Sống trên đời nhất định phải sống cho khoẻ đẹp, biết nâng cao thói quen tự lập.
Ví dụ như mỗi ngày dành một tiếng để rèn luyện sức khỏe, mỗi ngày đọc ba nghìn chữ, mỗi ngày để dành mười tệ.
Có thể lúc đầu bạn sẽ không nhận được lợi ích gì, cảm thấy vô thưởng vô phạt, thế nhưng nhất định phải tiếp tục kiên trì, rồi có một ngày, bạn sẽ phát hiện vóc dáng của mình vô cùng khoẻ khoắn đẹp đẽ, đã sưu tập được vô số tiểu thuyết, hơn nữa còn có một khoản tiết kiệm nhỏ.
Loại người có mục tiêu xa vời như tôi, thói quen luôn duy trì đương nhiên cũng tràn đầy tinh thần nhiệt huyết. Mỗi ngày tôi đều sẽ cống hiến chút ít cho nước nhà, chủ yếu là tập trung vào sự nghiệp phúc lợi xã hội, sự nghiệp thể chất quốc gia, tuy sản lượng kim ngạch cống hiến cho nhà nước không nhiều, nhưng bởi nhân phẩm cũng không được ổn mấy nên số lượng là rất khả quan.
Làm người nhất định phải biết chút kiên trì, mới có thể có thu hoạch, nhân phẩm cũng sẽ tới lúc phải bùng cháy thôi.
Tôi đẩy nhẹ chiếc kính râm trên sống mũi xuống, đưa mắt nhìn kỹ toà văn phòng đằng trước, cao chót vót lại còn sang trọng, ngước muốn trật cổ cũng không thấy được đỉnh toà nhà.
Từ lâu đã nghe nói rằng toà văn phòng trung tâm tài chính phía này đều toát ra một thứ khí chất tự nhiên mà đến gián cũng không muốn vào, hôm nay nhìn thấy, quả thật danh bất hư truyền, đến mấy thương gia kỳ cựu mặc đồ Tây thời thượng đi ra đi vào ở cạnh bên đều nhìn tôi bằng nửa con mắt, sau đó còn đổi lại nhìn bằng lỗ mũi.
Dù tôi chẳng ưu tú gì nhưng tốt xấu cũng từng là nhân viên văn phòng, tuy rằng ăn mặc không có trang trọng, đầu tư, vừa vặn như mấy người, nhưng mà tôi mặc ấm cúng vậy thôi! Làm sao mà ép một người đã nằm lì ở nhà cả tuần lễ ăn mặc chỉn chu đàng hoàng được cơ chứ?
Tôi đeo lại kính râm, vừa bước vào sảnh lớn vừa nghĩ ngợi, có lẽ bọn họ thấy tôi đeo mẫu kính mới nhất của EL có hơi phô trương, không vừa lòng mấy nên tới lườm liếc tôi.
Công tư đầu tư này do Tần Xu giới thiệu cho tôi, tên là Tư Bản Độc Lập, người trong ngành đều gọi là IC.
Thật ra tôi vốn muốn liên lạc với mấy công ty có tiếng ở phố Wall như The Carlyle Group cơ, nghe nói tỷ suất hoàn vốn bình quân của họ là 34%, với một vạn tệ, mỗi năm sẽ sinh lời ba nghìn bốn trăm, một trăm vạn sẽ lời đến ba mươi tư vạn tệ mỗi năm! Bình thường tôi làm xất bất xang bang cả năm trời, đến phân nữa của ba mươi tư vạn cũng kiếm không ra, nếu như chọn Carlyle, đống lợi nhuận này có thể cho tôi ăn sung mặc sướиɠ đến khi chết.
Thế nhưng Tần Xu nói người sáng lập của công ty này cũng từng tiếng tăm vang dội ở phố Wall, hơn nữa tỷ suất hoàn vốn cũng hết sức khả quan, bố cô ấy cũng bỏ vào đó ít tiền, tỷ suất lợi nhuận mỗi năm cao hơn tự quản lý tài chính rất nhiều.
Điều quan trọng là Tần Xu nói bỏ tiền vào công ty trong nước sẽ dễ dàng cho tôi hoạt động vốn hơn.
Chẳng ngờ có một ngày tôi cũng có thể nói đến cái cụm từ "hoạt động vốn" vừa thấp kém vừa cao sang này.
Cô lễ tân của IC vừa xinh đẹp vừa có khí chất, giọng nói dịu dàng lại dễ nghe, chỉ là trong giọng điệu còn có ý chất vấn: "Chị nói chị tìm ai?"
Tôi chắc chắn vừa nãy cô ấy đã nghe rõ lời tôi nói: "Tôi nói, tôi muốn tìm người sáng lập của công ty các cô, hoặc là người quản lí đầu tư giỏi về tài chính nhất cũng được."
Cô lễ tân xoay đầu liếc nhìn một cô gái khác ngồi bên cạnh rồi quay lại nói: "Xin hỏi chị có hẹn trước không? Nếu như không có thì xin lỗi, tôi không thể liên hệ giúp chị."
Cái này cũng có thể thông cảm được: "Nhưng tôi không có cách thức liên hệ với mấy người này của công ty cô, không biết hẹn trước với họ như thế nào, cô có thể giúp tôi liên hệ hoặc đặt hẹn được không?"
Cô tiếp tân lắc đầu, có vẻ như có ngó qua đánh giá quần áo trên người tôi một lượt, nhếch miệng cười: "Xin lỗi, chúng tôi không thể giúp chị."
Tôi do dự một hồi, nhìn quanh nhìn quất chẳng thấy ai liền thấp giọng nói: "Nhưng mà tôi có chút tiền, cũng mấy trăm triệu, muốn đầu tư..."
Không đợi tôi nói hết câu, cô gái này lại nhìn sang cô bên cạnh một lát, hai người nhịn không nổi bật cười, cái cô ngồi cạnh cứ nhìn cái áo lông của tôi một hồi lâu.
Tôi cứ nhìn họ, mặt không có biểu cảm gì: "Tôi không có lừa các cô, tôi thật sự có mấy trăm triệu."
Có lẽ do kính râm quá đen với quá lớn, hai cô gái này không thấy được thịnh nộ dâng đầy trong mắt tôi, vẫn đứng đó cười, cười mãi cười mãi rồi bỗng nhiên im bặt.
Có ai đó vỗ vai tôi một cái.
Tôi quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ Tây đen, tướng mạo khá tuấn tú, vóc dáng khá cao, thong dong lại hơi tự tin khó lường, khí chất này, trong giới tài chính cao cấp có khi cũng được coi là xuất chúng.
Có điều anh ta lập tức khẽ nhíu mày, ánh mắt thâm sâu nhìn tôi: "Cô nói cô có bao nhiêu tiền?"
Tôi phòng hờ nhìn anh ta nói: "Rất nhiều tiền."
Có vẻ anh ta không thấy rằng tôi không có ý muốn nói chuyện cùng anh ta, cũng bắt đầu khoanh tay đứng đánh giá tôi, còn chẳng nể nang hơn cả hai cô lễ tân kia: "Rất nhiều là bao nhiêu?"
Anh ta đưa mắt tia từ đôi ủng đi tuyết của tôi, tia đến cái quần bò nhung rồi lên đến cái áo lông. Tôi dứt khoát đẩy cái kính râm trên mặt rồi nói: "Nếu anh cảm thấy tôi có thể là rất nghèo, có thể nhìn luôn kính râm của tôi, nhưng chuyện tôi có bao nhiêu tiền không thể nói với anh."
Anh ta lại nhướng mày, thậm chí còn có chút ngạc nhiên cười hừ một tiếng rồi nói: "Tôi chính là quản lý đầu tư của IC, cô muốn tìm hiểu cái gì, tôi có thể giải thích, chỉ là trước đó, tôi cần biết được cô chuẩn bị bỏ bao nhiêu vào chỗ chúng tôi."
Câu cuối nói ra nghe cũng được, nếu như anh ta mà nói: "Cô thì có thể có bao nhiêu tiền", tôi tức khắc sẽ đi ngay.
Tôi gật đầu nói: "Anh có thẻ nhân viên không? Làm sao chứng minh được anh là quản lí đầu tư của IC?"
Anh ta: "..."
Anh ta nhìn tôi không nói gì, tôi xịu mặt âm thầm nhìn anh ta qua lớp kính, cũng không nói gì.
Anh ta nhanh chóng nhìn sang quầy lễ tân, lại ngước cằm: "Thẻ nhân viên của tôi để ở văn phòng rồi, mấy cô này có thể làm chứng, tôi là quản lí đầu tư ở đây."
Cô lễ tân đang ngẩn người bỗng chốc bừng tỉnh, gật đầu lia lịa, thân thiện cười xác nhận, giúp chúng tôi mở cửa.
Tầng một có rất nhiều phòng họp, vị cố vấn đầu tư này đưa tôi vào một phòng, phong cách thiết kế lạnh lẽo lại đậm chất kinh doanh, bàn làm việc màu đen làm người khác phải tỉnh táo.
"Vẫn chưa biết quý danh của cô? Tôi tên Trịnh Dị, dị trong dung dị (dễ dàng)." Anh ta vươn tay kéo ghế mời tôi ngồi, tiện tay cởi nút áo vest, ngồi ngay góc bên cạnh tôi.
Camera lắp trên trần nhà rất dễ thấy, tôi nói: "Tôi họ Châu, Châu U U, tên giống Đồ U U đoạt giải Nobel ấy."
Anh ta gật gật đầu: "U u lộc minh, thực dã chi bình."
Đây là nguồn góc cái tên bố đặt cho tôi, thì ra anh ta cũng khá hiểu biết, xem ra có thể miễn cưỡng tin tưởng được.
Anh ta nói: "Định mức là mười triệu, dưới mười triệu tuy có nhiều khách hàng nhưng tỷ suất hoàn vốn tương đối thấp, hoàn vốn tỷ lệ cao chủ yếu là khách hàng Platinum, dạng khách này đầu tư lúc đầu đều trăm triệu trở lên."
"Có giới hạn trên không?"
"Không có." Trịnh Dị nhanh chóng trả lời, sau đó nhếch môi: "Không biết cô Châu định đầu tư bao nhiêu?"
Tôi nói: "Nếu vậy tôi cũng có thể được coi là khách hàng Platinum, tiền của tôi cũng trên trăm triệu..."
Anh ta vẫn bình tĩnh, cười lịch sự nghe tôi nói, hai mắt không hề sáng rỡ, cũng không lập tức nhào tới tâng bốc vị khách VVIP như tôi, coi bộ cũng là người biết người biết ta.
Tôi tiếp tục nói: "Tôi có gần khoảng chín trăm triệu..."
Anh ta nhướng mày.
"... đô la Mỹ."
Anh ta lại không nói gì.
Chúng tôi nhìn nhau hồi lâu, tôi nói: "Đúng là rất nhiều, rất đáng sợ đúng không?"
Trịnh Dị ho nhẹ một tiếng, trong giọng nói có chút bất ngờ: "Người trúng một tỷ sáu USD của Power Ball Mỹ năm ngoái là cô?
"Anh phản ứng cũng khá nhanh, tôi nhớ rằng trên báo chỉ nói là nữ người châu Á." Tôi nói: "Giải thưởng một tỷ sáu trăm ba mươi triệu đô la Mỹ, trừ đi một đống thuế lung tung gì đó mà tôi cũng không biết, cuối cùng về tay tôi là tám trăm chín mươi triệu."
Trịnh Dị cười, nhanh chóng khôi phục thái độ từ kinh ngạc đến bình tĩnh: "Cô Châu thật may mắn."
Tôi khiêm tốn nói: "Cũng tàm tạm, việc này nói lên tính quan trọng của việc mua mỗi ngày một tờ vé số."
Trịnh Dị mỉm cười gật đầu: "Thói quen này rất tốt, cô Châu có thể kiên trì mua vé số cũng thật có nghị lực, thành công luôn tới với những người có kiên trì và nỗ lực."
Tôi nhìn anh ta qua lớp kính: "Anh nịnh hót kiểu này cũng lộ liễu quá."
Trịnh Dị: "..."
Mặt anh ta tối sầm lại, tôi nói: "Đây là lý do vì sao tôi lại tìm đến ông chủ của các anh, dù sao số tiền này cũng không phải nhỏ, tôi sợ đám quản lý các anh lôi kéo ba mươi phần trăm lợi nhuận của tôi để nâng doanh số, chứ trên thực tế cũng chỉ có mười phần trăm."
"Khái niệm quản lí đầu tư này tôi không rõ, lúc nãy thấy anh không phải loại người bị tiền tài làm lay động, tôi mới nói thật cho anh biết, thế nhưng anh vừa tâng bốc tôi, tôi lại cảm thấy anh không đáng tin lắm, anh nói anh là quản lý đầu tư, tôi rất hoài nghi anh rốt cuộc có kinh nghiệm hay không."
Ánh mắt Trịnh Dị tối sầm chăm chăm nhìn tôi, cũng không cười nữa, mặt mày nghiêm túc: "Xem ra cô Châu vẫn hơi dè chừng tôi, tôi hiểu, hay là chúng ta lên văn phòng của tôi bàn việc, sẵn tiện cho cô xem thẻ nhân viên với giấy chứng nhận của tôi."
Anh ta niềm nở đến mức khiến tôi có chút ngại ngùng, chỉ có thể xua tay nói: "Không cần đâu, hôm nay tôi đến là muốn tìm hiểu đôi chút, thật ra tôi muốn bỏ tiền vào công ty ở phố Wall, lợi nhuận của họ cao, danh tiếng cũng tốt."
"Vậy sao?" Trịnh Dị đặt tay lên thành ghế nhịp nhịp vài cái: "Không biết cô Châu đang cân nhắc công ty nào?"
Tôi nói: "Chắc chắn anh biết Carlyle đúng không, tỷ suất hoàn vốn của họ là ba mươi tư phần trăm."
"Cô Châu thấy chỉ ba mươi tư phần trăm là đủ rồi?" Trịnh Dị cười một tiếng: "Nếu cô Châu đã thích người thẳng thắn, tôi cũng nói một câu thật lòng, tỷ suất hoàn vốn bình quân của Carlyle có thể đạt được ba mươi phần trăm, hơn nữa đây chỉ là ở mức trung bình, với tài sản của cô Châu, cũng có thể coi là khách hàng Black Gold của Carlyle, tỷ suất lợi nhuận sẽ chỉ càng cao hơn."
May là đang đeo kính râm, nếu không chắc chắn anh ta sẽ thấy được cặp mắt đang mở to kích động của tôi, thì ra không có cao nhất mà chỉ có cao hơn.
Trịnh Dị tiếp tục nói: "Carlyle quả thật là một lựa chọn không tệ, nhưng nếu cô Châu đồng ý đầu tư vào công ty chúng tôi, tôi có thể bảo đảm tỷ suất hoàn vốn sẽ không thấp hơn mong đợi của cô."
Anh ta nói năng rất chắc chắn, thần thái tự tin lại rất hào hùng, dựa theo cái cách bàn giá nãy giờ, tốt nhất là vặn lại làm ra vẻ bản thân cũng là người trong ngành nhưng thật ra tôi chẳng biết gì cả.
Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Bạn tôi nói để tiền trong nước thì hoạt động vốn sẽ tiện lợi hơn."
Trịnh Dị cười cười: "Nếu như tránh thuế hợp lí, trong nước ngoài nước gì cũng chẳng thành vấn đề, không biết cô Châu muốn hoạt động vốn gì?"
"Vẫn chưa nghĩ ra." Kiến thức chuyên ngành ít, nói nhiều dễ bị lật tẩy, tôi nói: "Có thể thâu tóm được một hai cái công ty, làm chủ tịch gì đó cũng được."
Trịnh Dị lúc này có chút đờ đẫn: "Nếu cô Châu có kế hoạch muốn thâu tóm công ty trong nước, bỏ tiền trong nước sẽ dễ hơn, trong nước có nguồn cung chuyên nghiệp, lúc điều chỉnh có thể kết hợp tình huống thị trường ra quyết định."
Tôi gật gù, thật ra tôi chỉ nói vậy thôi, vẫn chưa có kế hoạch gì cụ thể.
Anh ta thấy tôi không phản ứng lại bổ sung thêm: "Nếu như cô Châu đã tìm hiểu về công ty chúng tôi, ắt biết lượng đầu tư của chúng tôi có sức ảnh hưởng lớn tới các doanh nghiệp trong nước, năm ngoái Công nghệ Cát Quang thâu tóm được UB Trung Quốc là do chúng tôi dẫn dắt.
Tôi đằng hắng: "Thật ngại quá, thật sự mấy hôm trước tôi mới biết tới công ty anh."
Trịnh Dị: "..."
Trong không gian yên tĩnh, điện thoại tôi bỗng vang lên âm báo Wechat, là Tần Xu hỏi tôi đã bàn việc xong chưa, hôm qua đã hẹn mười một giờ đi ăn cơm gần công ty cậu ấy.
Vừa đúng lúc sắp phải đi rồi, tôi đứng dậy nói: "Điều kiện anh nói với tôi có thể quả thật không tệ, tôi cũng tin anh sẽ không gạt tôi, chỉ là tôi còn phải về xem xét lại đã."
"Tôi có thể hiểu, dù sao cũng không phải là số tiền nhỏ." Trịnh Dị cũng đứng dậy theo, gật đầu nói, lại cho tay vào túi lấy điện thoại ra: "Xin lỗi, hôm nay tôi không mang danh thϊếp, chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc, nếu cô Châu có việc gì có thể liên hệ cho tôi bất cứ lúc nào."
Người ta tốn đống thời gian ngồi giới thiệu không không cho tôi, lập tức đi ngay cũng hơi mếch lòng, tôi liền đưa số điện thoại, Trịnh Dị rất ga lăng tiễn tôi ra cửa.
"Cô Châu làm nghề gì vậy? Trong lúc đi, Trịnh Dị nhân tiện hỏi.
"Làm ngoại thương, lúc trước làm việc ở một công ty ngoại thương, mới nghỉ việc cách đây nửa tháng."
Trịnh Dị gật đầu: "Sao lại nghỉ việc?"
Tôi: "..."
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, khó mà tin được, xém chút đã buột miệng nói "Anh có bị ngu không": "Nếu anh trúng nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ vẫn muốn thức khuya dậy sớm làm công sao?"
Trịnh Dị đơ mất một lúc, cười theo gật đầu: "Cô Châu nói đúng."
Tôi nghĩ, Tần Xu giới thiệu công ty này, thật không đáng tin lắm.