Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Y Tiên

Chương 37: Chủ nhân ta khi ngủ ghét nhất là ồn ào.!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bọ ngựa bắt ve chim sẻ phía sau, thế nhưng sau lưng chim sẻ lại là một đầu ưng.

Khôn Cường chính là bọ ngựa xui xẻo, bất quá hắn cũng không có quản nhiều đến thế. Hoặc là nói hắn không đủ đầu óc để quản chuyện như thế, chỉ có lão Dương đi bên cạnh hắn vẫn âm thầm cảnh giác quan sát xung quanh.

.........

Dương lão độc vật Dương Quảng Hàm, năm xưa tại Trung Vực theo học một vị danh sư của Bách Dược Học Phủ. Cũng chính là thế lực chuyên lấy giá cắt cổ trong lời Nguyệt Ly từng nhắc tới, bất quá khi ấy nàng cũng không có nêu tên

Bách Dược Học Phủ tại Trung Vực danh tiếng cũng không phải tốt cho lắm, ngươi đến cầu chữa bệnh còn phải xem bọn hắn có "rảnh rỗi " hay không. Nếu có thì lại phải xem bọn hắn có muốn chữa hay không, đương nhiên chỉ cần ngươi đưa ra cái giá hợp lý, bọn hắn sẽ vô cùng nhiệt tình mà đem ngươi chữa lành lặn từ trên xuống dưới. Cũng có trường hợp bọn hắn cũng không cần thù lao, đổi lại ngươi sẽ thay bọn hắn gϊếŧ người.

Tiếng xấu nhiều, tiếng tốt cũng không ít. Một khi đã nhận chữa trị cho ai, Bách Dược Học Phủ sẽ toàn tâm toàn ý làm tròn trách nhiệm. Cũng vì lẽ đó mà người kể xấu nhiều bấy nhiêu, người đến chữa bệnh cũng không ít hơn số đó.

Dương Quảng Hàm năm đó theo học tại Dược phủ cũng thành công đạt được bản lĩnh, tuy không có diệu thủ hồi xuân bách bệnh đều khỏi nhưng cũng tinh thông ba mươi sáu thế..à tuyệt kĩ châm cứu. Chỉ có điều hắn lại chỉ khám chữa cho nữ nhân, sau đó...lại ép họ dùng thân thể mà trả công. Chẳng mấy chốc chuyện bị phanh phui, Bách Dược Học Phủ cũng khó mà bao che bèn quyết định trục xuất hắn. Dương Quảng Hàm bị người nhà những nữ nhân kia giận dữ truy sát, trong lúc trốn chạy hắn dựa vào kiến thức về dược thảo của mình mà độc chết không ít cao thủ. Vì thế được gọi là Dương lão độc vật, chạy trốn nhiều năm về sau không ai biết tung tích của hắn nữa. Cho đến bây giờ xuất hiện bên cạnh Khôn Cường cũng là tình cờ gặp gỡ, bèo nước gặp nhau thế nhưng lại không hẹn mà hợp chuyện *** ****. Dương độc vật lại còn có rất nhiều phương pháp bào chế đủ loại xuân dược, vô số công dụng khiến cho Khôn Cường vô cùng thưởng thức. Kể từ đó một già một trẻ như hình với bóng kè kè bên nhau làm ra đủ thứ chuyện thương thiên hại lý.

Khôn Bằng ban đầu cũng có phần lưu tâm về lão, thế nhưng Dương độc vật ngoài cho Khôn Cường xuân dược, hắn cũng hiến cho Khôn Bằng đủ loại tráng dương tăng cường. Nam nhâm mà, ai chẳng muốn mình mạnh mẽ. Khôn Bằng sau khi dùng thuốc của Dương lão, khí thế hừng hực đại chiến ba trăm hiệp không mệt mỏi. Vì thế cũng không còn đề phòng lão nữa mà để cho Dương độc vật đi theo Khôn Cường, điều kiện là mỗi tháng đem tới cho Khôn Bằng một số lượng thuốc nhất định.

........

Trở lại với Bắc Vực lạnh giá, lão Dương sau khi cẩn thận nhắc nhở hai tên Hoá Thần lục trọng kia cảnh giác cũng tự mình quan sát xung quanh. Lão cũng không phải hạng tầm thường, tu vi cũng nằm tại Hoá Thần ngũ trọng. Bằng không chỉ với bản lĩnh điều chế dược liệu của lão, chạy trốn khỏi được khỏi Trung Vực cơ hồ là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.

Hồi lâu quan sát cũng không thấy có gì khác lạ, lão mới yên tâm một chút, nhưng cũng không buông lỏng cảnh giác một khắc.

Đám người dừng lại cách chỗ mấy nữ nhân không xa, từ đây vẫn có thể nghe thấy tiếng cười nói vang vọng cả một khoảng rừng.

Đem khí tức ẩn giấu tốt, Khôn Cường lầm bầm gừ lạnh.

- Hừ.! Thật biết hưởng thụ, lát nữa để các ngươi nằm dưới thân lão tử xem các ngươi còn cười được hay không.

Âm thanh muốn bao nhiêu đê tiện có bấy nhiêu, lão Dương như đã quen với chuyện này cũng phụ hoạ.

- Thiếu gia, ngươi nhìn còn có một tiểu mĩ nữ mười lăm mười sáu a.

Theo hướng ngón tay của lão Dương chỉ, quả nhiên Khôn Cường nhìn thấy đúng là có một tiểu mĩ nhân. Đôi mắt to tròn long lanh, bộ dáng hết sức đáng yêu. Ánh mắt trở nên thèm thuồng bất quá vẫn nhịn xuống, hiện tại còn chưa tới lúc ra tay.

Không để bọn hắn phải chờ lâu, Tử Lăng mấy người cũng bắt đầu lục đυ.c kéo nhau leo lên xe ngựa, rõ ràng là chuẩn bị đi ngủ. Chỉ có duy nhất con chó đen kia đứng dậy cũng không có theo các nàng lên xe, lững thững đi lại chỗ con ngựa đang nằm mà cuộn người lại bên cạnh. Một già một trẻ thấy vậy quay sang nhìn nhau, ánh mắt lộ rõ vẻ *** **** vô sỉ.

Kế hoạch ban đầu vốn dĩ là chặn đường cướp gϊếŧ rồi hủy thi diệt tích, thế nhưng sau mấy ngày theo dõi lại phát hiện ra tất cả đều là nữ. Hơn nữa lớn nhỏ khác nhau mỗi người một vẻ, trên hết đều rất xinh đẹp. Khôn Cường cùng Dương lão liền thay đổi kế hoạch, dùng xuân dược mà lão Dương bào chế đem đám nữ nhân đó chơi đùa một phen sau đó mới cướp rồi gϊếŧ các nàng. Về phần gϊếŧ người xong cũng vẫn có thể vui đùa một phen rồi mới đem thi thể hủy đi xoá sạch vết tích. Thần không biết quỷ không hay.

Hai tên Hoá Thần lục trọng cũng không để ý đến biểu cảm của Khôn Cường lẫn Dương độc vật, họ làm việc chỉ theo mệnh lệnh. Cần bắt thì bắt cần gϊếŧ thì gϊếŧ, bất quá nếu có thể cũng không ngại mà vui đùa một chút.

........

Tử Lăng thấy trời đã khuya bèn thúc giục mọi người đi ngủ, lúc leo lên xe thấy chó đen đi lại chỗ con ngựa nằm xuống cũng thấy ngạc nhiên. Nhưng nghĩ lại cũng không có gì kì lạ, có lẽ chó đen không nỡ bỏ lại người bạn bốn chân kia một mình nằm ngoài đó, xem ra cũng khá là tình cảm.

- Đại hắc trông ngựa thật tốt, bị người dắt đi mất ta liền bắt ngươi kéo xe.! - mỉm cười bỏ lại một câu trêu đùa Tử Lăng mở cửa chui vào trong xe.

Chó đen nghe thấy thế sủa lên hai tiếng như muốn nói đã hiểu, ta sẽ trông ngựa thật tốt.

........

Thấy chủ nhân mình đã vào trong xe thì thình lình bên cạnh đại hắc vang lên thanh âm non nớt, nghe giống như của một tiểu nam hài độ sáu bảy tuổi.

- Đại Hắc Ca, sao hôm nay ngươi lại ngủ bên ngoài.? Sẽ không phải có người thực sự tới dắt ta đi mất.?

Lên tiếng đúng là thớt ngựa kéo xe đang nằm cạnh chó đen.

- Có là có, nhưng không phải tới để bắt tiểu Mã ngươi.!

Hắc cẩu trả lời, tiểu Mã là tên nó đặt cho con ngựa này. Vốn ban đầu tiểu Mã cũng chỉ là một con ngựa kéo xe bình thường đến vô cùng bình thường, so ra thì có chút cường tráng khoẻ mạnh hơn những con ngựa khác một chút.

Tiểu Thanh lúc đi mua cỗ xe ngựa kia liền chọn trúng nó, Xe ngựa trải qua hệ thống cải tạo biến thành pháp bảo cấp bậc không rõ ràng, mà nó ngày ngày kéo xe dần dần cũng bị lây nhiễm khí tức. Lâu ngày sinh ra linh trí, hắc cẩu phát hiện liền bắt đầu hướng dẫn nó tu luyện hấp thu linh khí toả ra từ cỗ xe. Đồng thời đặt tên nó là tiểu Mã, dặn nó trước mặt Tử Lăng tuyệt đối không được mở mồm nói chuyện. Lý do thì hắc cẩu cũng không biết nên nói ra sao, chỉ đành nói là chưa tới lúc. Sinh ra linh trí ngây thơ tiểu Mã ngoan ngoãn nghe theo.

Thấy Đại Hắc Ca nói thế, tiểu mã lén lén liếc nhìn xung quanh lại nói tiếp.

- Thật sự không phải tới bắt ta.?

Hắc cẩu vẫn lười biếng nằm đó không trả lời, tiểu Mã nhìn ngang ngó dọc xung quanh một hồi cũng không thấy điểm gì khác lạ, nó lại nằm xuống bên cạnh Đại Hắc. Mắt vẫn không ngừng dáo dác nhìn quanh, bất quá chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ. Hắc cẩu nằm bên cạnh thở đều đều dường như cũng đã giống tiểu Mã ngủ say.

Thời gian ì ạch trôi qua, Khôn Cường đám người cảm thấy đã đến thời điểm liền lặng lẽ rời khỏi chỗ nấp bắt đầu tiến đến bao vây lấy cỗ xe ngựa.

Trời đã về khuya, không gian yên tĩnh đến độ cả đám đều có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Lão Dương lật tay lấy ra một bình ngọc nhỏ màu xanh, nắp lọ đậy kín thỉnh thoảng lại toả ra một chút mùi thơm khiến cho đám nam nhân rục rịch.

Đây chính là một trong vô số loại xuân dược mà hắn điều chế ra cảm thấy tâm đắc nhất, mùi thơm tựa như lan ngọc thoang thoảng dịu nhẹ khiến người ta yêu thích, từ đó khó lòng mà đề phòng.

Đối với nam nhân sẽ chỉ khiến bọn hắn cảm thấy nóng lên thân dưới một chút, tăng cường thời gian chinh chiến. Còn nếu là nữ nhân trúng phải lại trở nên vô cùng *** **** điên cuồng, không quan tâm hết thảy mà tìm tới nam nhân. Chỉ khi thoả mãn đến ngất đi mới dừng lại, hiệu quả đặc biệt là đỉnh cấp trong xuân dược. Hơn nữa người bị trúng phải loại xuân dược này sau đó sẽ không còn nhớ bất cứ chuyện gì xảy ra, nếu nặng thậm chí trở nên thần trí mớ hồ mặc người đùa giỡn.

Nhờ vào nó mà Khôn Cường cùng với lão Dương đã đem không biết bao nhiêu nữ nhân vô tội vấy bẩn, mà những nữ nhân đó kết quả cũng vô cùng thê thảm...

Trong một khoảnh khắc tưởng chừng như mọi chuyện sẽ vô cùng thuận lợi, từ sau lưng đám người Khôn Cường bỗng nhiên vang lên thanh âm nam tử.

- Chủ nhân nhà ta ghét nhất khi đang ngủ có kẻ gây ồn ào.!

Âm thanh lạnh lẽo lại nghe như đang trách móc đám người Khôn Cường.

Nghe thấy như thế cả đám giật bắn người, mồ hôi lạnh túa ra như tắm gian nan quay đầu nhìn về phía sau. Bọn hắn không có chút nào nơi lỏng cảnh giác kể từ lúc bắt đầu tiến lại gần cỗ xe ngựa, thế nhưng người này lại vô thanh vô thức xuất hiện phía sau mà không gây ra bất cứ thanh âm. Thậm chí là cả linh khí ba động cũng không có, chứng tỏ rằng đối phương tu vi vượt qua bọn hắn rất nhiều...
« Chương TrướcChương Tiếp »