Editor: Tịnh
Beta: Vũ Ngư NhiBước vào trong phòng, Ôn Dục Nhiễm bị không khí ẩm ướt lại tràn đầy tro bụi bên trong làm sặc đến ho khan. Từ mạng nhện khắp nơi trong phòng xem ra, hiển nhiên đã rất lâu không có người tiến vào nơi này, mà trong phòng cũng không có trang trí dư thừa, chỉ có một cái cầu thang ở giữa dẫn xuống dưới. Từ này nhìn xuống vô cùng tối, không có cách nào đoán được phía dưới có gì.
Từ chỗ này dẫn xuống lòng đất, sau khi đi vào nhất định là một màu đen kịt, cho nên bọn họ bật đèn pin lên rồi mới dọc theo cầu thang này đi xuống.
Cầu thang được làm bằng gỗ, bởi vì thời gian cũng đã rất lâu rồi, lúc đạp lên phát ra tiếng “cọt kẹt” rất chói tai, khiến cho người ta lo lắng có khi nào bước thêm bước nữa sẽ đạp gãy bậc thang hay không.
Sự thật chứng minh, kiến trúc dưới hầm của nhà cổ này cũng không phải là công trình bã đậu, ít nhất bọn họ đã an toàn đi hết cái cầu thang, cũng không xảy ra sự cố gì.
Trên cánh cửa tử đàn trước mặt có hai mảnh giấy được dán chéo như dán lá bùa niêm phong. Thiên Lang gỡ xuống, giơ tay đẩy hai cánh cửa gỗ dày nặng này ra, trong không khí bay lên một ít bụi.
Theo tiếng ma sát lúc cửa được mở ra, Ôn Dục Nhiễm dựa vào ánh sáng đèn pin thấy được cảnh tượng phía sau.
Giống hệt như trong tưởng tượng tràn đầy không khí cổ xưa. Hai trụ đá lẳng lặng đứng hai bên đại môn, mà trên mặt đất trước đại môn loang lổ vết máu, bao gồm trên trụ đá tựa hồ cũng có vết tích đã biến thành màu đen, hơn nữa còn có thể thấp thoáng nhìn thấy vết cào.
“Nếu như công cụ của gia chủ đang ở biên giới mất lý trí sẽ bị vứt tới đây. Lá bùa ở ngoài cửa là để cảnh cáo người trong gia tộc không nên đi vào, mà toàn bộ trong ngôi nhà này đều được thiết lập trận pháp, những thứ đó không thể chạy được.”
“Bọn họ nhốt chúng nó ở đây, vậy nếu như người trong tộc muốn tế đàn thì phải làm sao? Gắng gượng chống đỡ hả?” Ôn Dục Nhiễm cảm thấy khó mà tin nổi, dù sao cũng không đến nỗi tự tìm phiền phức cho mình chứ!
Cười vỗ vỗ vai Ôn Dục Nhiễm rồi ra hiệu anh đi cùng với mình, Thiên Lang vừa đi vừa nhẹ giọng trả lời: “Ban đầu xây dựng nơi này là dùng để cúng tế và đặt lại Vạn Tượng hoàn bội. Thế nhưng trên thực tế không có một gia chủ nào buông tha cho quyền sở hữu công cụ thả ngọc bội lại chỗ cũ. Cho nên nơi này trên thực tế chẳng khác gì bị bỏ đi.”
“Như vậy nếu như quái vật phát điên thì rất khó xử lý, cho nên công kích và gϊếŧ chết bọn họ có độ nguy hiểm rất lớn. Mà khí tức của Vạn Tượng hoàn bội ít nhiều gì cũng có thể áp chế những người bị biến thành quái vật này, cho nên mới có thể chọn nhốt ở đây.”
Từ cổng lớn đi vào, hai bên đều là hành lang giống hệt nhau, bọn họ lựa chọn bên phải. Mà hành lang này không phải thẳng tắp mà là có độ cong nhất định, e rằng nơi giao nhau cuối cùng của hai hành lang sẽ thành một hình vòng tròn. Mà bên trái hành lang hình tròn này cứ cách một đoạn sẽ có một cánh cửa, Thiên Lang nói những cánh cửa đó sẽ thông vào bên trong, có cái sẽ thông tới đại sảnh trung tâm.
Mục đích bọn họ đến đây rất rõ ràng, chính là tầng tế đàn ở tận cùng, cho nên bọn họ cũng không định đi vào đại sảnh trung tâm.
Đáng nhắc tới chính là khi đi trong hành lang này, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vết cào, vết cắn và vết máu trên tường. Nhất là cánh cửa thông đến đại sảnh trung tâm bị phá hoại rất nhiều, từ vết tích xem ra đều là do bị đập.
Đi cũng khá lâu, Ôn Dục Nhiễm cũng không thấy có cầu thang đi xuống, cộng thêm mặt đất dưới chân tựa hồ có góc độ thấp xuống. Cho nên anh suy đoán e rằng nơi này căn bản không có cầu thang, mà là có lẽ hành lang này dẫn đến tầng cuối cùng.
Giữa lúc anh nghĩ như thế đã thấy phía trước cách đó không xa xuất hiện lối rẽ.
Có lẽ cũng không thể nói là lối rẽ, chẳng qua là nối liền với hành lang ở lối khác, mà hai bên của hai người vẫn luôn kéo dài, dẫn đến thoạt nhìn như là đang đối mặt với ba lối rẽ, trên thực tế nó giống như hai hình tròn nối lại cùng một chỗ.
Bởi vì độ cao khác nhau cho nên không thể gắn kết với nhau, vì thế hành lang tầng dưới có vẻ lớn hơn tầng trên, kiểu trên hẹp dưới rộng này có chút giống Phật tháp.
Nhưng mà vừa mới đi vào tầng dưới hành lang không lâu, ánh sáng đèn pin đã quét tới một cái bóng nằm rạp dưới đất.
Đột nhiên dừng chân, Ôn Dục Nhiễm cứ như vậy đứng tại chỗ, lăng lăng nhìn về quái vật đã không còn hình người phía trước. Không biết bây giờ mình nên kinh hãi hay là khϊếp sợ.
Quái vật kia giống như con vật vậy. Tứ chi chạm đất, tóc dài vô cùng, tán loạn đến lộn xộn, quần áo trên người đã rách rưới. Rõ ràng có thể nhìn ra xương cốt nó cũng có biến hóa rất lớn. Khớp chi dưới vặn vẹo, mà xương sườn ở l*иg ngực cũng dài ra nhọn hoắc, thậm chí đâm rách bộ ngực làm lộ cả da thịt. Hàm răng cũng biến thành răng nanh, hiện rõ ra bên ngoài thậm chí không thấy môi ở đâu. Móng tay ố vàng nhìn thoáng qua cực kỳ sắc bén.
Đôi mắt quái vật gần như lồi ra khỏi viền mắt, tràn ngập tơ máu. Lúc này nó đang nhìn chằm chằm bọn họ, trong miệng chảy nước dãi, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
Nếu như không đến đây, như vậy đây chính là hình dạng cuối cùng của Thiên Lang.
Nghĩ tới đây, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy tâm tình có chút phức tạp. Nhưng Thiên Lang lại chẳng có cảm tưởng gì, chỉ là không hề bị lay động mà nhìn quái vật ở đối diện, giơ tay lên vuốt ve ngọc bội Ôn Dục Nhiễm mang theo trên ngực.
Nhìn thấy động tác của y, quái vật phát ra một tiếng kêu giống như nghẹn ngào, quay người nhanh chóng chạy đi.
“Đừng lo, ít nhất trước khi trả ngọc bội lại, chúng nó không dám tới gần chúng ta.” Nắm chặt tay Ôn Dục Nhiễm, Thiên Lang tiếp tục bước không nhanh không chậm về phía trước, giọng bình tĩnh, “Nếu ngài có hứng thú với căn phòng trung tâm cũng có thể đi xem, chúng ta không phải không có thời gian.”
“Vẫn là đi nhanh chút thôi, ở chỗ này ngoại trừ mạng nhện và quái vật cũng không có gì đẹp mắt, tôi tình nguyện về nhà ngủ sớm còn hơn.” Ngẫm lại trên đường về không chừng bọn họ sẽ gặp nhiều tai nạn giống như Đường Tăng đi thỉnh kinh, Ôn Dục Nhiễm chợt cảm thấy tiền đồ tối tăm.
Bất kể nói thế nào, bọn họ vẫn phải tiếp tục tiến lên, mặc dù hành lang này dài giống như còn đường xuống địa ngục, nhưng dọc theo con đường này bọn họ lại chỉ thấy vài con quái vật. Còn từng thấy có con có lẽ bị đồng loại cắn xé tới chết, thi thể chỉ còn dư lại xương cốt, bị gặm đến từng mảnh nhỏ.
Ôn Dục Nhiễm không tính thử xem bọn họ đã đi bao lâu, chỉ là biết có lẽ đã đi lâu lắm rồi, lúc này mới ở nơi cuối cùng giao nhau của hình tròn thấy được cái gọi là tế đàn.
Đó là một cái bàn hình tròn, xung quanh có những cầu thang ngắn, cũng không tính là lớn, ở giữa có một cái trụ cao chừng nửa người, trên đó có một cái rương nhỏ đã mở ra.
Chỉ cần thả lại Vạn Tượng hoàn bội, nghe thấy được hương vị người sống lũ quái vật đều tụ tập tới đây. Vì bảo đảm đến khi về không xảy ra sự cố gì, đầu tiên Thiên Lang thay đổi tay cầm đèn pin để xác định lượng pin, sau đó kéo Ôn Dục Nhiễm ngồi xuống nghỉ ngơi.
Hai người ngồi rất gần, Thiên Lang hầu như là dựa vào bên tai Ôn Dục Nhiễm nói: “Chuyện sau này cùng đi du lịch, bây giờ ngài đổi ý ta vẫn chấp nhận.”
“Tôi đổi ý làm gì, du lịch cũng không phải chuyện gì xấu, sau khi chính thức đi làm nói không chừng sẽ không có thời gian.” Hơi nóng phả vào tai khiến Ôn Dục Nhiễm cảm giác mình nổi da gà, anh nhanh chóng cố tình cách đầu xa một chút, “Ngược lại tố chất tâm lý anh mạnh dữ, nếu để cho tôi biến thành quái vật, còn không bằng chết quách cho rồi.”
“Đúng là xấu thật, so với bị ngài nhìn thấy bộ dạng đó, vẫn là chết càng làm cho ta hài lòng hơn.” Dường như cực kỳ đồng ý mà gật đầu, Thiên Lang đưa tay ôm chặt Ôn Dục Nhiễm, vô cùng thỏa mãn mà than thở một tiếng, “Có thể gặp được ngài, có phải đã dùng hết may mắn của ta rồi không?”
Ôn Dục Nhiễm im lặng, thế nhưng cũng không chối bỏ, chỉ là ngồi ở đó tùy ý y ôm: “Nói thật, tôi không thấy tốt hơn chỗ nào, nhiều lắm là anh mạnh hơn lúc ở Thiên gia mà thôi.”
Ngược lại là anh, thật không biết là xui xẻo hay là may mắn nữa.
“Nhưng ta cảm thấy được nếu như không gặp được ngài, lúc trước ta và người chết cũng không khác gì nhau.”
Nói xong, một tay Thiên Lang khẽ nâng cằm Ôn Dục Nhiễm lên, tiến sát về phía trước hôn.
Đây là một nụ hôn vô cùng cuồng nhiệt, đầu lưỡi Thiên Lang không ngừng đảo qua niêm mạc, cổ họng và hàm răng Ôn Dục Nhiễm, như là muốn tất cả ngóc ngách đều có hơi thở của mình.
Trong lúc Ôn Dục Nhiễm đang đắm chìm trong đó, đột nhiên cảm thấy môi dưới tê rần, ngay sau đó là mùi máu tanh lan tràn ra trong miệng.
Phản xạ có điều kiện mà rút ra, Ôn Dục Nhiễm che miệng mờ mịt nhìn về phía Thiên Lang không nói câu nào đã cắn ngươi, căn bản không biết là ai làm.
“Xin lỗi, kết thúc khế ước cần một ít máu.” Mang theo áy náy nói như thế, Thiên Lang mở tay Ôn Dục Nhiễm ra, sau đó tháo găng tay ra dùng ngón tay dính ít máu trên môi Ôn Dục Nhiễm, bôi lên Vạn Tượng hoàn bội.
“Muốn máu nên anh cắn người à?” Ôn Dục Nhiễm cảm thấy huyệt thái dương mình lại giật giật, từ trong túi cá nhân lấy chai nước ra uống, lúc này mới tẩy được mùi máu tươi trong miệng. Anh lấy đầu lưỡi khẽ liếʍ miệng vết thương, cũng không lớn lắm, máu cũng không nhiều, mấy ngày là lành thôi.
Anh lấy ngọc bội trên cổ xuống đưa cho Thiên Lang.
Thiên Lang dùng lưỡi dao cắt mu bàn tay mình, cũng nhỏ máu lên ngọc bội, giống như tái diễn lại lúc bọn họ mới gặp vậy.
Sau đó theo lời giải thích của Thiên Lang, Ôn Dục Nhiễm phải đích thân bỏ Vạn Tượng hoàn bội vào cái rương kia, sau đó đóng lại, coi như là hoàn thành quá trình này sau đó mới có thể rời đi.
Ôn Dục Nhiễm làm theo lời y nói, chuyện sau đó hai người đều hiểu rõ trong lòng, không cần nói liền cùng nhau chạy nhanh dựa theo con đường cũ.