Chương 4

Di Nhĩ ngoan ngoãn buông ra đầu lưỡi của mình, đôi mắt lấp lóe bất an nhìn Bạch Tư Niên.

Hắn không biết trùng đực lại muốn chơi trò gì, nhưng mà hắn không dám mở miệng, sợ chọc trùng đực không vui, mình liền đến cơ hội cuối cùng này cũng không còn.

Bạch Tư Niên vuốt ve gương mặt của hắn, chậm rãi trượt xuống đến bộ ngực, nắm vuốt đầṳ ѵú hắn, tò mò bóp nhẹ.

"A......"Chỗ kia chưa từng được chạm qua một cách ôn nhu như thế, Di Nhĩ nhịn không được hé môi kêu nhỏ một tiếng, lập tức tranh thủ thời gian đưa tay che miệng của mình, sợ mình lại phát ra thanh âm gì kỳ cục nữa.

Trùng đực đã từng nói ghét nhất tiếng rêи ɾỉ của hắn, khó nghe đến mức làm người ta mất đi cả hứng thú, từ đó về sau lúc ở trên giường cho dù có thống khổ cỡ nào hắn cũng không dám phát ra tiếng nữa. Di Nhĩ còn tưởng rằng lúc làm chuyện này thì mọi trùng cái đều sẽ chịu đau đớn như vậy. Thẳng đến về sau, hắn mới biết được mọi người cũng không phải là dạng này.

Mà Bạch Tư Niên phát hiện trùng cái này so với ký ức của tên trùng cặn bã kia tương phản thật sự có chút lớn.

Tiếng rêи ɾỉ vừa rồi của Di Nhĩ làm tính khí của hắn thiếu chút nữa cứng rắn đến nổ tung.

Bạch Tư Niên cảm thấy bản thân đã có chút khó mà nhẫn nại, nhưng mà sau khi chạm đến cửa huyệt vẫn khô khốc như cũ của đối phương, hắn chỉ có thể hít sâu một hơi tiếp tục chịu đựng. Hắn không muốn để cho đối phương phải chịu thống khổ.

Đây là lần đầu tiên của hắn và trùng cái tên Di Nhĩ này, hắn hi vọng có thể mang đến vui vẻ cho người dưới thân.

Bạch Tư Niên cúi xuống bò tới phía trên Di Nhĩ, khép lại hai chân của đối phương, sau đó ở giữa hai chân của Di Nhĩ cắm vào tính khí của mình, dọc theo tiểu huyệt của đối phương vừa đi vừa về chậm rãi cắm rút, một bên cọ qua miệng huyệt, một bên đùa bỡn đầṳ ѵú của Di Nhĩ, thỉnh thoảng sờ vào khóe miệng của hắn, ra hiệu hắn không được cắn bản thân.

May mắn trùng cái và người cơ hồ không hề khác gì nhau, nếu không phải như vậy hắn tuyệt đối không thể xuống miệng được.

Khí tức hung hãn bao trùm cơ thể của Di Nhĩ, nhưng Di Nhĩ không hiểu tại sao dù trùng đực vẫn chưa đi vào, nhưng hắn lại có cảm giác như đã bị xâm chiếm đến cực hạn vậy.

Ngay từ đầu Di Nhĩ chỉ có thể dùng bàn tay che miệng của mình, về sau theo động tác không ngừng tăng tốc của trùng đực, đầṳ ѵú tích lũy kɧoáı ©ảʍ, Di Nhĩ có cảm giác như mình sắp không kiểm soát bản thân nữa, thế là hắn cắn chặt vào mu bàn tay mình, thân thể không ngừng run rẩy. Hạ thân giống như lập tức có vật gì rất kỳ quái chảy ra.

Bạch Tư Niên cảm nhận được tiểu huyệt của Di Nhĩ dần dần trở nên ướŧ áŧ, khóe miệng nổi lên ý cười nhợt nhạt, hắn một lần nữa tách ra hai chân của Di Nhĩ, tính khí ở ngoài cửa huyệt vuốt ve, lại cứ không chịu đi vào.

Nhìn thấy Di Nhĩ tuy đã cắn lấy tay của bản thân nhưng vẫn có tiếng rêи ɾỉ khe khẽ toát ra từ trong cổ họng, Bạch Tư Niên trong nháy mắt chỉ cảm thấy mình như sắp điên, hắn chỉ muốn dùng sức đẩy vào, dùng dươиɠ ѵậŧ của mình đâm xuyên vào trong cơ thể của Di Nhĩ.

Di Nhĩ chỉ cảm thấy lúc trước khi phải chịu ngược đãi kịch liệt nhất thì nội tâm của hắn cũng không khó chịu như lúc này.

Hai chân của Di Nhĩ không tự giác quấn lấy eo của Bạch Tư Niên, một cái tay ở trong hư không lung tung muốn nắm lấy gì đó, cuối cùng bị Bạch Tư Niên vươn tay ra nắm chặt lại.

"Tôi muốn tiến vào."

Bạch Tư Niên thở có chút gấp, qυყ đầυ thô to cắm vào, sau đó bắt lấy hai tay Di Nhĩ, thân thể hướng về phía trước, từng chút từng chút cắm vào.

Di Nhĩ cảm thụ được đồ vật kinh khủng to dài tiến vào thân thể của mình, mặc dù không quá đau đớn, nhưng mà lúc này hắn lại cảm nhận được sự sợ hãi trước đó chưa từng có. Cắn vào tay cũng không có bao nhiêu tác dụng, Di Nhĩ chỉ cảm thấy mình lại sắp lớn tiếng kêu ra, thế là đành phải cắn đầu lưỡi của mình.

Bạch Tư Niên nhìn thấy động tác của Di Nhĩ, muốn ngăn cản hắn, nên sốt ruột hướng về phía trước, lại quên cơ thể của mình cùng đối phương còn đang kết nối, kết quả là bỗng nhiên đâm vào đến cùng, cơ thể Di Nhĩ trong nháy mắt hơi ưỡn lên, đầu dùng sức ngửa ra sau, miệng mở ra, giống như là đang im lặng gào thét.

"Đừng cắn......" Bạch Tư Niên đưa ngón tay vói vào trong miệng của Di Nhĩ, nén lấy đầu lưỡi và răng của hắn: "Không được cắn......"

Nghe thanh âm ôn nhu này, nước mắt của Di Nhĩ trong nháy mắt dũng mãnh trào ra.

Rõ ràng là lần này cũng đau.

Thế nhưng hết thảy lại cùng trước kia không giống nữa.