Chương 4: Cửu Âm Chướng Vân Phong

EDITOR: Mạc Nhiên

Một gốc cây cổ thụ màu xanh biếc phủ đậy bầu trời như chiếc ô, trên đó Tiêu Huyền Dạ giẫm lên một thanh Pháp khí hình thoi, lơ lửng trên hư không, bên cạnh là Tiêu Vạn Hạc đồng dạng chân đạp Pháp khí.

Hai người sóng vai mà đứng, chăm chú nhìn một ngọn núi hình vòng kỳ diệu cách đó không xa.

Cách đây không lâu, hai tổ tôn bọn họ đạp phá sương mù dày đặc, đáp xuống sơn cốc, vừa đi vừa nghỉ, đi lòng vòng, cuối cùng đi tới nơi này.

Một đường đi tới, mặc dù là đi dạo như cưỡi ngựa ngắm hoa, nhưng cũng lĩnh hội không ít kỳ cảnh trong cốc.

Có đầm nước xanh biếc bốc lên khói trắng nhàn nhạt, có rừng trúc rộng lớn mọc đầy khúc trúc tráng kiện, cũng có hoa dại rực rỡ, hố trời thần bí cỏ cây mọc um tùm, đương nhiên, nhiều nhất vẫn là các loại sườn núi lớn nhỏ nhấp nhô cùng sơn cốc xanh biếc.

Cái tên Ô Mông Linh Cốc này, bắt nguồn từ sự hứng khởi nhất thời của Tiêu gia lão tổ, nghe như sơn cốc, nhưng không phải như thế, hoàn toàn có thể gọi là một tiểu thế giới độc lập, kỳ cảnh khác nhau, khí tượng muôn vàn.

Mà trong các kỳ cảnh trong cốc, điều khiến Tiêu Huyền Dạ phải ngạc nhiên nhất, còn phải thuộc về ngọn Hoàn Hình Sơn trước mắt.

Phiến Hoàn Hình Sơn này chiếm diện tích không lớn, chỉ có bộ dáng phương viên mười mấy dặm, nhưng bộ dạng kỳ tuyệt, thế gian khó tìm.

Cả tòa núi từ bên ngoài hướng vào trong, mơ hồ chia làm ba tầng, giống như vỏ quả, thịt quả, hạch quả, cấp độ rõ ràng, cực kỳ quái lạ.

Không chỉ như thế, sau khi tới gần nơi này, nồng độ linh khí tựa hồ cũng tăng lên không ít.

“Thế núi chồng lên nhau, vòng quanh đan xen, không nghĩ tới trong cốc lại có nơi kỳ lạ như vậy, không hổ là nơi tổ tiên nhìn trúng!” Tiêu Vạn Hạc mắt lộ ra kỳ quang, nhìn Hoàn Hình Sơn khen không dứt miệng.

Tiêu Huyền Dạ cũng mang vẻ ngoài ngạc nhiên,cũng đồng tình.

“Huyền Dạ, vừa rồi con nói có phương pháp dò xét Linh Nhãn Chi Tuyền, không biết là thủ đoạn gì?” Tiêu Vạn Hạc thu hồi ánh mắt, mở miệng hỏi.

Phiến Hoàn Hình Sơn này diện tích tuy nhỏ, nhưng cũng có phạm vi hơn mười dặm, nếu như từng tấc từng tấc tìm kiếm qua mà nói, thật đúng là không phải là chuyện dễ dàng.

Tiêu Huyền Dạ cười thần bí, tay phải hướng về phía hông phất lên, khi nâng lên lần nữa, trong tay đã xuất hiện một cái Linh Thú Đại tinh xảo nhỏ nhắn. Sau đó, trong ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Vạn Hạc, Tiêu Huyền Dạ vỗ nhẹ miệng túi một cái.

“Ra đây đi!” Tiêu Huyền Dạ khẽ gọi một tiếng, chợt nghe tiếng ong ong vang lên, từng con to bằng đồng tiền, toàn thân đỏ tươi, nửa người trước giống như nhện, nửa người sau có gai độc giống như quái phong, từ miệng túi chen chúc mà ra, một lát sau liền tạo thành một đoàn xích hồng trùng vân, phiêu phù trên đỉnh đầu, đếm thử lại có năm sáu mươi con.

“Đây là?” Tiêu Vạn Hạc vừa thấy, không khỏi nín thở.

“Ha ha, Tam Thúc tổ, đây là linh trùng Cửu Âm Chướng Vân Phong mà tôn nhi nuôi dưỡng, hiện tại còn thuộc giai đoạn ấu trùng.” Tiêu Huyền Dạ giơ một ngón tay lên, khẽ vuốt ve một con quái ong, vẻ mặt tươi cười giải thích.

"Cửu Âm Chướng Vân Phong? Con nói đây là Cửu Âm Chướng Vân Phong một trong Thập Đại Độc phong yêu trùng!”

Nghe Tiêu Huyền Dạ nói, Tiêu Vạn Hạc hít một hơi khí lạnh, kích động lập tức tiến lên vài bước, nhìn chằm chằm một con quái ong trong đó nhìn kỹ không ngừng, trong miệng còn lẩm bẩm nói:

"Đầu nhện thân ong, toàn thân đỏ thẫm, sinh ra ở Cửu Âm chi địa, sống quần tụ, thích ăn kỳ độc chướng khí, có thể phun Cửu Âm chướng độc, người dính chết ngay lập tức , đuôi Cửu Âm Phong đâm, ngay cả cao giai yêu thú cũng phải kiêng kỵ ba phần... Không sai, đây đích thật là Cửu Âm Chướng Vân Phong, ha ha ha...”

Nói xong, Tiêu Vạn Hạc đột nhiên kìm lòng được cười ha ha, lộ ra vẻ mặt mừng như điên. Tiêu Huyền Dạ bất đắc dĩ cười khổ, vị Tam Thúc tổ này nhìn thấy Linh Trùng của mình, như thế nào một bộ so với hắn còn cao hứng hơn.

Một hồi lâu sau, Tiêu Vạn Hạc mới ý thức được sự thất thố của mình, hắn nhìn Tiêu Huyền Dạ thật sâu, tức giận nói: "Tiểu bối ngươi, có linh trùng lợi hại như vậy vì sao cũng không nói trước một tiếng, thành tâm muốn nhìn lão phu khó chịu phải không? Bất quá, ta vốn tưởng rằng con đem tu vi tăng lên tới Luyện Khí tầng mười hai, cũng đã đủ để cho ta khϊếp sợ, lại không nghĩ tới ở Khu Trùng Thuật, cũng đi xa như vậy, thật sự là làm cho lão phu xấu hổ a!” Tiêu Vạn Hạc nhìn cháu trai càng thêm thần bí trước mắt, trên mặt hiện ra thần sắc thổn thức không thôi.

“Tam Thúc tổ, kỳ thật ta...". Tiêu Huyền Dạ nghe vậy, trong lòng không khỏi có chút xúc động, mở miệng muốn cùng đối phương thẳng thắn một chút, nhưng hắn vừa nói ra, đã bị Tiêu Vạn Hạc cắt đứt.

“ Huyền Dạ, ta biết ngươi có thể có cảnh giới hôm nay, nhất định là có cơ duyên, nhưng không cần nói với ta, những đại năng chi sĩ có thể đi xa trên con đường tu đạo, không ai không phải là người có tư chất, cơ duyên cực tốt, trên người ai không có một chút bí mật chứ? Mấy lão gia hỏa chúng ta đều không dùng được, tương lai của Tiêu gia nhất định vẫn phải dựa vào ngươi chống đỡ, cho nên, sau này hết thảy việc lớn nhỏ, ngươi có thể buông tay chân đi làm, không cần lo lắng suy nghĩ của chúng ta, bất quá, ngươi phải nhớ kỹ, năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn, Tiêu gia nếu muốn đi xa hơn một chút, gánh nặng trên người ngươi là không nhỏ, cho nên phải có chuẩn bị a!”

Nhìn Tiêu Huyền Dạ, Tiêu Vạn Hạc bỗng nhiên nói ra một phen ý vị thâm trường như vậy.

"Vâng, tôn nhi nhớ kỹ lời Tam Thúc tổ chỉ dạy!” Tiêu Huyền Dạ thật sâu hành lễ, đối với vị Tam Thúc tổ này hiểu ý người khác đại biểu cảm kích.

Trên người mình mang bí mật của Trùng Hoàng Đỉnh, nhưng lại không nói ra những người thân này, vẫn khiến trong lòng hắn có áy náy.

Hiện giờ lời Tam Thúc tổ nói một phen, xem như làm cho hắn hoàn toàn vứt bỏ gánh nặng trong lòng. Tựa như đối phương nói, năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn, mình không cách nào nói ra bí mật cảm giác thấy áy náy, ngày sau liền dùng phương thức khác trả lại cho tộc nhân mà thôi.

"Hắc hắc, có Cửu Âm Chướng Vân Phong này, Tiêu gia chúng ta cũng coi như chống đỡ nổi danh hào "Trùng Tu gia tộc". Phải biết rằng, mấy chục năm gần đây, Linh Trùng mà Tiêu gia chúng ta có thể bồi dưỡng đã đếm trên đầu ngón tay, mà theo Thiên Tuyệt đột nhiên bị gặp nạn ngã xuống, Lục Dực Kim Giáp Trùng trong tộc vẫn tỉ mỉ bồi dưỡng truyền thừa cũng coi như tổn thất hầu như không còn, có thể nói là triệt để đả thương tộc bản, hiện giờ có Cửu Âm Chướng Vân Phong, cho dù đi dưới cửu tuyền, cũng coi như có cái bàn giao với tổ tiên!” Tiêu Vạn Hạc nhìn Cửu Âm Chướng Vân Phong, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Tiêu Huyền Dạ nghe vậy, cũng không thể không hồi tưởng lại lịch sử huy hoàng của Tiêu gia.

Tiêu gia từ khi khai sơn lão tổ Tiêu Ly bắt đầu, liền vẫn lấy danh xưng Trùng Tu Gia tộc nổi danh Bá Châu, thời kỳ đỉnh phong, linh trùng trong tộc bồi dưỡng tới ba bốn mươi loại, trong đó nổi danh nhất, đương nhiên vẫn là Lục Dực Kim Giáp Trùng loại thượng cổ hung trùng này, nhưng theo lão tổ tọa hóa, thực lực tổng thể của Tiêu gia cũng rơi xuống ngàn trượng.

Mà đào tạo linh trùng, vừa vặn lại là một loại môn đạo cực kỳ hao phí tài nguyên trong tu hành bách nghệ, cho nên, Tiêu gia không có gia sản to lớn chống đỡ, rất nhanh liền ở trên đường Trùng Tu rơi xuống.

Theo hắn biết, trước mắt trong tộc còn có tộc nhân biết Khu Trùng Thuật, bất quá chỉ có ba năm người mà thôi, hơn nữa sử dụng phần lớn đều là một ít loại bình thường, không có loại giống hiếm nào.

Tộc trưởng nhậm chức Tiêu Thiên Tuyệt ngã xuống, càng làm cho hơn mười con Lục Dực Kim Giáp Trùng mang theo bên người cũng bị thất lạc.

Đến lúc này, cái gọi là Trùng Tu gia tộc của bọn họ chỉ là kỳ danh, hoàn toàn không có kỳ thực.

Bất quá, cũng may mình có Trùng Hoàng Đỉnh, nếu muốn khôi phục huy hoàng Tiêu gia, cũng không phải khó như vậy.

“Huyền Dạ, thời gian không còn sớm, Cửu Âm Chướng Vân Phong này nếu đã có năng lực tìm kiếm Linh Nhãn, ngươi liền để cho chúng nó dẫn đường trước là được rồi.” Lúc Tiêu Huyền Dạ âm thầm cân nhắc, Tiêu Vạn Hạc cũng từ trong cảm khái lấy lại tinh thần, mở miệng nói.

“Được, chúng ta hãy bắt đầu ngay bây giờ.” Tiêu Huyền Dạ gật đầu đáp ứng một tiếng.

Sau đó, chỉ thấy hắn giơ tay bóp pháp quyết, trên đỉnh đầu là một mảng lớn Cửu Âm Chướng Vân Phong, nhất thời giống như là nhận được mệnh lệnh, phát ra từng trận tiếng ong ong, sau khi vây quanh Tiêu Huyền Dạ vài vòng, liền hóa thành một đạo gió hồng sắc, hướng phía trước bay đi, chỉ chốc lát sau liền biến mất trong tầm mắt.

"Tam Thúc tổ, thế nhân chỉ biết Cửu Âm Chướng Vân Phong cảm ứng nhạy bén đối với kỳ độc chướng khí, nhưng không biết chúng nó đối với thiên địa linh khí chán ghét đến cực điểm, đồng dạng cũng có cảm ứng nhạy cảm, chúng ta chỉ cần xa xa treo ở phía sau chúng là được.” Tiêu Huyền Dạ vừa ngự khí phi hành, vừa giải thích với Tiêu Vạn Hạc bên cạnh.

Nghe Tiêu Huyền Dạ nói, Tiêu Vạn Hạc lúc này mới lộ ra vẻ bừng tỉnh. Kế tiếp, hai người liền xa xa tụt xuống phía sau đàn ong, chậm rãi phi hành về phía trước.