Chương 1: Xuyên thành trùng đực cặn bã, bị liếʍ tỉnh

Bạch Tư Niên vừa mở mắt ra, chỉ nhìn thấy toàn là bóng tối, đầu tiên hắn cảm giác được mùi của chăn bông không đúng lắm, đây không phải là giường của hắn.

Hắn có cảm giác như mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, phần nhạy cảm dưới cơ thể hình như đang bị thứ gì đó liếʍ vào, một cảm giác tê dại truyền từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, khiến hắn có chút rùng mình.

Hắn lập tức ngồi thẳng dậy, một tay bắt lấy "đồ vật" được cất giấu trong chăn đè lên giường, xúc cảm mà hắn cảm nhận được là một làn da bóng loáng.

"Ai?" Hắn nắm lấy vai đối phương, khi cảm giác được là một người nào đó, hắn dùng sức nắm vai đối phương đến mức khiến đối phương phải phát ra một tiếng kêu đau.

Là thanh âm của một người đàn ông.

Đối phương cẩn thận nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Hùng chủ......"

Hùng chủ?

Bạch Tư Niên sửng sốt, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên rất nhiều ký ức không thuộc về bản thân.

Đây là một thế giới được thống trị bởi trùng tộc, hiển nhiên đã không còn là trái đất mà hắn ở nữa. Trùng tộc chia ra thành trùng đực cùng trùng cái, nhưng phần lớn bọn họ lớn lên đều giống đàn ông, hùng ít thư nhiều, trước kia tỉ lệ chênh lệch lớn đến mức trùng tộc gần như sắp rơi vào tình trạng tuyệt chủng, về sau mới tìm được cách khắc phục tình trạng này, hiện tại trong trùng tộc tỉ lệ là 1 hùng : 4 thư. Ở trong nhà sẽ tôn trùng đực lên vị trí cao nhất.

Mà trùng đực bị hắn xuyên vào này, là con trùng đực lúc nào cũng bất mãn với địa vị hiện tại của mình, ghen ăn tức ở, là một con trùng đực cặn bã luôn phát tiết sự bất mãn của bản thân lên thân thể của trùng cái nhà mình.

Mà bây giờ người đang nằm dưới thân hắn này, gọi hắn là hùng chủ, vậy đối phương có thể chính là con trùng cái đáng thương trong trí nhớ kia của hắn.

Bạch Tư Niên trong vòng một đêm liền từ người biến thành trùng, nói thật bảo hắn lập tức tiếp nhận là không thể nào. Hắn không quen nhìn cách làm trùng của tên cặn bã trước kia, nhưng mà hắn cũng không có ý định tiếp nhận trùng cái của đối phương.

Thế giới này hình như có cho phép ly hôn.

Trong đầu hắn bây giờ bị nhét vào rất nhiều thứ, tạm thời hắn không thể sắp xếp hết được, hiện tại hắn chỉ muốn ở một mình, bình tĩnh để sắp xếp lại đống suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu.

Hắn nhớ lại thái độ lúc trước của trùng đực cặn bã, thả trùng cái dưới người mình ra, lạnh lùng chỉ về hướng cửa nói: “Cút ra ngoài.”

Lúc trước nếu như nghe thấy trùng đực cặn bã nói như vậy, trùng cái này sẽ lập tức biến mất khỏi nơi này, nhưng mà lần này lại không giống như vậy.

Trùng cái im lặng một lúc, sau đó bò xuống giường, phịch một tiếng quỳ gối xuống sàn nhà lạnh lẽo, giọng nói không hề nhẹ nhàng, nghiêm túc như một vị quan trong triều đình thời cổ đại: “Hùng chủ, xin ngài, dù sao đây cũng là trứng của ngài.”

Nói xong, sau đó lại có tiếng bịch như là dùng trán đập xuống sàn nhà được lát đá cẩm thạch lạnh lẽo.

Bạch Tư Niên cau mày, giơ tay bật đèn bên giường lên, đèn vừa được bật lên, lúc này đối phương đã quỳ thẳng lên, trên trán có vết đỏ. Hắn đầu tiên là nhìn thấy thân thể trần trụi của đối phương, trên người tràn đầy vết sẹo, cơ bắp cũng không phải rất cường tráng, trên mặt thể hiện sự lạnh lẽo và tuyệt vọng. Nhìn qua dường như lại có một chút trái ngược với vẻ mặt của hắn.

Bên trong đôi mắt xinh đẹp kia của đối phương không có một giọt nước mắt nào, cho dù hiện tại đối phương đã rất tuyệt vọng.