Lộ Viễn để ý tấm thiệp mời vừa rơi xuống đất, hắn cúi người nhặt lên, dùng ngón tay búng lớp bụi đi rồi đưa lại cho Justus: "Không sao, giờ không đau nữa rồi, cậu đọc hộ tôi đi."
Justus hỏi theo bản năng: “Vì sao?”
Lộ Viễn tự dưng không nói dối anh nữa, hắn cười một tiếng: “Bởi vì tôi không biết chữ.”
Justus sửng sốt: “Vì mất trí nhớ à?”
Lộ Viễn không ngại việc để lộ sự thô kệch và khiếm khuyết của mình, hắn nhún vai, nửa đùa nửa thật nói: "Hồi nhỏ tôi không thích học, suốt ngày ra ngoài đánh nhau, nên khi thầy giảng bài tôi cũng chẳng nghe, thành ra không biết chữ."
Nhưng mà Justus không nói gì, ngược lại còn vụng về an ủi hắn: “Không sao, tôi nấu nướng cũng rất tệ, sau này có gì không hiểu thì để tôi dạy cho anh.”
Nói xong, anh mở tấm thiệp mời ra, giải thích sơ qua: “Tháng sau vương cung sẽ tổ chức một buổi yến tiệc, muốn mời anh tham gia.”
Lộ Viễn nhíu mày, cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến anh mới đúng: “Yến tiệc ở vương cung? Vì sao lại muốn mời tôi?”
Justus khựng lại một chút: “Trùng Đế muốn gặp anh.”
Lộ Viễn càng thêm khó hiểu: “Vì sao?”
Justus gập tấm thiệp lại, nói: "Còn nhớ trùng đực mà anh đã đánh cho nhập viện vào hôm đăng ký nhập học không? Hùng phụ của gã, Công tước Munch hôm nay đã vào cung để gặp mặt Trùng Đế, muốn Trùng Đế ra tay trừng phạt anh thật nặng."
Nghe vậy, Lộ Viễn nhất thời cũng không biết phải nói gì, trong lòng chỉ biết cảm thán rằng tính bốc đồng đúng là ma quỷ. Hắn rút tấm thiệp từ tay Justus, nhìn chằm chằm một lúc: "Vậy tờ này lẽ ra phải là bản án chứ, tại sao lại là thiệp mời?"
Justus lắc đầu tỏ vẻ không biết, từ từ nhét tay vào túi, không muốn nói rằng mình đã đi cầu xin: "Có lẽ Trùng Đế cảm thấy anh không có lỗi, lại còn thấy dũng khí của anh đáng khen."
Nhưng dù anh không nó thì Lộ Viễn cũng đoán được.
Cách đó không xa có một chiếc ghế dài, Lộ Viễn bước đến ngồi xuống, đồng thời vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu cho Justus ngồi cùng: "Hôm nay cậu xin phép về nhà là để thăm ba mẹ... tức là thư phụ và hùng phụ của cậu phải không?"
Nghe vậy, bước chân Justus khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn Lộ Viễn theo bản năng, rồi mỉm cười, chớp mắt, nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Các hạ, anh đoán sai rồi, tôi không có thư phụ~"
Nói xong, anh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Lộ Viễn, nửa thân người hòa vào bóng tối, chân anh bắt chéo, chiếc giày quân đội nhẹ nhàng lắc lư: "Tôi chỉ về để thăm chú mà thôi."
Lộ Viễn như thể đã đoán ra được điều gì: “Chú cậu chính là Trùng Đế?”
Justus nghe vậy thì động tác khựng lại, anh nghiêng đầu nhìn về phía Lộ Viễn trong đêm đen: “Sao anh biết?”
Lộ Viễn đột nhiên cảm thấy không ngạc nhiên nữa, vì Justus thực sự rất giống hoàng tử: "Chiều nay tôi có tiết học "Lịch sử Chiến tranh Liên tinh", giáo sư cho chúng tôi xem ảnh của Trùng Đế, cậu trông rất giống ngài ấy."
Nghe vậy, Justus vô thức đưa tay sờ mắt, rồi lại sờ tóc: "Có lẽ vậy, dòng họ Gunhedra đều có mái tóc bạc và đôi mắt đỏ, để giữ cho huyết thống thuần khiết, họ đã làm không biết bao nhiêu điều ngu ngốc."
Lộ Viễn: “Chẳng hạn như?”
Justus: “Chẳng hạn như liên hôn với họ hàng gần? Tôi sẽ không lặp lại con đường xưa cũ của họ.”
Lộ Viễn nhớ ai đó từng nói rằng kết hôn cận huyết sẽ dễ sinh ra những đứa trẻ ngốc nghếch, nhưng hắn nhìn chằm chằm Justus thật lâu, nhìn kiểu gì cũng không thấy anh giống kẻ ngốc. Trong bóng đêm hắn nói khẽ: "Ừm, cậu đừng giống họ, sau này chỉ cần tìm một trùng đực tốt đối xử tử tế với cậu rồi kết hôn là được."
Justus nghe vậy thì yên lặng nhìn chằm chằm hắn trong đêm đen yên tĩnh: “Nhưng tôi muốn tìm một trùng đực mà mình thích.”
Lộ Viễn không trả lời câu hỏi của anh mà chuyển chủ đề, nói sang một chuyện không liên quan: "Tôi đến đây chỉ là học tạm một thời gian, không lâu nữa tôi sẽ trở về quê hương. Đến lúc cậu kết hôn, tôi chưa chắc đã có thể thấy."
Justus nghe xong, cả người cứng đờ lại, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, nhưng không phải vì Lộ Viễn sắp về quê hương, mà là vì ý từ chối khéo léo ẩn giấu trong lời nói của đối phương.
Tuy rằng Justus không hiểu về chuyện tình cảm, nhưng không có nghĩa anh là một kẻ ngốc. Việc Lộ Viễn ngầm lùi bước và từ chối không thể thoát khỏi ánh mắt của anh. Dù trước đây chưa nhận ra, nhưng sau khi nghe những lời vừa rồi, anh cũng nhận thức được vài phần.
Ngón tay anh lạnh buốt trong nháy mắt, đại não cũng hỗn loạn, ngay cả suy nghĩ đơn giản nhất cũng không làm không được.
Justus vô thức đứng dậy khỏi băng ghế, dường như định về ký túc xá, nhưng anh lại nhận ra cuộc trò chuyện với Lộ Viễn dường như còn chưa kết thúc, khiến phương hướng của anh hơi lẫn lộn. Anh âm thầm dùng ngón tay tự véo mạnh mình một cái, mượn cơn đau để tỉnh táo lại, anh gượng cười với Lộ Viễn, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Ồ, vậy... Vậy bữa tiệc này, anh có còn định đi không?"
Giờ phút này nếu Justus có thể soi gương, thì sẽ phát hiện sắc mặt mình tái nhợt kỳ lạ, nụ cười cũng cực kỳ khó coi.
Lộ Viễn nhìn chằm chằm anh, muốn nói lại thôi: “Cậu...”
Justus như thể sợ hắn lại nói ra những lời từ chối tương tự, trong màn đêm, anh cố gắng đứng thẳng lưng để trông không quá khó coi. Nhưng một lọn tóc bạc vô tình rũ xuống đã để lộ ra chút ít vẻ chật vật của anh: "Nếu anh không muốn đi thì cũng không sao, bên phía bệ hạ tôi sẽ giải thích."
Nói xong, anh cúi xuống nhặt tấm thiệp mời không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào, rồi giấu ra sau lưng, anh mỉm cười nhún vai, giả vờ như chẳng sao, nói: "Các hạ, chúng ta là bạn bè mà, từ chối một buổi tiệc không quan trọng cũng đâu có sao."
Đúng vậy, bạn bè.
Justus bây giờ chỉ có thể dùng hai chữ này để giữ lại chút thể diện của mình.
Lộ Viễn nghe vậy thì im lặng trong giây lát, sau đó hắn đứng dậy, bước lên một bước, nhẹ nhàng rút tấm thiệp nhàu nát từ trong tay Justus, đột nhiên có chút không nỡ từ chối con thỏ đang tủi thân đến mức đỏ cả mắt này: "Không sao, đi loanh quanh một chút cũng tốt. Tôi có cần chuẩn bị gì trước không?"
Đầu óc Justus hỗn loạn, hoàn toàn dựa vào bản năng để trả lời: “Lễ phục... Đặt làm một bộ lễ phục là được...”
Lộ Viễn gật đầu, bỗng nhiên phát hiện đầu óc mình cũng hơi hỗn loạn: “Thế... Hôm nào cậu dẫ tôi đi đặt một bộ đi, tôi không biết đường.”
Justus gật đầu mà không nói lời nào, ngoài gật đầu, anh không biết mình có thể làm gì.n
Lộ Viễn nhìn giờ, do dự một lát, rồi nói: “Hay là cậu về nghỉ sớm đi? Cũng đã muộn rồi, ngày mai còn phải đi học nữa.”
Justus ừ một tiếng, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, sau một lúc lâu mới nói với giọng khàn khàn: "Anh cũng vậy, đi nghỉ sớm đi, tôi về phòng ngủ trước.”
Nói xong, anh quay người bước vào tòa nhà ký túc xá, không dám ngoảnh đầu lại nhìn Lộ Viễn một lần nào, bước chân trông như vững vàng, nhưng thực ra lại hoảng loạn và chật vật.
Lộ Viễn nhìn theo bóng dáng Justus rời đi, đứng tại chỗ một hồi lâu rồi mới quay người lên tầng. Hắn trở về phòng, không hiểu sao tâm trạng lại trở nên nặng nề và phức tạp.
Chẳng lẽ đây là phiền não của tuổi dậy thì sao?
Nhưng hắn đã hai mươi mấy, đã qua tuổi dậy thì từ lâu rồi.
Lộ Viễn nằm trên giường, trằn trọc cả đêm không ngủ được. Cho đến khi mặt trời vừa lên, cuối cùng hắn mở to đôi mắt gấu trúc và ngồi dậy, quyết định từ bỏ việc suy nghĩ về những chuyện xảy ra đêm qua.
Lộ Viễn cầm lấy tấm thiệp mời đặt trên tủ đầu giường, mở ra xem, nhưng vẫn không nhận ra được mấy chữ.
Sau khi bị kí©h thí©ɧ, con người luôn sinh ra những suy nghĩ không thể hiểu được.
Vào khoảnh khắc này, Lộ Viễn đột nhiên nhận ra rằng mình không thể tiếp tục giẫm lên vết xe đổ nữa, hắn nên trân trọng khoảng thời gian còn lại ở trường, tranh thủ bù đắp những năm tháng đã lãng phí, cố gắng trở thành một học sinh ưu tú, phát triển toàn diện về đức, trí, thể, mỹ, lao.
Không trốn học đánh nhau!
Không ngủ gật khi lên lớp!
Không lãng phí thời gian!
Bắt cmn đầu từ hôm nay!