Editor: Tịnh
Beta: Vũ Ngư Nhi“Vậy hở?” Ôn Dục Nhiễm chớp mắt mấy cái, suy đoán đây có lẽ là do thể chất khác người của anh. Dù sao bây giờ anh nhạy cảm với mấy thứ này hơn người bình thường chút, “Hát cũng được đấy, không hề u ám, cảm giác như là người sống. Thế nhưng khả năng này không lớn lắm.”
“…” Còn không kịp phát hiện bạn đồng hành vừa mới vui mừng ra mặt đã bị nghẹn trở lại, Lữ Hoằng Ngôn nói tiếp, “Cho nên?”
“Ông ngu à? Rành rành là bị giở trò như nãy rồi. Tất nhiên là nhanh chóng quay đầu chạy thôi ba.” Ôn Dục Nhiễm cho cậu chàng một ánh mắt khinh bỉ, “Lẽ nào ông muốn đi lên để ma nữ tỷ tỷ đưa tiễn đầy ấm áp hử?”
Lữ Hoằng Ngôn bị anh nói đến uất nghẹn trong lòng, nhưng vẫn nghe theo đề nghị của anh xoay người chuẩn bị trở về đường cũ. Nhưng vừa muốn cất bước thì lại nghe thấy cầu thang truyền đến tiếng bước chân, thật giống như đang lên lầu.
Có thể nghe được tiếng bước chân nên dễ dàng khiến người ta tin tưởng đó là một người sống. Phản ứng đầu tiên của Ôn Dục Nhiễm là cũng có người khác đến nơi này, song lập tức lại cảm thấy không đúng.
Kiểu bước chân không nhanh không chậm này anh có ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Mà Thiên Lang nói “Sẽ không bị thương” trước đó anh cũng nhớ rất rõ ràng. Đó là lúc tiến vào sào huyệt, nhưng bây giờ anh không dám đánh cược.
Huống chi nếu là người sống thật, ở cái nơi âm u khủng bố này thì sao giữ vững được bước chân ổn định như vậy chứ?
Cho nên Ôn Dục Nhiễm liền kéo Lữ Hoằng Ngôn đang vừa đi vừa nhìn chằm chằm phía trước: “Chạy mau, hẳn không phải là người sống.”
Nói xong cũng không kịp giải thích, quay đầu lập tức chạy về phía đầu hành lang khác.
Có lẽ là ngữ khí của anh quá đỗi bình tĩnh, hoặc là thật sự là bị nơi quỷ quái này doạ sợ rồi, Lữ Hoằng Ngôn cũng không hỏi lý do, phản xạ có điều kiện mà nhanh chân bỏ chạy theo phía sau Ôn Dục Nhiễm.
Ai cũng không dám quay đầu nhìn lại hay liếc mắt xem đằng sau rốt cuộc là thứ gì. Hai người chạy thật nhanh trên hành lang dài. Mà tiếng bước chân kia giống như ruồi bu lấy mật tô điểm theo ở phía sau.
Lúc chạy đến cửa cầu thang, nếu chạy xuống dưới thì sẽ gặp lại cái xác hồi nãy. Có lẽ là trong tiềm thức vẫn chống cự với thứ này, Ôn Dục Nhiễm theo bản năng chọn lên lầu. Mà Lữ Hoằng Ngôn tất nhiên cũng theo chân của anh.
Lúc chạy đến lầu ba, Ôn Dục Nhiễm mới ý thức được mình làm chuyện ngu ngốc cỡ nào.
Hối hận đã không còn kịp rồi, Ôn Dục Nhiễm vừa nhỏ giọng gọi Lữ Hoằng Ngôn tắt đèn điện thoại di động, vừa kéo người vào bên cạnh như một chớp. Đóng chặt cửa lại, ngồi xuống không dám thở mạnh.
Trong bóng tối hai thằng đàn ông níu áo lẫn nhau, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, ngay cả hít thở cũng vô cùng cẩn thận không phát ra âm thanh, nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài.
Nín hơn nửa ngày, thế nhưng lại không nghe thấy bên ngoài truyền đến bất kỳ động tĩnh gì. Hai người vừa cảm thấy ngạc nhiên vừa bất an với chuyện này. Hi vọng vật kia không đuổi theo, lại lo lắng nó đang canh chừng ở gần đó.
Giằng co mãi như vậy khiến Ôn Dục Nhiễm nhớ lại buổi tối không vui nọ.
“Làm sao bây giờ?” Lữ Hoằng Ngôn kiềm giọng xuống thấp nhất, căng thẳng hỏi.
Ôn Dục Nhiễm muốn nói anh cũng không biết. Nhưng trước lúc anh nói chuyện, góc phòng đột ngột truyền tới một tiếng vang như là vải vóc ma sát với sàn nhà.
Thần kinh phút chốc liền căng đến chặt nhất, Lữ Hoằng Ngôn đột nhiên ấn sáng điện thoại sáng lên rọi về phía truyền đến tiếng động. Tia sáng trắng yếu ớt chiếu sáng một mảng tường cùng với một cô gái đang ngồi xổm dưới bàn trợn mắt nhìn bọn họ.
“Ấu shệch!” Hai người không hẹn mà cùng kêu lên sợ hãi. Mà cô gái mặt trắng bị soi kia dĩ nhiên cũng la lên ngay sau đó.
Đang kêu ra tiếng, Ôn Dục Nhiễm mới nhớ tới bên ngoài có khi có một con quỷ đang du đãng khắp nơi. Lúc này bọn họ lên tiếng chẳng phải là tự đào hố chôn sao: “Xong, chạy mau!”
Hai người gần như lập tức đứng lên, Lữ Hoằng Ngôn một phát mở cửa ra, cắm đầu chạy ra bên ngoài. Ánh sáng điện thoại di động thoáng xoẹt qua cửa cầu thang, dường như soi ra một bóng người, Ôn Dục Nhiễm cũng không chắc đó là bóng của bọn họ hay là của con quỷ kia nữa. Chỉ là lại một lần nữa triển khai thi chạy trên hành lang, còn suýt nữa là vấp phải cái xác đang nằm ngang giữa đường.
Sau khi chạy một đoạn, Lữ Hoằng Ngôn ở phía trước đột nhiên dừng bước. Ôn Dục Nhiễm bị cậu đột nhiên dừng lại làm cho không ứng phó kịp, suýt chút nữa va vào lưng, còn chưa lên tiếng oán giận đã nghe Lữ Hoằng Ngôn khϊếp sợ nói: “Chuyện gì thế này, phía dưới cầu thang đâu rồi?!”
Hiển nhiên cậu cũng biết tầng này rất nguy hiểm, đương nhiên sẽ muốn chạy xuống lầu dưới. Đây cũng là ý nghĩ của Ôn Dục Nhiễm. Mà bây giờ cầu thang vốn phải chia làm một trên một dưới dĩ vậy mà thiếu một tầng. Lẽ ra đi xuống lầu dưới là gạch men kín mít khắp nơi. Hình như vốn là như vậy.
Thấy vậy Ôn Dục Nhiễm cũng vô cùng ngạc nhiên. Không có kiến trúc sư nào chơi độc như vậy ở tầng trệt. Huống hồ bọn họ trước đó ở khu kí túc xá giáo viên, đương nhiên là biết chỗ này vốn có cầu thang.
Đột nhiên, một người từ phía sau chạy tới, kéo cánh tay Ôn Dục Nhiễm. Giọng nữ trẻ trung mang theo tiếng khóc nức nở dò hỏi: “Sao? Có chuyện gì vậy? Chạy nhanh đi, nó sắp đuổi tới rồi!”
Người vừa rồi ở trong phòng là người sống?Ý nghĩ nghi ngờ chợt lóe lên, Ôn Dục Nhiễm cũng biết lúc này không có thời gian cho bọn họ đào cái hố xuống lại dưới lầu. Chỉ có thể dùng sức đẩy đẩy Lữ Hoằng Ngôn: “Kệ đi, chạy trước rồi nói.”
Ngay khi bước vào lầu bốn, Ôn Dục Nhiễm liền cảm thấy tầng này lượn lờ một luồng hơi thở khiến người khác không thoải mái. Cho dù không đến nỗi cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn làm cho người ta không thích cho được.
Tiếng bước chân vẫn đang đến gần, Lữ Hoằng Ngôn chạy ở phía trước quay người muốn trốn vào căn phòng bên phải cách đó không xa lại bị Ôn Dục Nhiễm lôi trở về.
“Đừng vào phòng này, đổi một phòng khác!” Đó là phòng Ôn Dục Nhiễm ở lúc đầu. Mặc dù nói không rõ nguyên nhân nhưng trực giác nói cho anh biết nếu như trốn vào nơi đó e rằng kết quả sẽ không ai muốn.
Ôn Dục Nhiễm mạnh mẽ kéo Lữ Hoằng Ngôn tiến vào trong một phòng khác. Đương nhiên, cô gái tình cờ gặp phải cũng vào cùng.
Thầm tắt đèn điện thoại di động, ba người đều không tự chủ được nín thở, hết sức chăm chú nghe tiếng bước chân ngoài cửa kia.
Y hệt trong ấn tượng của Ôn Dục Nhiễm, rõ ràng vẫn có một khoảng cách lại tựa như gần trong gang tấc. Đến gần, sau đó lại dừng lại cách bọn họ không xa.
Nếu như lại giống như lần trước, vậy kế tiếp vật kia nên đi vào trong phòng.
Lợi dụng kẽ hở yên tĩnh ngắn ngủi này, Ôn Dục Nhiễm tự hỏi tiếp theo nên làm gì. Lợi dụng thời gian nó vào phòng lập tức bỏ trốn hay là cứ án binh bất động chờ đối phương rời đi trước? Nhưng mà con mắt nhìn thấy qua khe cửa kia… Bên ngoài thật sự chỉ có một con thôi sao?
Cô gái gặp phải vừa rồi sau khi vào phòng vẫn nắm thật chặt tay áo Ôn Dục Nhiễm. Bàn tay còn đang run rẩy, thoạt nhìn thực sự sợ hãi.
Sau đó tiếng bước chân lại vang lên, nghe hình như là đi vào trong phòng kia.
Cẩn thận mở cửa ra một cái khe, Ôn Dục Nhiễm từ khe cửa nhìn về phía ngoài cửa, vừa khéo thấy một bóng người động tác vô cùng cứng ngắc mất tự nhiên chậm rãi đi vào gian phòng kia. Vì lo lắng bị phát hiện cho nên không mở điện thoại di động, trong hoàn cảnh tối thui như thế này căn bản không thấy rõ nó có dung mạo ra sao. Chỉ đại khái nhìn ra hình thể đối phương có chút quái dị.
Không thấy gì khác nữa ngoài cửa, Ôn Dục Nhiễm liền nhỏ giọng nói với bọn họ: “Nó đi vào rồi, chúng ta nhỏ giọng một chút, nhanh chóng xuống lầu từ chỗ này. Khỏi tìm giấy tờ đèn pin gì đó.”
Căng thẳng mà đi qua cái cửa nửa khép, ba người lại không dám thở mạnh, đem cảm giác về sự tồn tại của chính mình hạ xuống thấp nhất, đồng thời cố gắng đi xuống lầu bằng tốc độ nhanh nhất.
“A a a a!!!”
Giữa lúc Ôn Dục Nhiễm đặt chân ngay bậc thang cuối cùng xuống lầu ba, một tiếng thét thê thảm chói tai đột nhiên vang lên doạ anh giật mình. Tưởng đâu bọn họ bị phát hiện rồi, lập tức phát hiện âm thanh đó truyền đến từ phòng anh ở.
Thấy anh bỗng nhiên cứng đờ, Lữ Hoằng Ngôn khẽ kéo anh rồi nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?” Đồng thời ấn sáng điện thoại di động lên, bởi vì vẫn chưa đi quá xa cho nên vẫn không dám mở chế độ đèn pin, chỉ dựa vào màn hình phát ra tia sáng miễn cưỡng chiếu rọi.
Kỳ lạ là trừ anh ra hai người kia có vẻ đều không có gì khác thường, dường như không nghe thấy tiếng rít gào mới rồi kia.
“Không có chuyện gì, cầu khấn Thượng Đế phù hộ mà thôi.” Ôn Dục Nhiễm thuận miệng đáp qua loa.
Nói như vậy, tiếng bước chân nghe thấy vào buổi tối hôm đó, có dao từ gầm giường đâm xuống. Khi ấy còn có vết máu lan tràn ở trên giường.
Anh hơi hoang mang, lỡ như lần này giống với lần ở cô nhi viện, chỉ là ảo ảnh chuyện trước kia mà thôi. Thế nhưng Lữ Hoằng Ngôn bọn họ cũng nghe được những tiếng bước chân kia. Nếu như nói những gì xảy ra là thực tại, nhưng lại chỉ có anh nghe thấy tiếng kêu to vừa nãy.
Liếc mắt nhìn tầng dưới biến đâu mất như cũ, Ôn Dục Nhiễm yên lặng thêm một câu:
Còn cái cầu thang ma quỷ này nữa.“Đi qua bên kia đi, hi vọng cái cầu thang kia không thích chơi trốn tìm. Tôi sợ chút nữa nó sẽ xuống dưới. Chúng ta nhanh lên một chút.”
Không dám làm ra động tĩnh quá lớn, bọn họ chỉ có thể chạy chậm suốt quãng đường. Sau khi chạy được xa xa rốt cục mới dám mở đèn lên chiếu sáng. Vào thời điểm này niềm vui bất ngờ duy nhất có lẽ chính là cô gái kia lúc hành động một mình đã nhặt được một cái đèn pin.
Nhưng mà không may, dưới đầu cầu thang khác cũng không thấy lầu dưới.
“Làm sao bây giờ…”
“Tôi cho rằng, dựa vào ba người chúng ta nếu như muốn tại chỗ này đào một cái hố để nhảy xuống. Đó cũng là công trình lớn.” Ôn Dục Nhiễm sờ cằm nghiêm trang nói, “Ai mang xẻng theo, nếu không thử xem?”
“Thôi xong. Ông mau nhìn xung quanh có cánh cửa nào không đi!” Lữ Hoằng Ngôn cốc đầu anh một cái.
“Chỉ có ngần ấy nơi, ông còn muốn tìm gì nữa? Người chết ngược lại có mấy cái đấy.” Ôn Dục Nhiễm nhún nhún vai, ra hiệu anh cũng rất bất đắc dĩ, “Thế nhưng chúng ta vẫn tìm thử đi. Nói không chừng sẽ phát hiện ra đại lục mới cũng nên.”
Màn kịch nhỏ:Lịch sử phấn đấu thời kỳ niên thiếu của tên thần kinh
Thiên Lang yên lặng mà xem xong một quyển [Hài hước và quyến rũ] rất dày
Sau đó lại nghiêm túc đọc kỹ: Hôm nay quần áo đẹp đấy, ta có thể cho rằng là vì thấy ta mà cố ý chuẩn bị sao?
Người cùng tộc đến đưa cơm: Σ( ° △ °|||)
Thiên Lang: Vừa rồi có hài hước hơm? ▼_,▼
# hài lắm luôn, xin cho phép ta từ chức #
# chưa bao giờ có ám ảnh lớn như vầy #