Chương 1: Có tiền

Ở đời, cứ khi con người ta có tiền, nhất định phải chăm chút bản thân sao cho thật đẹp, có thể bới vậy mà một số thói quen của họ sẽ tăng lên.

Ví dụ như mỗi ngày đi tập thể hình mất 1 giờ, ví dụ như đọc 3000 từ, ví dụ như mỗi ngày tiết kiệm 10 tệ.

Có thể ban đầu bạn không nhận ra lợi ích của những điều đó, cảm thấy có cũng được không có cũng không sao, nhưng nhất định phải luôn kiên trì, đến một lúc nào đó bạn sẽ nhận ra dáng dấp mình đã trở nên thập phần hoàn mỹ, tiểu thuyết trong nhà cũng cất giữ được hơn vạn cuốn, hơn nữa còn cũng tích cóp thêm chút đỉnh để dành.

Tôi cũng là kiểu người mang mục tiêu tương đối cao xa ấy, từ chỗ chỉ là giữ một thói quen tự nhiên đồng thời tràn đầy tinh thần dâng hiến, mỗi ngày tôi đều kiên trì cống hiến cho đất nước, mà tập trung chủ yếu ở sự nghiệp phúc lợi xã hội, sự nghiệp giáo dục của quốc gia, mặc dù số tiền hiến tặng đó đều không phải là nhiều, chắc vì nhân phẩm không thật sự tốt lắm, nhưng về số lượng như vậy vẫn là rất khả quan.

Làm người lúc nào cũng phải có điểm kiên định, vậy thì mới có thu hoạch, rồi sẽ có một ngày nào đó giá trị nhân phẩm tập trung bạo phát.

Tôi đẩy cái kính râm trên sống mũi xuống, để lộ ra đôi mắt, đủ để nhìn thật rõ tòa nhà trước mắt, khí thế cao ngất, nhìn lệch cả cổ cũng không thấy nổi mái nhà.

Đã sớm nghe nói tòa văn phòng bên cạnh trung tâm tài chính này luôn toát ra một loại thiên khí, hôm nay vừa nhìn thấy, thật quả nhiên danh bất hư truyền, ngay những nhân vật tinh anh mặc comple giầy da, váy áo thời trang đều chỉ đẩy khóe mắt liếc tôi một cái, sau đó lại đổi thành dùng lỗ mũi nhìn người.

Tôi đây mặc dù chẳng phải tinh anh, nhưng dù sao cũng là thành phần tri thức, mặc dù chẳng thể chính thức xuyên không vào nhóm người như họ nhưng tôi cũng đủ hot nhé! Sao có thể bắt một người ngồi nhà một tuần xuyên không đến cái chỗ làm bộ làm tịch này chứ?

Tôi lại đẩy cặp kính râm lên cho đẹp, vừa muốn tiến vào trong tòa nhà, có thể họ cho rằng cặp kính râm Chanel của tôi có chút khoe của nên họ không thoải mái lắm, cứ liếc mắt nhìn tôi vậy đấy.

Công ty đầu tư này vốn là do Tần Thù giới thiệu cho tôi, đó là một công ty tài chính độc lập, tên gọi là IC.

Thật ra trong lòng tôi từng so sánh và muốn liên lạc với một số công ty nổi tiếng tại phố Wall như là Khải Thiên, nghe nói bên đó họ đều báo lãi hồi suất là khoảng 34%, vậy là cứ một vạn, một năm đã lời khoảng b ngàn tư, một trăm vạn thì một năm lời khoảng 34 vạn. Bình thường tôi có mệt gần chết mới lê lết qua năm chắc cũng không kiếm nổi nửa nửa của cái 34 vạn, nếu lựa chọn công ty đó thì lợi nhuận một năm cũng đủ để tôi ăn đến chết.

Nhưng Tần Thù nói rằng giám đốc công ty này cũng là người đồng sáng lập của Khải Thiên tiếng tăm lừng lẫy kia, hơn nữa tiền lãi hồi suất cũng đặc biệt khả quan, tôi cứ thả ít tiền trong đó, tỉ lệ lợi nhuận hàng năm chắc chắn sẽ cao hơn rất nhiều so với tự quản lý tài sản.

Chủ yếu vì Tần Thù nói rằng công ty này có văn phòng đại diện tại trong nước, dễ dàng hơn cho việc vận hành tài chính sau này của tôi.

Không thể ngờ rằng có một ngày tôi có thể nói đến cái loại từ dành cho những người giàu nứt đố đổ vách như “ vận hành tài chính”.

Lễ tân của công ty IC này là một cô nàng đầy khí chất và rất xinh đẹp, giọng nói lại nhẹ nhàng êm tai, chỉ là trong giọng cô nàng có vài điểm nghi ngờ:

- Xin lỗi quý khách tìm ai ạ?

Tôi chắc chắn cô nàng này nghe rõ lời tôi vừa nói:

- Tôi nói, tôi muốn tìm người sáng lập ra công ty của các cô, hoặc có thể là nhà đầu tư quản lý tài sản tốt nhất ở đây.

Cô nàng lễ tân khẽ liếc sang cô lễ tân bên cạnh:

- Xin hỏi quý khách có hẹn trước không ạ? Nếu không có hẹn trước thì thật ngại quá, tôi không thể liên hệ giúp cô được.

Về điểm này tôi có thể lý giải được:

- Nhưng tôi không có bất kỳ một phương thức liên hệ nào với công ty các cô, tôi cũng không biết cách để theo chân mà hẹn gặp họ, cô có thể giúp tôi liên hệ hoặc đặt hẹn trước không?

Cô lễ tân trước mặt lắc đầu, dường như đang đánh giá cách ăn mặc của tôi, nở một nụ cười mang chút vẻ khoe khoang:

- Thật ngại quá, chúng tôi không có cách nào giúp cô.

Tôi hơi do dự, ngó hai bên không thấy ai, mới hạ giọng nói nhỏ:

- Nhưng tôi có chút tiền, rất nhiều, tôi muốn đầu tư…

Không đợi tôi nói xong, cô nàng bên cạnh lại liếc cô nàng một cái, hai người họ đồng thời không nhịn được bật cười, ánh mắt họ dừng lại trên cái áo lông tôi đang mặt thật lâu.

Sắc mặt tôi không hề thay đổi nhìn hai cô kia:

- Tôi không lừa các cô, tôi quả thật có rất nhiều triệu.

Có lẽ là đôi kính râm trên mắt quá tối và quá lớn, hai con người trước mặt này không hề nhìn thấy ánh mắt tràn đầy lửa giận của tôi, nên vẫn cười, chỉ là cười rất nhanh rồi thu hồi vẻ mặt.

Có người vỗ vai tôi một cái.

Tôi nghiêng đầu, thấy một anh chàng đóng bộ cả cây tây trang đen, diện mạo anh tuấn đẹp mắt, dáng dấp cao ngất, giữa sự thong dong lại mang đôi chút ngông cuồng tự đại, khí chất này dù đứng giữa đám nhân tài giới tài chính chất lượng cao cũng được coi như một nhân vật tương đối xuất chúng.

Chỉ là giờ phút này anh ta nhướng mày, trong mắt đồng thời chứa vài ánh nhìn tìm tòi nghiên cứu.

Tôi đề phòng nhìn anh ta, tôi nói:

- Rất nhiều tiền.

Dường như anh ta đã nhận ra tôi không tình nguyện nhiều lời với mình, anh ta ôm cánh tay và bắt đầu quan sát tôi, so với cô nàng lễ tân kia còn tỏ ra không hề kiêng kị chút nào.

- Rất nhiều tiền là bao nhiêu tiền?

Anh ta quét ánh mắt bắt đầu từ đôi ủng tuyết của tôi, rồi dần chuyển đến cái quần jean nhung, lại lên trên chỗ cái áo lông của tôi. Tôi rành rọt đẩy hạ kính râm xuống, nói:

- Nếu anh cảm thấy có thể tôi nghèo, có thể nhìn thêm cái kính râm của tôi đây này, nhưng cái vấn đề tôi có bao nhiêu tiền thì tôi không thể nói cho anh biết được.

Anh ta lại nhướng mày, thậm chí trên khuôn mặt còn mang theo một nụ cười hừ không còn gì để nói, lập tức trả lời:

- Tôi chính là nhà quản lý đầu tư IC, cô nghĩ gì thì xin cô hãy hiểu cho, có thể làm cố vấn tài chính của cô thì trước hết tôi cần phải tìm hiểu cô chuẩn bị cầm bao nhiêu tiền ném vào chỗ chúng tôi chứ.

Cái câu nói cuối cùng xem ra có thể nghe lọt, nếu anh ta mà nói với tôi “ Cô có thể có bao tiền chứ?” thì tôi chắc rằng mình sẽ lập tức rời đi.

Tôi gật đầu nói:

- Anh có card visit không? Làm sao để chứng minh anh là người quản lý đầu tư IC đây?

Anh ta:

- ….

Anh ta chỉ nhìn tôi và không nói gì thêm. Tôi cũng băng bó cái mặt lạnh te phía sau cặp kính râm yên lặng nhìn anh ra, không nói gì thêm.

Rất nhanh sau đó anh ta quay sang nói với cô lễ tân:

- Tôi để quên card visit trong phòng làm việc rồi, các cô ấy có thể làm chứng, tôi chính là nhân viên ở đây.

Cô lễ tân đang trố mắt nhìn dường như chợt tỉnh ra, vội vàng gật đầu, mỉm cười thân thiết trả lời đúng vậy, đồng thời nhanh nhẹn chạy ra mở cửa mời chúng tôi.

Ở tầng một chia thành rất nhiều phòng họp. Vị cố vấn đầu tư này dẫn tôi vào một trong số các gian phòng họp mang phong cách đặc sệt chất thương mại lạnh lẽo, thậm chí cái bàn hội nghị cũng đen sì khiến tôi tỉnh cả người.

- Tôi vẫn chưa biết quý danh của cô đây? Tôi tên là Trịnh Dịch, Dịch trong chứ đơn giản dễ dàng. – Anh ta chỉ vào một cái ghế ý nói tôi ngồi xuống đó, còn chính mình thì tiện tay cởi nút áo comple, ngồii xuống chiếc ghế ngay bên cạnh tôi.

Trên trần nhà còn trang bị rõ ràng một cái camera. Tôi nói:

- Tôi họ Chu, Chu U U, cùng tên U U với một nhà khoa học đạt giải Nobel.

Anh ta gật đầu:

- Ve kêu u u, cùng ăn quả bình.

Đây đúng là xuất xứ câu thơ cha tôi lấy để đặt tên cho tôi, nếu đã biết xem ra anh ta cũng là một người có nửa văn hóa đấy, có lẽ miễn cưỡng cũng có thể tin tưởng được nhỉ.

Tôi nói:

- Công ty các anh có những hạn chế gì đối với hạn mức đầu tư tài chính?

Anh ta nói:

- Ngưỡng thấp nhất là ngàn vạn tệ, mặc dù những người sử dụng hạn mức nhỏ là ngàn vạn tệ nhưng lãi hồi suất đầu tư tương đối thấp, những người sử dụng gói bạch kim thường có mức lãi hồi suất kếch xù, những người mới khởi đầu nhảy vào cũng ít nhất tham gia tầm hơn trăm triệu.

- Có hạn mức cao nhất không?

- Không có. – Trịnh Dịch trả lời rất nhanh, sau đó khẽ hạ khóe môi. – Không biết Chu tiểu thư dự định mới nhảy vào bao nhiêu đây?

Tôi nói:

- Vậy tôi cũng có thể xem như thuộc hàng khách hàng bạch kim, tiền trong tay tôi có khoảng hơn trăm triệu….

Sắc mặt anh ta vẫn bình thản, vẻ mặt vẫn giữ đúng sự lịch sự nhã nhặn lắng nghe tôi nói, hai mắt không hề tỏa sáng, càng không hề lập tức quỳ xuống liếʍ giày khách VIP, xem ra là kẻ đã quen gặp mặt các nhân vật lớn.

Tôi nói tiếp:

- Tôi có gần 9 triệu.

Anh ta khẽ nhướng mi.

- … đô la.

Anh ta không nói lời nào.

Chúng tôi đối mặt. Một lát sau tôi nói:

- Đúng là rất nhiều, rất kinh người nhỉ?

Trịnh Dịch khẽ ho nhẹ một tiếng, trong giọng anh ta có điều gì đó ngoài ý muốn:

- Năm ngoái giải sổ xố độc đắc trị giá 16 triệu đô của Mỹ đã có chủ, là cô ư?

- Anh phản ứng nhanh thật đấy, tôi nhớ trên báo chỉ viết là một người châu Á, giới tính nữ. – Tôi nói: - 16,3 triệu đô tiền thưởng, trừ đi 1 đống các loại thuế bát nháo tào lao tôi cũng chẳng hiểu, cuối cùng chỉ đưa lại đến tôi 8,9 triệu đô.

Trịnh Dịch thu nụ cười xuống, vẻ mặt từ khϊếp sợ nhanh chóng thần tốc lấy lại vẻ bình tĩnh:

- Chu tiểu thư đây vận khí đúng là rất tốt.

Tôi khiêm tốn nói:

- Phải thế chứ, điều đó giải thích tầm quan trọng của việc tôi mua vé số mỗi ngày đấy.

Trịnh Dịch gật đầu cười:

- Đúng là một thói quen không tồi, Chu tiểu thư đây có thể kiên trì liên tục mua vé số như vậy cũng là một loại nghị lực, thành công thật sự thiên vị những người luôn kiên trì cố gắng.

Tôi nhìn anh ta xuyên qua cặp kính râm:

- Lời này của anh rõ ràng có chút nịnh bợ rồi.

Trịnh Dịch:

- …

Sắc mặt anh ta hơi đen một chút, tôi nói:

- Đây chính là nguyên nhân tôi tìm đến người đứng đầu công ty các anh, dù sao số tiền cũng không phải nhỏ, tôi e ngại việc các anh quản lý lỏng lẻo dẫn đến tình trạng lừa đảo, ban đầu cam kết lợi nhuận của tôi là 30%, nhưng trên thực tế chỉ có khoản 10%.

- Phương diện đầu tư quản lý tài sản này tôi vốn không hiểu biết nhiều, vừa rồi thoạt nhìn anh có vẻ là người không bị lay chuyển bởi tiền bạc nên tôi mới tình nguyện nói thật với anh, nhưng lời khen tặng của anh dành cho tôi, tôi lại cảm thấy rất không đáng tin. Anh nói anh là nhà quản lý đầu tư, nhưng rốt cuộc có thâm niên hay không, tôi thật sự cũng rất nghi ngờ.

Đôi mắt đen nhánh của Trịnh Dịch chăm chú nhìn vào tôi, anh ta cũng không hề cười, vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự nghiêm túc:

- Xem ra Chu tiểu thư đây vẫn giữ đề phòng với tôi. Để tôi giải thích, bằng không mời cô đến phòng làm việc của tôi ở tầng trên, để tôi được gửi cô giấy chứng nhận cùng card visit.

Vẻ mặt luôn giữ sự nghiêm túc của anh ta khiến tôi cảm thấy hơi ngại ngùng, tôi đành khoát tay nói:

- Không cần đâu. Hôm nay tôi đến đây thì đã biết được một vài việc. Nhưng thật ra tôi muốn ném tiền vào một công ty ở phố Wall, lợi nhuận của họ cao, danh tiếng cũng lớn.

- Là sao? – Trịnh Dịch đặt hai ngón tay thon dài lên trên bàn: - Không biết Chu tiểu thư đang nhắm vào đâu?

Tôi nói:

- Khải Thiên. Anh chắc chắn là cũng biết, công ty đó báo lãi hồi suất là 34%.

- Chỉ 34% Chu tiểu thư đã thỏa mãn rồi sao? – Trịnh Dịch khẽ cười: - Nếu Chu tiểu thư đây là người thẳng thắn, tôi cũng xin nói thật, đúng là lãi hồi suất của Khải Thiên có thể đạt tới 30%, hơn nữa với trình độ tài sản của Chu tiểu thư đạt đến hạn mức người sử dụng cấp hắc kim, tỉ lệ lợi nhuận được biết là khá cao.

May là ở đây có cặp kính râm, nếu không anh ta nhất định sẽ nhìn thấy vẻ mặt đang trợn mắt kích động của tôi. Ồ hóa ra không có cao nhất, chỉ có cao hơn.

Trịnh Dịch lại nói tiếp:

- Khải Thiên đúng là một sự lựa chọn tốt, nhưng nếu Chu tiểu thư tình nguyện gửi tài sản vào bên chúng tôi, tôi đảm bảo sẽ mang tới cho cô một mức lãi hồi suất không hề thấp hơn so với mong đợi của cô.

Anh ta nói một cách thập phần chắc chắn, vẻ mặt lại tự tin bình tĩnh. Vào cái thời điểm trả giá này, tốt nhất tôi phải thể hiện được sự hiểu biết của mình, nhưng thật ra về vấn đề này cái gì tôi cũng không hiểu.

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói:

- Một người bạn của tôi nói rằng nếu để tiền ở trong nước thì sau này sẽ dễ dàng vận hành tài chính hơn.

Trịnh Dịch cười:

- Nếu để tiến hành hợp thức hóa việc tránh thuế thì trong nước hay ngoài nước đều không sao cả, không biết Chu tiểu thư muốn tiến hành loại vận hành tài chính nào?

- Còn chưa nghĩ đến. – Thiếu kiến thức hiểu biết chuyên ngành, tôi càng nói càng dè dặt: - Có khả năng là thu mua một công ty nào đó hoặc để thế chấp một cái gì đó…

Ngược lại khuôn mặt Trịnh Dịch không hề biến sắc, anh ta nói:

- Nếu như Chu tiểu thư có kế hoạch thu mua một doanh nghiệp nào đó trong nước thì đúng là để tiền trong nước sẽ tốt hơn, các nhà cố vấn chuyên nghiệp trong nước sẽ đưa ra các phán đoán tốt hơn với các tình huống trên thị trường vào các thời điểm cần thiết.

Tôi gật đầu, thật ra tôi cũng chỉ nói vậy thôi chứ chưa hề có một kế hoạch nào rõ ràng.

Anh ta nhận thấy tôi không có phản ứng khác, lại bổ sung thêm:

- Nếu như Chu tiểu thư đã có hiểu biết về công ty của chúng tôi, hẳn cũng biết đối với nghiệp vụ đầu tư buôn bán ở trong nước tầm ảnh hưởng của chúng tôi khá lớn, năm ngoái chúng tôi cũng mới thu mua công ty kỹ thuật khoa học điện quang UB Trung Quốc.

Tôi hắng giọng nói:

- Thật ngại quá, tôi mới biết đến bên anh cách đây hai ngày.

Trịnh Dịch:

- …

Không khí lặng im trong giây lát, đúng lúc đó di động của tôi chợt vang lên chuông báo nhắc nhở, là của Tần Thù hỏi tôi đã xong việc chưa, ngày hôm qua cô ấy đã hẹn tôi lúc 11h qua nhà hàng bên cạnh công ty cô ấy ăn trưa.

Vừa vặn lúc nên đi, tôi đứng dậy nói:

- Điều kiện anh cung cấp cho tôi đúng là không tệ, tôi cũng tin tưởng anh không lừa tôi, nhưng tôi cũng cần phải về suy nghĩ thêm.

- Điều này hoàn toàn có thể giải thích được, dù sao số tiền cũng không hề nhỏ. – Trịnh Dịch cũng đi theo tôi, gật đầu nói, sau đó lục lọi mấy cái túi trên người, cuối cùng anh ta móc ra một cái điện thoai. – Thật xin lỗi, hôm nay tôi không mang danh thϊếp trên người, chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc, nếu như Chu tiểu thư có ý định có thể liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào.

Người ta đã mất một khoảng thời gian dài như vậy để giới thiệu cho tôi, nếu tôi trực tiếp đi về thì cũng thật hơi mất cảm tình, tôi đưa anh ta số điện thoại di động, sau đó Trịnh Dịch tiễn tôi ra cửa.

- Chu tiểu thư đang làm công việc gì? – Trên đường đi ra ngoài, Trịnh Dịch tùy tiện hỏi.

- Buôn bán bên ngoài, trước đây tôi làm cho một công ty buôn bán nhưng nửa tháng trước đã từ chức.

Trịnh Dịch gật gật đầu:

- Tại sao lại từ chức?

Tôi:

- … - Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, quả thật không thể tin nổi, suýt nữa buột miệng nói ra câu “ Anh có ngốc hay không thế?” – Nếu như anh có nhiều tiền thế, chẳng lẽ còn tiếp tục sáng sáng 9 giờ chiều 5 giờ đi làm sao?

Trịnh Dịch hơi sững sờ, anh ta lập tức gật đầu cười:

- Chu tiểu thư nói rất đúng.

Tôi nghĩ, Tần Thù giới thiệu công ty này cũng không đáng tin lắm.