Yoriya thấy vậy thì vô thức nhìn sang Lộ Viễn, muốn nói gì đó nhưng lại ngậm miệng, cố nén không nói ra.
Nếu là một trùng cái bình thường, thì lúc này chỉ cần tìm một trùng đực để trấn an bằng cách đánh dấu là xong, nhưng Justus là hậu duệ của trùng vương, nếu muốn trấn an hoàn toàn thì máu của trùng đực đó phải có độ tinh khiết trên 45%, mà độ tinh khiết máu của Lộ Viễn đến nay vẫn là một ẩn số.
Mặc dù có tướng quân Safir bảo đảm, nhưng bên ngoài vẫn có tin đồn rằng Lộ Viễn chỉ là dân thường đến từ hành tinh cấp ba, độ tinh khiết máu nhiều nhất cũng không vượt quá 37%, nếu không tại sao lại không dám công khai dữ liệu?
Huống hồ, một khi trùng cái chấp nhận dấu ấn của một trùng đực, thì đồng nghĩa với việc phải kết làm bạn đời với đối phương. Justus là thái tử, thân phận cực kỳ quan trọng, bạn đời tương lai của anh cũng phải là quý tộc, được Trùng Đế chấp thuận, lúc này không ai dám tùy tiện tìm một trùng đực để trấn an anh.
Dù trong lòng Yoriga biết rõ, nếu Justus đang tỉnh táo, thì anh nhất định sẽ không từ chối trùng đực này…
Yoriya ngập ngừng, mở miệng khuyên: “Các hạ, hay là ngài về trước đi, nơi này rất nguy hiểm.”
Lộ Viễn trong thời gian này đã cố gắng bổ sung kiến thức về Trùng tộc, đại khái hiểu rằng Justus đang gặp phải tình trạng bạo loạn tinh thần, lúc này ngoài tin tức tố của trùng đực, không có thứ gì có thể giúp Justus.
Nhưng hắn là con người, hoàn toàn không có thứ gọi là tin tức tố…
Lộ Viễn vô thức đưa tay sờ lên sau gáy, cau mày, một lần nữa nhận ra sự khác biệt của mình: “Không sao, tôi sẽ ở lại đây.”
Trong khi đó, bác sĩ Hamitt đang bắt đầu tiêm thuốc an thần cho Justus. Ông ta ra lệnh cho bốn trợ lý khỏe mạnh giữ chặt chân tay của Justus, sau đó đâm kim vào cánh tay anh, nhưng không ngờ Justus đang ở trạng thái đề phòng, cơ bắp toàn thân căng cứng, kim tiêm suýt gãy mà vẫn không thể tiêm vào.
Bác sĩ Hamitt chảy mồ hôi đầy đầu, cố gắng trấn an để Justus thả lỏng: "Điện hạ, chúng tôi sẽ sớm đưa trùng đực đến để trấn an ngài, xin ngài đừng căng thẳng. Chúng tôi…"
“Cút!”
Lời của ông ta còn chưa dứt, Justus không biết lấy đâu ra sức mạnh, đột nhiên vùng thoát khỏi sự kiềm chế của các trợ lý, đá mạnh một cú làm bay cả hộp thuốc, các lọ thuốc ngay lập tức vỡ tung ra.
Trên người Justus đầy máu, không rõ là do vết thương trong trận chiến hay vì cổ tay bị xiềng xích cắt sâu tới tận xương. Anh giống như một con thú bị nhốt, bị xích sắt giữ chặt, anh thở hổn hển, dùng ánh mắt căm giận nhìn chằm chằm Bác sĩ Hamitt và những người khác. Anh nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: "Cút hết ra ngoài cho tôi!"
Bác sĩ Hamitt và các trợ lý sợ hãi, ngơ ngác co ro trong góc tường, không biết nên phản ứng như thế nào.
Đôi mắt của Justus đỏ ngầu, anh cố gắng chống lại từng cơn đau nhói liên tục tấn công vào não bộ, cảm thấy vô cùng nhục nhã và xấu hổ trước tình cảnh hiện tại. Giọng anh run rẩy, gần như cầu xin: "Ra ngoài hết, tôi không cần bất kỳ trùng đực nào..."
Anh không cần bất kỳ trùng đực nào...
Anh không muốn cuộc sống của mình bị kéo dài bởi cách thức khuất nhục này.
Quân thư Sallyland không sợ cái chết.
Cuộc đời của họ không cần sự thương hại.
Vinh quang của họ không thể bị khinh nhờn.
Nếu như Trùng Thần ban cho họ cái chết.
Thì đó sẽ là con đường mà họ nhất định phải đi qua.
Có lẽ tương lai Justus sẽ chết trên chiến trường, hoặc vùi xác trong rừng sâu, giống như quân phụ của anh, đến lúc chết vẫn bảo vệ mảnh đất này. Đối với anh, đó sẽ là kết cục tốt đẹp nhất.
Chứ không phải như bây giờ, phải chấp nhận tin tức tố trấn an từ một trùng đực xa lạ chỉ để sống sót.
Anh không thể chấp nhận trùng đực khác...
Ngoài người anh thích...
Ý thức của Justus đã bắt đầu mơ hồ, lý trí tan vỡ từng mảng như bọt biển giữa biển khơi, chỉ còn lại bản năng gϊếŧ chóc và tấn công. Anh thở hổn hển, trên khuôn mặt dần hiện lên hình xăm cổ xưa vàng kim, đôi mắt anh đỏ thẫm ánh lên sự nguy hiểm, móng tay bỗng dài ra vài tấc, đầu móng sắc lạnh cắt đứt xiềng xích trên cổ tay.
“Rầm!”
Kèm theo một tiếng "keng" rõ ràng, sợi xích trói Justus đứt vụn trong chớp mắt. Trợ lý bảo vệ Bác sĩ Hamitt thấy vậy thì tái mặt, vội mở cửa kéo ông ta ra ngoài: "Giáo sư, mau rời khỏi đây! Điện hạ đã mất lý trí rồi!"
Bác sĩ Hamitt lo lắng kêu lên: "Chết tiệt! Tôi vẫn chưa tiêm thuốc an thần cho ngài ấy!"
Giờ mà không chạy thì chết, nhưng nếu chạy rồi mà Justus gặp chuyện không may, Trùng Đế hỏi tội thì cũng chết. Đây là lần đầu tiên Bác sĩ Hamitt hối hận vì đã học nghề y!