ ràng tính cách sở thích của người phụ trách mới đó, rồi mới giải quyết được chuyện.”
“Biết rồi.”
“Bên tổng bộ có gì mới không.” Tần Tiểu Ý phân phó Liễu Tiến xong, quay đầu hỏi Hướng Chỉ bên cạnh.
“Không có tin gì lớn, chỉ là Ngô Hiên vừa hoàn thành một vụ lớn, tổng công ty tổ chức tiệc mừng, các công ty con và quản lý đều nhận được thiệp mời, cũng có nhiều người nhận được mail.”
Tần Tiểu Ý vừa nghe đến Ngô Hiên liền cảm thấy sốt ruột, vẫy tay ra hiệu đổi chủ đề.
Sau khi hội nghị kết thúc, Hướng Chỉ chạy tới hỏi Tần Tiểu Ý, “Tần tổng, tiệc này chúng có tham gia không, công trình đó là hắn cướp từ tay chúng ta, nếu chúng ta đi, chỉ sợ hắn không có đất diễn a.”
“Vậy phải để hắn không có đất diễn rồi.” Tần Tiểu Ý cười khinh, “Nếu chúng ta không đi, có khi còn cho người cớ nói này nói nọ, phải đi mới thể hiện được ý chí của chúng ta.”
Hướng Chỉ bĩu môi, “Tuy biết vậy, nhưng vẫn cảm thấy thật chán ghét.”
Tần Tiểu Ý lắc đầu, cô gái nhỏ này yêu hận phân minh, không nên đả kích nhiệt huyết của cô nàng, nhưng trong thế giới đầy dối trá này, nhiệt huyết tràn đầy vẫn chưa đủ.
Buổi chiều đó, Liễu Tiến làm việc có hiệu suất đem tư liệu về người phụ trách mới của Thụy Tư cho Tần Tiểu Ý.
Nhìn ảnh chụp suất khí trong tư liệu, Tần Tiểu Ý vuốt cằm trầm tư.
Người đàn ông tên Từ Diệp này, cô biết, không những biết, bọn họ còn rất thân thiết, thân thiết đến nỗi từng lăn lộn trên giường, nhưng người đàn ông này không phải sau khi bọn họ chia tay không lâu đã xuất ngoại rồi sao? Sao bây giờ lại về?
Nhưng không thể không thừa nhận, tên đàn ông này ngày càng đẹp trai.
Tần Tiểu Ý thở dài, cố gắng nhớ lại thời gian hai người yêu nhau lúc trước, nhưng trí nhớ chỉ dừng lại ở đoạn cô vứt Từ Diệp ở nước ngoài, tự mình thở phì phì về nước.
Cái tên chết tiệt đó, ngay buổi tối bọn họ ngọt ngào ân ái, lại dám nɠɵạı ŧìиɧ, hơn nữa còn nɠɵạı ŧìиɧ (1) trong chuyến du lịch ngọt ngào của bọn họ, chân tên này đúng là dài, muốn dạng chân thì cho dạng tới nước ngoài luôn.
(1) Từ gốc: 劈腿 – Dạng chân.
Thời điểm hai người gặp nhau, hắn vẫn còn là kẻ tràn đầy khát vọng, là thanh niên đầy hứa hẹn, Tần Tiểu Ý cũng nhất thời bị quỷ ám, bị vẻ ngoài đẹp trai của hắn hấp dẫn, sau đó lại bị chí lớn và lý tưởng của thiếu gia làm cảm động, cam tâm tình nguyện nuôi hắn, thậm chí còn có kế hoạch kết hôn.
Bây giờ ngẫm lại, lúc đó bản thân đúng là ngốc đến đáng thương, Từ Diệp tuy rằng là đời thứ hai, nhưng nhìn vào kiểu sống an nhàn sung sướиɠ, kỳ thật chính là chỉ biết động khẩu không động thủ, dù không tốn tiền bạc trong nhà, nhưung ùng tiền của cô lại không nương tay, một kẻ như vậy, lúc đó bản thân lại cho là bảo bối, thật đúng là chó bị mù.
Chẳng qua bây giờ xem lại dung mạo, vẫn là bộ dáng tinh anh như trước.
Bây giờ hạng mục công ty về tay hắn, Tần Tiểu Ý đột nhiên cảm thấy không dễ, sợ hắn quan báo tư thù.
Tính toán một hồi, Tần Tiểu Ý vẫn quyết định gặp mặt Từ Diệp trước đã, nắm chắc tâm lý hai bên, để mai mốt gặp lại trên bàn đàm phán tình hình sẽ khả quan hơn.
Tự mình gọi cho Từ Diệp hẹn gặp, đối phương ở đầu bên kia điện thoại nói mấy lời hàn huyên, không có nửa phần ngạc nhiên nào, hẳn là đã sớm biết sự tồn tại của cô, đợi cô tìm tới cửa.
Hẹn xong, Tần Tiểu Ý gọi về nhà báo, nói tối nay không về ăn cơm, mẹ Vu trong điện thoại có chút tiếc hận, định tối nay mang cô đi đánh bài, cúp máy, Tần Tiểu Ý tự nhủ mình thật may mắn, muốn cô theo hầu một đám lão phu nhân đánh bài, quả nhiên là xin miễn cho kẻ bất tài.
Tại một nhà hàng trung bình, Tần Tiểu Ý canh thời gian đến đúng giờ hẹn, nhưng lúc ngồi vào ghế lại phát hiện Từ Diệp còn đến sớm hơn cô.
Từ Diệp theo cô ngồi vào ghế, ánh mắt liền chăm chú tập trung trên người cô. Chủ động giơ tay muốn bắt tay cô, “Tiểu Ý, mấy năm không gặp, em vẫn như xưa.”
Tần Tiểu Ý cười cười trả lời: “Mấy năm không gặp, thiếu chút nữa không nhận ra anh.”
“Đã già hay trông vẫn đẹp trai?” Từ Diệp mỉm cười hỏi.
Tần Tiểu Ý trừng mắt nhìn, có chút nghịch ngợm đáp: “Vừa già vừa đẹp trai.”
Món ngon liên tục đưa lên bàn, hai người nhiều năm không gặp lại, thoải mái trò chuyện, nói về cuộc sống, nói về thời sự, nói chuyện kinh tế, tiếng cười sảng khoái thỉnh thoảng vang lên, cứ như mấy tiết mục vứt bỏ tình yêu vài năm trước chưa từng xảy ra.
“Một người ở nước ngoài hẳn là sống không dễ dàng.” Được ba tuần rượu (2), Tần Tiểu Ý hai má đã hơi hơi đỏ ửng.
(2) Tuần rượu (tuần trà): khi uống rượu/trà phải uống nhiều người, rót rượu/trà cùng lúc cho tất cả, người này uống thì người kia cũng phải uống hết thì mới rót tiếp, rót cùng một lượt như vậy gọi là một tuần.
“Đúng là không dễ, vừa mới sang đã muốn về, nhưng ba anh sống chết không đồng ý.” Từ Diệp nắm ly rượu cảm khái nói xong, giương mắt nhìn cô, lập tức chuyển đề tài, “Chẳng qua dù vất vả ra sao, cũng không thảm như lần bị vứt bỏ ở nước ngoài không xu dính túi.”
Đến đây đến đây, nợ cũ vẫn chưa trả xong.
Tần Tiểu Ý ôm khóe miệng, ý cười càng sâu, ánh mắt híp lại, sóng mắt lưu chuyển, “Quả thật rất thảm, một cuộc du lịch ngọt ngào mật mật, lại bắt gian anh tại giường khách sạn, trên đời thê thảm lắm cũng chỉ là như thế thôi.”
Từ Diệp trong mắt hiện lên một tia chật vật, lập tức lắc đầu cười đáp: “Nếu anh nói anh bị hại, em có tin không?”
“Tốn nhiều tiền như vậy chạy ra nước ngoài hại anh, người nọ với anh có bao nhiêu thâm thù đại hận nhỉ.” Tần Tiểu Ý tỏ vẻ tò mò.
“Có lẽ lúc đó là em nhìn chưa cẩn thận, ở cùng anh lúc đó, là một người mẫu nổi tiếng.” Từ Diệp cau mày hồi tưởng.
Tần Tiểu Ý cố nén xúc động mắt trợn trắng, bắt gian bạn trai tại giường, cô đã muốn phát hận, làm sao còn tâm tư đi nhìn người phụ nữ kia là ai.
“Anh chỉ là khách du lịch, không biết sao lại hên gặp được người mẫu như vậy, đối phương còn nhiệt tình chủ động quyến rũ anh, chỉ cần là người đàn ông bình thường, dụ hoặc như vậy ai cũng không kiềm được.” Từ Diệp cười khổ, tiếp tục nói: “Sau đó người mẫu đó tự nói với anh, cô ấy là nhận tiền của người khác mới quyến rũ anh.”
Tần Tiểu Ý có chút giật mình, chuyện vài năm trước, thật đúng là có ẩn tình, “Có người trả tiền cho cô người mẫu đó quyến rũ anh, mục đích là gì?”
Từ Diệp tiếp tục cười khổ, “Chuyện này anh nghĩ mấy năm rồi, cũng không nghĩ ra, đối phương làm như vậy ngoại trừ việc khiến em bỏ anh, còn có gì khác đâu.” Một ngụm uống nửa ly rượu, Từ Diệp do dự một chút, hỏi: “Lúc hẹn hò với anh, em có phải còn dây dưa với người nào khác?”
Tần Tiểu Ý trở mắt, “Nếu lúc đó em thật có dây dưa với ai, sẽ không hẹn hò với anh rồi, em ghét nhất là một chân đạp hai đùi.” Thốt ra lời này xong, liền nhớ tới tình huống trước mắt của mình và Vu Hạo Viễn, không khỏi có chút nhụt chí.
“Nhiều lý do như vậy cũng không thay đổi được gì, huống gì lúc đó là tự anh không giữ được mình.” Tần Tiểu Ý vẫy tay, “Qua nhiều năm vậy rồi, có nhiều chuyện đã sớm không phải là của mình, không cần phải canh cánh trong lòng, hy vọng chúng ta vẫn là bạn bè.”
Từ Diệp ung dung, gật gật đầu, cho dù bản thân có tâm tư, người trước mắt cũng đã khoác áo của người khác.
Lần này trở về, ba hắn tìm hắn tâm sự trước, mục đích là để nói cho hắn nghe, Tần Tiểu Ý mà hắn tâm tâm niệm niệm, đã trở thành vợ của Vu Hạo Viễn tiếng tăm lừng lẫy thành phố S, muốn hắn ngừng lại.
Sau đó hắn nói: “Chúng ta có giao tình, nhưng chuyện công trình, anh nửa phần cũng không thỏa hiệp, dùng thực lực của bọn em đàm phán với anh đi.”
“Tất nhiên rồi.” Tần Tiểu Ý gật đầu đáp lời, trong lòng lại không cho là đúng, rõ ràng là công báo tư thù.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ cuộc nói chuyện của hai người, Tần Tiểu Ý nói câu xin lỗi rồi cầm di động ra khỏi ghế, là Vu Hạo Viễn gọi đến.
“Anh đang ở Kim Thịnh, em hẹn người ta xong thì qua đây.” Người đàn ông nhàn nhạt nói.
“Sang đấy làm gì?” Tần Tiểu Ý thuận miệng hỏi.
“Giới thiệu vài bạn bè cho em gặp.”
“Được, em sắp xong rồi, gặp lại sau.” Tần Tiểu Ý không hỏi nhiều nữa, cúp máy xoay người ngồi vào ghế.
Kim Thịnh là câu lạc bộ tư nhân nổi danh ở thành phố S, người ra vào nơi này, thân phận đều là phi phú tức quý (3), Vu Hạo Viễn tụ họp với một số bạn bè quen biết ngẫu nhiên gặp ở đây.
(3) Phi phú tức quý: không giàu thì cũng có địa vị.
Nói là tụ họp, kỳ thật phần lớn thời gian là Vu Hạo Viễn buồn lòng uống rượu, bình thường không tham dự nói chuyện phiếm, bạn bè sớm đã quen bộ dáng lạnh như băng của hắn, cũng không ngại, dù sao cuối cùng đều là tổng tài hắn trả tiền, coi hắn như cái ví tiền di động cũng tốt.
Những người chân chính được Vu Hạo Viễn xếp vào danh sách, kỳ thật không có bao nhiêu, đều là bạn lớn lên từ nhỏ cùng hắn, bạn bè lúc đọc sách, Triệu Diệc Ninh là một trong số đó, hai người là bạn học sơ trung trung học Đại học, du học cùng lúc, tuyển vào cùng một quốc gia, so với mấy người khác, tình cảm Triệu Diệc Ninh và Vu Hạo Viễn, có sâu hơn một tí.
Chờ Vu Hạo Viễn cúp máy, Triệu Diệc Ninh mở miệng cười: “Bình thường bọn mình gọi cậu ra tụ họp cậu đều lười đến, hôm nay là ngọn gió nào, có tài như vậy khiến lão nhân gia cậu tự mình hẹn bọn mình.”
Vu Hạo Viễn quay đầu nhìn một đám nam nữ đang vây quanh chỗ chơi mạt chược, đáp phi sở vấn (4): “Gia quyến cậu lại thay đổi rồi à?”
(4) Đáp phi sở vấn: hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Triệu Diệc Ninh nhún nhún vai, “Cậu đột nhiên muốn dẫn gia quyến đến, mình đây độc thân có thể mang ai, chẳng lẽ mang theo bà người làm? Cho nên chỉ có thể tùy tiện tìm đại.”
Vu Hạo Viễn nhíu mày, lâu nay hắn vẫn muốn gặp thử style của Triệu Diệc Ninh là thế nào.
“Vừa rồi gọi điện là kêu Ngô Tĩnh tới sao?” Triệu Diệc Ninh liếc mắt đưa tình với hắn.
Lời này mặc dù đã biết là cố hỏi đùa, nhưng Vu Hạo Viễn sắc mặt vẫn lạnh xuống, “Vợ mình chỉ có một.”
Triệu Diệc Ninh cảm thấy kinh ngạc, Tần Tiểu Ý kia trong lòng hắn quả nhiên quan trọng, chỉ chuyện đó thôi đã vui muốn đùa rồi, vội vàng đáp: “Biết rồi biết rồi, Tần tổng mới là heart-strings của cậu, Ngô Tĩnh chỉ là dùng để nhiễu loạn tầm mắt người ngoài thôi, thật là âm hiểm quá.” Tuy biết bối cảnh của Vu Hạo Viễn quyết định tính cách và tác phong làm việc của hắn, nhưng thân là bạn bè hắn, Triệu Diệc Ninh vẫn không nhịn được muốn nôn.
Hai người lớn lên cùng nhau, Triệu Diệc Ninh hiểu nhất, tên này bề ngoài lạnh như băng, là người bạn âm lãnh, kỳ thật là kẻ tâm tư cuồng nhiệt, mà sự cuồng nhiệt này, nhiều năm trước đã đặt hết vào một người phụ nữ tên Tần Tiểu Ý.
Cho tới bây giờ, Triệu Diệc Ninh đều cảm thấy bản thân là người tốt, không hẳn là người tốt, nhưng tối thiểu hắn vẫn có thể xem là người có trách nhiệm. Còn người nắm giữ thế lực hắc đạo khổng lồ Vu Hạo Viễn kia, cứ cho là người xấu đi, nhưng cái tên xấu xa hoàn toàn này, chuyện tình cảm so với người tốt như hắn là hơn ngàn vạn lần.
Trong cái thời đại tình cảm tốc hành như thế này, đâu có ai mà mười mấy năm như một ngày, tình yêu say đắm trong lòng hắn vẫn như lúc ban đầu, đây là chuyện khó tưởng tượng cỡ nào.
“Đừng có ở trước mặt cô ấy nhắc tới Ngô Tĩnh.” Vu Hạo Viễn không để ý đến hành động muốn nôn của hắn, lạnh giọng cảnh cáo.
Triệu Diệc Ninh rất muốn cười to thành tiếng, này không phải bịt tai trộm chuông sao, cho dù bọn họ không nói đến, nhưng ngoại giới có mấy người không biết Ngô Tĩnh là tình nhân của hắn? Nghĩ lại Tần Tiểu Ý đối với sự tồn tại của Ngô Tĩnh cũng là nhất thanh nhị sở.
“Không nhắc đến thì coi như không tồn tại sao?” Triệu Diệc Ninh nghiêm túc đáp: “Tin mình đi, nếu cậu muốn cùng Tần tổng ân ái, Ngô Tĩnh sẽ là chướng ngại lớn nhất giữa hai người, cho dù cô ấy là quân cờ đã hấp dẫn mọi nguy hiểm, cũng không được đâu.”
Vu Hạo Viễn quơ quơ ly rượu trong tay, “Mình sẽ giải quyết.”
Triệu Diệc Ninh trừng to mắt, “Cậu muốn giải quyết thế nào, trực tiếp bẻ người luôn à? Quả nhiên là tác phong của hắc đạo mấy cậu.”
Vu Hạo Viễn hừ lạnh một tiếng, để ý tới hắn nữa.
“Tần tổng quả thật là người rất bận, giờ này còn chưa cơm nước xong.” Triệu Diệc Ninh nhìn nhìn thời gian thuận miệng nói ra câu này, nhưng rất nhanh liền phát hiện Vu Hạo Viễn biểu tình lạnh thêm một tí, tâm lý buồn bực, chẳng lẽ mình lỡ lời?
Vu Hạo Viễn lại hừ lạnh một tiếng, tiếp tục không để ý tới hắn.
Triệu Diệc Ninh sờ sờ cái mũi, có chút mạc danh kỳ diệu, tên này sao mà dễ thành đối đầu như vậy, tùy tiện nói mấy câu cũng thành đυ.ng chạm.
Một lát sau, một người phục vụ đến gõ cửa nói có người tìm Vu tiên sinh, biểu tình Vu Hạo Viễn mới dịu đi nhiều, đứng dậy ra ngoài đón.
“Ngại quá, để mấy anh đợi lâu.” Tần Tiểu Ý cười cười tỏ vẻ xin lỗi với Vu Hạo Viễn.
Vu Hạo Viễn lắc đầu nói không sao, dẫn cô vào phòng.”
Vài người trong đó dừng động tác, cùng nhìn về phía Tần Tiểu Ý, Triệu Diệc Ninh cũng rất chân chó chạy tới bắt tay cô, nói: “Nổi tiếng không bằng gặp mặt, Tần tổng quả thật khí độ phi phàm nha.”
Khen phụ nữ mà dùng từ này, tiên sinh ngươi cố ý à! Tần Tiểu Ý dở khóc dở cười bắt tay hắn, tay hai người sắp chạm liền bị bàn tay to của Vu Hạo Viễn ngăn cản, chỉ nghe hắn nói: “Đừng khách khí với cậu ta.”