Chương 33.1: Độ tinh khiết của máu

Lộ Viễn vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được một trùng đực có độ tinh khiết máu trên 60% có ý nghĩa thế nào đối với Sallyland, càng không thể biết rằng có bao nhiêu đôi mắt đang âm thầm theo dõi hắn. Nếu số liệu là thật, điều đó đương nhiên là rất tốt, nhưng nếu là giả, thì hậu quả mà hắn phải đối mặt chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì.

Hai trùng đực nổi bật nhất ở Đế đô, một là thiếu gia của gia tộc Munch, hai là anh em cùng hùng phụ của Justus. Cả hai đều đã bị Lộ Viễn đắc tội. Đến nay bọn chúng vẫn chưa trả thù, chẳng qua là vì Thượng tướng Safir đã công khai tuyên bố rằng Lộ Viễn có độ tinh khiết máu lên đến 60%, khiến chúng sợ ném chuột vỡ bình mà chưa dám ra tay.

Nhưng Thượng tướng Safir có thể lừa gạt được bên ngoài nhưng không giấu được Trùng Đế. Giờ đây ngài O"Hara đã lấy đi mẫu máu của Lộ Viễn, độ tinh khiết máu thật sự của hắn sẽ sớm được phát hiện. Nếu không đạt 60%...

Nếu không đạt 60%...

Thượng tướng Safir cảm thấy trái tim trùng xuống, không dám tưởng tượng kết cục của Lộ Viễn. Khi xưa, để bảo vệ mạng sống của hắn, trong lúc cấp bách, ông đã buộc phải nói dối, nhưng giấy không gói được lửa, sẽ có một ngày sự thật bị lộ ra. Khi đó, Lộ Viễn sẽ phải làm sao?

Trên bàn cờ này, kết quả thắng thua là 5-5. Lộ Viễn có 50% khả năng có độ tinh khiết máu rất cao, nhưng cũng có 50% khả năng là độ tinh khiết dưới 60%.

Thấy viên y tế đã băng bó xong cho Justus, Thượng tướng Safir lặng lẽ đuổi họ đi, sau đó đến gần Justus, cúi xuống nói nhỏ: "Ngài O"Hara nhận lệnh của Trùng Đế, đã lấy mẫu máu của Lộ Viễn đi rồi."

Justus, vốn đang rất suy yếu, nghe vậy thì lập tức mở to mắt: "Họ muốn điều tra độ tinh khiết máu của Lộ Viễn?"

Thượng tướng Safir nghiêm nghị gật đầu: "Công tước Much vẫn luôn âm thầm gây áp lực, thúc giục bệ hạ nhanh chóng công bố độ tinh khiết máu của Lộ Viễn. Cái cớ về độc rắn sợ rằng không thể kéo dài thêm nữa."

Justus im lặng híp mắt: “Theo dõi sát sao bọn họ.”

Ánh mắt của anh lạnh lẽo: "Lão già đó chắc chắn sẽ lén ra tay với Lộ Viễn, nếu cần thiết, thì hãy đánh gãy nanh vuốt của lão."

Thượng tướng Safir thở dài: “Bệ hạ sẽ không thích chúng ta làm như vậy.”

Justus nhếch môi cười lạnh, đầy giễu cợt nói: "Ngài ấy là quân chủ, tất nhiên sẽ không thích thuộc hạ của mình lén lút tranh đấu. Ông chỉ cần làm theo thôi, nếu có chuyện gì xảy ra, cứ đổ hết lên đầu tôi. Dù sao thì những chuyện ngu ngốc tôi làm cũng đủ nhiều rồi, không thiếu thêm chuyện này."

Ở phía bên kia, ngài O"Hara đã dẫn theo người hầu trở về cung để báo cáo. Khi anh ta vừa bước vào tẩm điện của Trùng Đế thì thấy đối phương đang đi qua đi lại trong đại sảnh. Những ngọn nến trang trí trên bàn chỉ còn lại một chút tim ngắn ngủi, rõ ràng là vị quân chủ này đã thức trắng đêm.

Ngài O"Hara cúi người hành lễ, gọi ngài hoàn hồn: “Bệ hạ.”

Bệ hạ Arp vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của Justus, bất ngờ nghe thấy tiếng của O"Hara, ngài cuối cùng cũng bừng tỉnh, hỏi theo phản xạ: "Cậu đã trở lại, Justus thế nào rồi?"

O"Hara mỉm cười, ra hiệu rằng không cần lo lắng: "Thất Điện hạ đã thành công vượt qua cơn bạo loạn tinh thần, hiện giờ đang dưỡng bệnh tại học viện, xin bệ hạ đừng quá lo lắng."

Bệ hạ Arp nghe vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm, ngài ngồi xuống ghế, trên vai khoác một chiếc áo choàng nhung thiên nga, màu đỏ quý phái dưới ánh nến chập chờn đôi khi như hóa thành màu đen, giống như biểu cảm khó đoán trên khuôn mặt ngài: "Justus đã tự mình vượt qua, hay nhờ trùng đực của gia tộc Durant đánh dấu?"

Nếu là điều đầu tiên, Bệ hạ Arp sẽ vô cùng vui mừng, nhưng nếu là điều thứ hai, ngài sẽ cảm thấy tiếc nuối vô cùng, giống như thấy một viên ngọc sáng bị vấy bẩn, một viên ngọc trai hoàn hảo bị tổn hại—

Cho dù việc để O"Hara đưa trùng đực của gia tộc Durant đến đó là theo ý chỉ của ngài.

O"Hara lại lắc đầu phủ nhận: “Đều không phải.”

Bệ hạ Arp nghi hoặc hỏi ngược lại: “Đều không phải?”

O"Hara cúi đầu: "Khi tôi đến nơi, Thất Điện hạ đang ở cùng một trùng đực tên Lộ Viễn, và đã tiêm thuốc an thần, nên trùng đực của gia tộc Durant không có tác dụng gì."

Bệ hạ Arp nghe đến tên Lộ Viễn thì vô thức cau mày, giọng không rõ cảm xúc: "Cậu gặp trùng đực đó rồi?"

O"Hara không thể nhận ra vị quân chủ này có thái độ như thế nào đối với Lộ Viễn: "Vâng, đã gặp."

Bệ hạ Arp: “Như thế nào?”

Ngài O"Hara suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật: "Rất xuất sắc, ngoại hình đẹp, tính cách lịch sự, nếu Thất Điện hạ thích cậu ấy, có lẽ đây sẽ là một lựa chọn không tồi."

Bệ hạ Arp không bao giờ tin vào lời từ một phía của người khác, ngài chỉ tin vào đôi mắt của mình. Nghe vậy, ngài hờ hững nhắm mắt lại, giọng điệu không vui: "O"Hara, ta không biết rằng một trùng đực chỉ cần có tính cách và vẻ ngoài là đủ đấy. Từ khi nào mà Sallyland lại có thêm quy củ này?"

Ở Đế quốc Sallyland, một trùng đực mà có tính cách nhẹ nhàng và lịch sự thì chỉ chứng tỏ một điều, đó là máu của đối phương không đủ tinh khiết và không có thế lực nào để dựa vào, vì ngạo mạn cũng cần có tư bản.

O"Hara nghe tiếng đàn mà hiểu được nhã ý, anh ta lập tức cúi mình hành lễ: "Thần đã lấy được mẫu máu của trùng đực đó và gửi đi kiểm tra, có lẽ kết quả sẽ có trong vài ngày tới, chỉ là… Thượng tướng Safir dường như không mấy hài lòng về chuyện này."

"Đương nhiên là ông ta không hài lòng." Bệ hạ Arp lười biếng tựa vào ghế, tay chống đầu, đầu ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối: "Safir một lòng muốn loại bỏ nguồn ô nhiễm, nên đương nhiên không muốn trùng đực dẫn đường đó gặp vấn đề gì. Mong rằng độ tinh khiết máu của trùng đực đó sẽ không khiến chúng ta thất vọng, dù sao Justus cũng là một người cố chấp."

Nói đến đây, ngài bỗng ngừng lại, như thể chợt nhớ ra điều gì, hỏi: "Jayne vẫn chưa tìm được trùng đực yêu thích sao?”

Jayne chính là Bát Điện hạ.

Thời trẻ do y lên chiến trường bị thương và què một chân nên đến nay vẫn chưa tìm được bạn đời phù hợp.

O"Hara thở dài một tiếng: “Bát Điện hạ có tính cách lập dị, luôn lẻ loi một mình, chưa từng thân cận với bất cứ trùng nào.”

Bệ hạ Arp nghe vậy thì nhắm mắt, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương: "Ghép đôi trùng đực của gia tộc Durant cho cậu ấy. Tinh thần lực của Jayne bị tổn thương, nếu không có tin tức tố của trùng đực an ủi, thì rất khó để vượt qua thời kỳ động dục."

O"Hara muốn nói lại thôi: “Bệ hạ, sợ là gia tộc Durant sẽ không bằng lòng...”

Không có bất kỳ trùng đực nào bằng lòng cưới một trùng cái không được ưu ái, lại còn tàn tật.

Bệ hạ Arp nghe vậy thì từ từ mở mắt ra, đôi mắt đỏ nhạt sâu thẳm như đại dương, giọng trầm lắng, từng lời từng chữ đều là cảnh cáo: "O"Hara, gia tộc Durant là bề tôi, còn Gunhedra là vương."

Vùng đất này chỉ có họ làm chủ, sống chết cũng do họ định đoạt, không ai được phép phản đối.