Chương 25.1: Vào cung tố cáo

Những người quen biết Lộ Viễn đều không thể đoán được hắn là người đồng tính. Hắn đi trên đường thì thích nhìn phụ nữ đẹp, cử chỉ hành vi hoàn toàn mang tư duy của một gã trai thẳng, không có bất kỳ liên quan gì đến gay. Giống như một con đường trông có vẻ thẳng, nhưng lại nằm trên trái đất hình cầu, không thể nhìn thấy không có nghĩa là không tồn tại, chỉ có thể nói rằng Lộ Viễn uốn cong theo cách rộng mở hơn người khác mà thôi.

Mặc dù Justus là Trùng tộc, nhưng ngoại hình lại không khác gì một người đàn ông. Hành động vừa rồi của anh, dường như có chút trêu đùa, đã khẽ chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của Lộ Viễn –

Như vậy thì không tốt lắm.

Lộ Viễn nghĩ thầm.

Justus thấy hắn từ chối mình, thì lại hỏi một lần nữa: “Thật sự không được sao?”

Lộ Viễn không dao động: “Không được.”

“Được rồi.” Justus hình như thấy hơi bất đắc dĩ, anh cúi đầu nhìn con cá còn đang co giật trên cái thớt: “Nhưng tôi thật sự không biết cắt.”

Lộ Viễn không phải đồ ngốc, không dễ lừa như vậy, hắn liếc mắt nhìn anh một cái: “Quân thư ở Sallyland đều không biết dùng dao như cậu à?”

Câu nói đó có lực sát thương hơi lớn, nhưng Justus lại xoa xoa cổ tay, thở dài rồi cười như không cười: "Vốn tôi cũng biết dùng dao, nhưng hôm qua phải sao chép một số thứ đến tận nửa đêm, cổ tay đau nhức, hôm nay cầm dao cứ run rẩy. Ngài nói xem, gặp phải tình huống như vậy thì phải làm sao đây các hạ?"

Chép một số thứ? Thứ gì? Đương nhiên chính là bản chép phạt 500 câu của Lộ Viễn.

Đời này Lộ Viễn ghét nhất là bị người khác ép buộc, nhưng nhìn thấy quầng thâm dưới mắt và vẻ mặt mệt mỏi của Justus, lương tâm đã chết từ lâu của hắn đột nhiên hiếm hoi nhói lên: "…"

Justus vẫn im lặng chờ đợi phản ứng của Lộ Viễn, vài giây sau, đối phương không nói gì, chỉ lặng lẽ xắn tay áo lên, động tác thành thạo bắt đầu mổ bụng cá. Cả quá trình diễn ra rất trật tự, những trùng cái đứng xung quanh quan sát đều ngẩn ngơ.

Ở Đế quốc Sallyland, trùng đực tuyệt đối sẽ không tự mình xuống bếp nấu cơm, nếu không thì sẽ bị coi là hành động mất thể diện. Nhưng Lộ Viễn dường như không hề quan tâm, hắn thử hết tất cả những nguyên liệu kỳ quái trên bàn, rồi chọn ra một vài thứ có thể khử mùi tanh để ướp gia vị cho cá.

Justus thấy thế thì hỏi theo bản năng: “Ngài đang làm gì vậy?”

Lộ Viễn không quay đầu lại, nói: “Không phải cậu hỏi tôi làm sao bây giờ sao? Cổ tay đau thì đương nhiên là phải nghỉ ngơi, còn có thể làm gì nữa.”

Justus ngẩn người.

Cách làm của Lộ Viễn hoàn toàn khác với thầy Rachia. Mặc dù trên bàn có rất nhiều nguyên liệu, nhưng thầy không nhất thiết sẽ sử dụng hết, còn Lộ Viễn thì dùng hết tất cả. Yoriga đứng bên cạnh nhìn đến sững sờ, vẻ mặt khó giấu sự run rẩy, cậu ngập ngừng lên tiếng hỏi: "Các hạ, quả hoàng tân có vị rất nồng, thường chỉ dùng khi nấu canh cay, ngài cho nó vào bụng cá liệu có bị lẫn vị không?"

Cậu vốn cho rằng kỹ năng nấu ăn của mình đã tệ lắm rồi, không ngờ Lộ Viễn còn tệ hơn.

Lộ Viễn nghe vậy còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Justus dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cậu thi được điểm tối đa môn nấu ăn đã rồi hẵng nghi ngờ cách làm của anh ấy.”

Nghe vậy, Yoriga im lặng nghiến răng, thầm nghĩ tên Justus này, còn chưa thu phục được các hạ Lộ Viễn mà đã bắt đầu bảo vệ rồi? Hầu hết các trùng đực đều không tim không phổi, chúc sau này Justus sẽ bị ngã đau trên người tên trùng đực này!

Lộ Viễn đã bắt đầu đun dầu trong chảo, tiện chân đá nhẹ mũi giày của Justus dưới gầm bàn, ra hiệu cho con thỏ mắt đỏ này đừng hung dữ như vậy, rồi giải thích với Yoriga: "Thứ này có thể khử mùi tanh."

Quả hoàng tân trông giống như một quả hồng khô nhăn nheo mất nước, Lộ Viễn ban nãy còn tưởng đó là trái cây đã bị hỏng, cắn thử một miếng mới phát hiện mùi vị rất giống với gừng tươi.

Yoriga nghe vậy thì hoang mang: “Khử... Khử mùi tanh?”

Trùng tộc hoàn toàn không có khái niệm này.

Lộ Viễn cũng không biết phải giải thích từ này với bọn họ như thế nào, vì nguyên liệu của Trùng tộc đều có hình thù kỳ quái, giống như những loài bị đột biến gen, ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình sẽ nấu ra món gì.

Lộ Viễn đặt cá vào chảo rán sơ qua, rồi đổ một lượng nước sôi vừa đủ, nhún vai nói với Yoriga: "Tôi làm đại thôi, các cậu không cần để ý đến tôi."

Yoriga chợt hiểu ra, cậu thầm nghĩ, một trùng đực làm sao mà biết nấu ăn được, chắc đây là món "sáng tạo" do Lộ Viễn tự nghĩ ra, hương vị e rằng không khá hơn những món ăn "hắc ám" là bao. Cậu thực sự không thể tưởng tượng nổi vị của món canh cá nấu với quả hoàng tân, chắc chắn vừa cay vừa tanh.

Justus từ đầu đến cuối đều không nói một lời, anh lặng lẽ quan sát động tác của Lộ Viễn, cho đến khi canh cá bắt đầu sôi lên, anh mới lên tiếng hỏi: "Ngài không cảm thấy việc tự tay nấu nướng có chút hạ thấp thân phận sao?"

Lộ Viễn hỏi lại: “Vì sao?”

Justus có vẻ đang cong môi, nhưng trong mắt không có ý cười: “Bọn họ cho rằng loại chuyện này chỉ có trùng cái mới có thể làm.”

Lộ Viễn nói chuyện bằng giọng điệu lưu manh: “Vậy để cho họ bị đói đi.”

Cho đói chết luôn!

Lộ Viễn nhớ mang máng hắn khi còn nhỏ, nhà hắn cũng gần như vậy. Người cha nghiện cờ bạc của hắn có tư tưởng gia trưởng, không bao giờ động tay vào việc nhà. Mẹ hắn, dù bệnh đến mức không thể rời giường, vẫn phải hầu hạ ông ta ăn mặc, cuối cùng kiệt sức mà qua đời khi mới ngoài bốn mươi tuổi.

Lộ Viễn ngẫm lại cuộc đời của cha mình, đột nhiên nhận ra ông ta vẫn còn khá may mắn, ba mươi tuổi kết hôn, bốn mươi tuổi thất nghiệp, năm mươi tuổi thì vào tù. Hắn còn chưa kịp cầm dao chém chết tên khốn đó, thì ông ta đã trốn vào trong tù. Đúng là điều tiếc nuối lớn trong đời.

Nếu Lộ Viễn không xuyên đến Trùng tộc, có khi anh đã đi theo vết xe đổ của cha mình, sống vài chục năm rồi vào tù, sau đó hai cha con sẽ có dịp hội ngộ vui vẻ trong ngục.

Justus nghe câu trả lời của Lộ Viễn thì thoáng ngẩn người, rồi bật cười đến không thở nổi. Anh giơ tay lau đi giọt nước mắt chảy xuống nơi khóe mắt do cười quá nhiều, vừa lắc đầu vừa nói nhỏ: "Thật đáng tiếc…"

Lại không nói đáng tiếc điều gì.

Lộ Viễn vừa định hỏi thêm, thì đúng lúc trong nồi sôi ùng ục những bọt nước lăn tăn. Món canh cá màu trắng ngà trông mịn màng và tinh tế, khi nắp nồi được mở ra, hương vị thơm ngon của canh cá bắt đầu lan tỏa khắp phòng học, khiến tất cả trùng cái đều đồng loạt hít hà: Mùi gì vậy? Thơm quá!!

Khứu giác của họ rất nhạy, lập tức lần theo hương vị, tìm được bàn của Lộ Viễn, tốp năm tốp ba giống cái vây quanh đây, khiến xung quanh trở nên chật chội như nêm cối.

Có quân thư đánh bạo đặt câu hỏi: “Các hạ, đây là canh do ngài nấu sao, thật là thơm quá!”

Còn có quân thư mưu mô, đỏ mặt ám chỉ: “Đúng thế, đúng thế, ngài có thể dạy bọn tôi không?”

Nhưng rất tiếc là chiêu này Justus đã sử dụng rồi, anh liếc nhìn quân thư vừa lên tiếng, đầy ẩn ý nói: "Đàn em này, thầy Rachia đang ở trên bục giảng, nếu thầy biết các cậu không hỏi thầy, thầy sẽ buồn lắm đấy~"

Quân thư đó rõ ràng là biết thân phận của anh, nên không đành cúi đầu dù không không chịu phục lắm, nhưng cũng không dám lên tiếng cãi lại.