Chương 38

Chương 38

Trận đấu chỉ xếp hạng trước 6, Lăng Dục Cẩn, Lăng Kiệt Sâm, Kasimov và Collins tổng cộng có bốn người.

Bốn nhỏ hơn sáu.



Đề toán học đơn giản này đối với mọi người thì không có vấn đề gì.

Cho nên Kasimov liền trực tiếp nói rõ, "Không bằng bốn chúng ta hợp tác chiếm hết bốn danh ngạch, về phần thứ tự? Dù sao thì tôi là bị người nhà ném tới đây, lấy được giải nhất hay giải ba thì cũng không có gì khác nhau."

"Tiền tiêu vặt mỗi tháng của tôi là 500 ngàn đồng Liên Bang." Collins sâu kín nói một câu như vậy, ý tứ cũng rất rõ, là một phú nhị đại có huyết thống thuần khiết, hắn không thiếu tiền, tiền thưởng cao nhất hắn không nhìn vào mắt.

Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm: "..."

Hai vị, xin đừng tiếp tục thổ hào!

Kasimov và Collins chỉ muốn lấy giải thưởng để chứng minh mình đã không uổng công, đó là vì danh;

Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm vốn chính là hướng về tiền thưởng mà tới, đó là vì tài;

Mục đích vừa thuần túy vừa không xung đột, bốn người có trụ cột hợp tác tốt đẹp.

Nhìn đi, đây mới chính là chiến hữu cùng chung chí hướng!

Cái quỷ gì thế?!! Đám khán giả vây xem quả thực phun một búng máu lên màn hình ——

-Theo dõi Trực tiếp gần một tháng, giờ nghe được bốn người này nói chuyện, tự dưng lại muốn tới đầm lầy bơi lội, tới núi tuyết để lãnh tĩnh một chút thì nàm sao??

-Chẳng lẽ chỉ có mình tui chú ý tới tiền tiêu vặt một tháng của Collins là 500 ngàn sao?? Heiiii thổ hào, cậu còn thiếu bằng hữu đúng không?

-Ha ha ha, thím lầu trên nên luyện lực cánh tay trước đã, người có thể bình yên vô sự khiêng hơn một nửa thân thể rồng Komodo không có bao nhiêu đâu, thím cố lên~

Để sớm rời khỏi sa mạc tìm được cột chỉ đường trước, động tác bốn người Lăng Dục Cẩn trở nên nhanh hơn, ngay khi nhìn thấy lục tục có mấy loài thực vật như bụi gai xuất hiện, họ liền biết, lối ra sa mạc đang gần ngay trước mắt.

Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm lấy hết số nước còn lại không nhiều lắm trong xe trữ nước đổ vào bình, tiếp đó, không tới nửa giờ liền sắp xếp tận dụng mọi thứ, đổi xe trữ nước thành ván lướt cát, bốn người cùng nhau kéo ván lướt cát lên sườn núi, sau đó lại cùng nhau ngồi lên ván trượt xuống.

Tốc độ vừa nhanh, vừa chơi rất vui~

(づ●─●)づ

Thẳng đến khi bốn người Lăng Dục Cẩn dùng ván lướt gia tốc, triệt để rời khỏi sa mạc, Kasimov còn có chút tiếc nuối, không ngừng quay đầu lại nhìn, "Sau khi chúng ta tới điểm tập hợp chấm dứt trận đấu thì còn có thể tiếp tục tới đây chơikhông?"

"...Nếu cậu còn có sức lực, cậu có thể quay về." Lăng Dục Cẩn không biết tên đà điểu phú nhị đại này đang suy nghĩ gì mỗi ngày, cậu ta rất hay hứng thú đối với một vài đồ vật kỳ kỳ quái quái, đêm qua còn đuổi theo Collins nói muốn một chút nướt bọt để nghiên cứu, thiếu chút nữa khiến cho rồng Komodo bùng nổ ngay đó.

Vẫn hên là Lăng Dục Cẩn đúng lúc lấy mấy cọng lông chim Kasimov yêu nhất để uy hϊếp, đánh mất đi tâm tư nhỏ của Kasimov đối với rồng Komodo Collins.

Có thể an tĩnh làm một phú nhị đại được không? (●—●)

Đuổi kịp Kasimov luôn thích đi trước, Lăng Dục Cẩn lập tức dẫn lực chú ý của mọi người tới cột chỉ đường thứ nhất cách đó không xa, sau đó thâm trầm thảy ra một vấn đề, "Mọi người đoán coi, cây cột chỉ đường này có từng bị tuyển thủ khác động tới chưa?"

Ban tổ chức trận đấu cũng thật thiếu đạo đức, hoàn toàn không cho bất luận gợi ý nào, ai mà biết được trước đó có tuyển thủ nào tới nhanh hơn bọn họ không, hay là cột chỉ đường này chưa có ai đụng tới.

Hơn nữa, trên vùng giáp sa mạc hoang vắng này, xung quanh trừ cái cột chỉ đường thì không có thứ nào khác, nói cách khác, nếu đi lầm đường, vậy không chỉ không gặp được cột chỉ đường thứ hai, ở vùng sa mạc giáp bờ biển này mà đi nhầm, không chừng liền càng ngày càng xa điểm tập hợp cuối cùng nha~

Không có bất luận gợi ý hay tung tích của vật khả nghi nào, giờ là lúc khảo nghiệm vận khí của các tuyển thủ.

Đoán hướng đúng của cột chỉ đường đi nạ~

←_←

Này còn không bằng để tuyển thủ trực tiếp tự mình tìm phương hướng tới bờ biển cho rồi!

"Cẩn bảo, em chờ một chút, tới đây, đeo nó lên rồi tùy tiện chọn một phương hướng đi!" Lăng Kiệt Sâm lại tiếp thu rất tốt đối với phân đoạn này, về phương diện vận khí, anh còn chưa từng thấy Cẩn bảo thua qua đâu.

Kasimov và Collins vẫn không hiểu lắm, nhưng khi nghe được sự tích vinh quang lúc Lăng Dục Cẩn vẫn còn chưa lên tiểu học, lại có thể tùy tiện đạt được 80 điểm khi làm đề thi tiếng Anh của anh chị, Kasimov và Collins lập tức nổi lòng tôn kính.

Phải biết, điểm tối đa của bài thi tiếng Anh là 100 điểm, 80 điểm là đề lựa chọn, viết văn 20 điểm, tùy tiện chọn mà đã có thể đạt được 80 điểm, liền có nghĩa là cậu đều đã đoán đúng hết!

Vận khí này thật sự quá tốt!

"Loại chuyện này đã từng xảy ra à?" Lăng Dục Cẩn không nhớ rõ chuyện này, nhưng thấy anh hai thề son thề sắt nói có căn cứ, rồi lại nói không bằng cậu cứ thử một lần, dù sao cũng đều cần có vận khí!

Vì thế, Lăng Dục Cẩn vươn tay lấy cái mũ trong tay anh hai, sau khi tầm mắt bị ngăn cách thì liền theo cảm giác chỉ đại một phương hướng, tiếp đó bốn người đều không để ý tới cột chỉ đường, liền rời đi.

Cột chỉ đường: QAQ~

Mấy người tốt xấu gì cũng nên đoán xem tui có bị tuyển thủ khác động tới không chứ!

Nè nè nè, chớ đi chớ đi!

_(: 3″ ∠)_

Cảm thấy hỗn độn còn có khán giả ——

-Ha hả ha hả, tui đoán khuôn mặt của người bày ra trò này giờ hẳn là rất đau, bố trí phân đoạn này có ý nghĩa sao?

-2333* Cẩn bảo thậm chí còn có kỹ năng tăng phúc "lựa chọn đề toàn đúng", ha ha ha ha ha ha ha~

*ahahaha

-Cột chỉ đường sắp khóc nấc trong sa mạc rồi kìa ~(≧▽≦)/~

Bốn người tiếp tục đi về phía trước, không tới 15 phút, liền thấy được cột chỉ đường kế tiếp.

Nếu lấy cột chỉ đường thứ nhất làm nguyên điểm, vậy sẽ có tới 360 phương hướng để lựa chọn, nếu bán kính đủ dài, từ vị trí nguyên điểm xuất phát sẽ rất dễ lệch hướng dẫn đến việc bỏ qua cột chỉ đường thứ hai.

Nhưng Lăng Dục Cẩn chỉ tùy tiện chọn một phương hướng, lại có thể đoán chính xác đáp án với xác suất 1/360!

Kasimov và Collins: (⊙v⊙)

Lăng Dục Cẩn quả thực là người có vận khí tốt, mời tiếp tục nhắm mắt tìm cột chỉ đường kế tiếp~

Đôi mắt Kasimov long lanh, vô cùng vui vẻ đi theo phía sau Lăng Dục Cẩn, chạy nhanh hơn so với bất cứ ai.

"Được rồi, đi hướng này!" Lăng Dục Cẩn cũng không nhìn tới cột chỉ đường bên cạnh, dựa vào cảm giác chọn một phương hướng xong liền chuẩn bị đi hướng đó.

Sau đó đi chưa được hai bước, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm liền dừng lại, quay đầu lại nhìn Kasimov và Collins đột nhiên đứng tại chỗ không đi, "Hai cậu sao vậy?"

"Khà khà, bọn tôi phải chuyển cột chỉ đường tới phương hướng ngược lại đã! Chomấy tuyển thủ phía sau một kinh hỉ~" Lăng Dục Cẩn không nhìn cột chỉ đường cũng không đại biểu là Kasimov cũng không nhìn, hắn phát hiện ra cái cột chỉ đường thứ hai lại chỉ tới phương hướng đúng.

Điều này sao có thể!

Phải quấy rối, phải xoay nó lại~

Về phần Collins, hoàn toàn là bởi vì một mình đà điểu xoay không nổi cái cột có trọng lượng không nhẹ này, nên đi tới giúp một tay.

Được rồi, mấy cậu vui vẻ là được.

Chờ sau khi Kasimov và Collins đã thay đổi phương hướng khác cho cột chỉ đường, bốn người họ tiếp tục đi tới.

Sau đó, tìm được cái cột chỉ đường thứ ba.

"Cậu thật sự không có quan hệ thân thích gì với người bày ra trò này sao? Hoặc là nói, người bày ra trò này vốn chính là cậu?" Kasimov liếc mắt nhìn chăm chú ——

Hiện tại trên bộ đồ rằn ri của bọn họ chỉ có trang bị một cái nam châm cỡ ngón út, quan sát một lượt thì thấy không có gì khác biệt với khi trong sa mạc, rốt cuộc là dạng trực giác gì mà có thể một lần lại một lần chính xác tìm được phương hướng đúng, Kasimov xoay cái cổ thành hình "s", dùng đôi mắt to chiếm nửa cái đầu nhìn Lăng Dục Cẩn.

Lăng Dục Cẩn chỉ cảm thấy huyệt thái dương co rút, trở tay nắm chặt cổ đà điểu, thuận thế chôn đầu đà điểu vào trong cát, "Kasimov, tôi đã nói qua bao nhiêu lầnrồi, cái cổ của cậu đừng đột nhiên xoay đến xoay đi xuất hiện trước mặt tôi!"

"Ow~"

Collins đã biến về lại hình người, an an tĩnh tĩnh đi bên cạnh, chỉ có Kasimov nói cái gì mà đi trên sa mạc rất nóng chân, hắn cảm thấy dùng thú thái đi thì tiện hơn, vẫn cứ duy trì bộ dáng đà điểu thiếu đòn, tất nhiên là luôn bị Lăng Dục Cẩn chôn đầu hắn xuống cát.

Là một loài chim hình thể lớn thân cao 3m, Kasimov, cậu rốt cuộc có tôn nghiêm không vậy?!

Tôn nghiêm cũng không thể ăn nha. Tích cực nhận sai kiên quyết không thay đổi, sau khi Kasimov cầu xin tha thứ, xoay người nhảy dựng lên, tiếp tục bám riết không tha trốn sau lưng Lăng Kiệt Sâm hỏi Lăng Dục Cẩn, "Đừng keo kiệt mà, chia sẻ một chút về bí quyết đoán đúng đi! Những đáp án chính xác trong đề lựa chọn thường rất hoàn mỹ mà tránh khỏi tôi, tôi rất rầu đó~"

"Nếu tất cả đáp án chính xác đều hoàn mỹ tránh khỏi cậu, vậy đó không phải là về vấn đề vận khí, mà đó là do cậu học kém!" Collins yên lặng ở bên cạnh bổ một đao, trào phúng thành tích kém cỏi làm cho người ta không nói được lời nào của Kasimov.

"Học tập kém thì không có nhân quyền sao? Tôi cũng không tin là các cậu đều chưa từng thi kém!" Kasimov không phục, bộ lông đà điểu đều xù hết lên, bồng bềnh tròn tròn, nhìn xa cứ như là một đám mây màu đen, à, nhiều thêm cái cổ dài nhỏ với đôi chân thon.

"Tuy rằng khoa văn của tôi rất kém, nhưng về phương diện vật lý thì thành tích không tồi, sau này có thể chọn khoa để học." Đây là Lăng Kiệt Sâm đã có chút danh tiếng trên tạp chí khoa học, tùy tiện tìm một đề mục đều có thể làm cho Kasimov chóng mặt nửa ngày cũng không biết đây là nghiên cứu có liên quan tới vật lý.

"Mỗi năm đều là học sinh loại giỏi, còn có học bổng, tuy rằng được rất ít tiền, nhưngchứng chỉ do trường học phát ra nhìn rất đẹp." Là một con rồng Komodo có hình người trông cao lãnh trầm mặc, mà thú thái thì bị người chung quanh xa lánh, trong sinh hoạt học tập tịch mịch, thứ có thể làm hắn để ý tới thật sự quá ít, không có trong cô độc mà bùng nổ, nhưng lại trong sự cô độc biến thành học bá, học sinh giỏi – Collins tiếp tục đả kích Kasimov.

"Cậu có muốn nghe thành tích của tôi không?" Lăng Dục Cẩn cười nhìn đà điểu, chủ động hỏi ý kiến.

"Không cần nói nữa! Tôi câm miệng, tôi biết thành tích tôi kém nên không có nhân quyền được chưa!" Kasimov suy sụp nhảy tới phía trước vài bước, giống như muốn tránh khỏi ba người này, cả "điểu" đều là ủy khuất.

Sau đó, sau đó cũng không có ai đi tới an ủi con đà điểu học kém này.

Đột nhiên tìm được đề tài chung, ba người ngay tức khắc tán gẫu đề tài mà Kasimov hoàn toàn nghe không hiểu, ngay cả muốn xen mồm vào cũng không nổi.

"Sau khi trận đấu chấm dứt, mình nhất định phải học tập thật tốt mới được!" Kasimov âm thầm hạ quyết tâm, lại giống như vô ý mà dựng thẳng lỗ tai, cố gắng nghe ngóng khi ba người kia đổi đề tài, thử nỗ lực xoát một chút độ tồn tại của mình.

Đang ngồi theo dõi màn ảnh cá nhân của số 007, Karla ba Karla mẹ đuổi con đến trận đấu bỗng nghe được thanh âm thì thào tự nói, quả thực ôm đầu khóc rống, thằng con học ngu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng bị các học bá kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hạ quyết tâm học tập thật tốt, thật cảm động!

Quả nhiên là không đầu tư uổng trận đấu này √~

Dưới tình huống ba người bị một con đà điểu nhiều lần quấy rầy, rốt cục cũng thấy được cột chỉ đường thứ năm và cũng là cái cuối cùng.

Bốn người Lăng Dục Cẩn nhìn thấy được bờ cát xa xa, cùng với bầu trời xanh lam như một mảnh hải dương.

Đặc điểm địa lý của tinh cầu mới này cứ luôn để cho Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm có một loại ảo giác rằng mình vừa nhảy dù đến vùng cao nguyên Đông Phi xong, bằng không thì rừng mưa, đầm lầy, núi tuyết, sa mạc, và cuối cùng là đại dương, không phải đây chính là rừng mưa Congo, đầm lầy Sudd, núi Kilimanjaro, sa mạc Sahara cùng với Đại Tây Dương bên cạnh châu Phi sao?

Nói không chừng người nghĩ ra trận đấu này chính là một tên mặt đen, chọn tinh cầu mới này để mượn nó nhớ lại quê hương châu Phi.

Đương nhiên, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm cũng chỉ là đùa một chút, lịch sử phát triển của tinh hệ Como và Thái Dương hệ có rết nhiều điểm bất đồng, có lẽ là người Liên Bang biết sự tồn tại của địa cầu, nhưng không nhất định có thể hiểu rõ về lịch sử mà khối tinh cầu này đã từng có được, chớ nói chi là đặc thù địa lý ở đại lục châu Phi.

Nhìn thấy tinh cầu mới liền nghĩ ngay đến đại lục châu Phi, đây là bởi vì sau khi Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm rời khỏi địa cầu thì có chút nhớ nhà, nhìn thấy một vài địa phương tương tự thì đều muốn dựa vào những thứ trên địa cầu mà suy nghĩ.

Dù sao Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm cũng không phải là người Liên Bang, họ chính là người địa cầu chân chính.

Hai anh em nói thầm với nhau hai câu sau đó thì không nói tiếp, ngược lại Kasimov vừa để sát tai vào nghe trộm, nghe được những từ ngữ càng để cho mình mơ hồ, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ Kilimanjaro và Sahara cũng là danh từ mới trong vật lý sao? Tại sao mình lại chưa từng nghe qua nhỉ?

TvT

Chẳng lẽ mình đã học ngu tới loại trình độ này rồi sao??

Nhưng đó cũng không phải là trọng điểm, bốn người họ vẫn đang bị cảnh sắc trước mặt khiến cho chấn động.

Quang cảnh sau lưng đều là cát vàng, ngẫu nhiên có vài cọng cây nhỏ chủng loại đặc biệt có thể chịu rét chịu hạn hán gần đại dương, địa phương vốn nên cực nóng và khô hạn lại đột nhiên nghênh diện đại dương màu lam trong suốt, bầu trời không mây sáng sủa, hai loại sắc thái hoàn toàn khác nhau làm cho người khác có một loại cảm giác hoảng hốt.

Đẹp quá.

"A!!! Lông đen của tôi!!!" Đột nhiên nghe thấy Kasimov hét lên một tiếng, đã bị một tấm lưới đặc thù trùm lại, bỗng nhiên có hai tuyển thủ xuất hiện từ sa mạc bên cạnh, nắm chắc Kasimov.

Rõ ràng là địa điểm tập hợp cách đó không xa, nếu có tuyển thủ tới nơi đó trước thì có thể cướp được danh ngạch rồi, vì sao lại còn muốn phục kích ở chỗ này?

Đột nhiên Lăng Dục Cẩn chợt lóe linh quang, đúng rồi, huy chương!

Thứ tự trận đấu là sắp xếp tổng hợp giữa trình tự trước sau tới điạ điểm tập hợp và điểm cộng thêm, nói cách khác, không chỉ phải dùng tốc độ nhanh tới nơi tập hợp, mà trong tay còn phải có huy chương thêm điểm.

Nhưng thời gian ban tổ chức công bố thêm huy chương cộng điểm quá muộn, những tuyển thủ còn lại cho dù muốn cướp huy chương của người khác thì cũng không thể không trực diện đối mặt với một vấn đề hiện thực: Có rất nhiều tuyển thủ có huy chương đều bỏ quyền rời khỏi trận đấu, giờ họ nên tới nơi nào đoạt huy chương?

Mà những tuyển thủ còn lại, người có thể kiên trì đến hiện tại cũng không đơn giản, huy chương tuyệt đối không có khả năng dễ dàng bị cướp đi, thậm chí có rất nhiều tuyển thủ tình nguyện chủ động bỏ quyền cũng không muốn lưu lại vật tư và huy chương cho tuyển thủ khác cộng điểm.

Cho nên, Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm hiểu rõ tổ năm người gặp được trên núi tuyết tại sao khi nhìn thấy hai anh em họ lại kích động như vậy, đương nhiên, huy chương của năm người kia bị "câu" mất họ cũng rất uất ức.

Tuyển thủ đang trong trận đấu không biết chi tiết của những người khác, nhưng nhóm khán giả vẫn luôn theo dõi trận đấu lại đang cẩn thận ghi chép lại tình huống của tất cả những tuyển thủ còn lại.

Tổng hợp lại rồi xếp hạng, trong tay Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm trừ 2 miếng huy chương của chính họ ra, còn có 9 miếng huy chương của tuyển thủ khác, thế mà lại có thể xếp lên hạng thứ nhất thứ hai.

Thậm chí lai lịch của 9 miếng huy chương này đều rất rõ.

5 miếng đến từ tổ năm người chủ động đưa lên trên núi tuyết, còn 4 miếng còn lại là do tổ bốn người gặp được sau khi rời khỏi đầm lầy kia cống hiến, nhưng lúc Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm gặp được tổ bốn người thì ban tổ chức vẫn chưa nói rõ tác dụng của huy chương, hai anh em thuần túy là ngay lúc cởi sạch quần áo giữ ấm trên người bọn họ, nhìn thấy huy chương nên thuận tay lấy xuống, không nghĩ tới cuối cùng lại có chỗ trọng dụng.

Nhóm khán giả cũng đã quen, hai anh em Lăng Dục Cẩn và Lăng Kiệt Sâm xem như là một tình huống đặc biệt, không cần phải đi so đo, chân chính khiến cho bọn họ để ý, là số lượng huy chương của những tuyển thủ khác.

Có thể bảo vệ huy chương của mình, cướp đi 2 miếng huy chương trong tay tuyển thủ khác do ngẫu nhiên, cộng với miếng kia của mình, tổng cộng là 3 miếng huy chương, chính là hai người vừa phục kích Kasimov.

Nhờ phúc của đa gien giả, hai người đi tới điểm tập hợp trước có được cơ hội hỏi ban tổ chức một lần, vì vậy, sự thật nếu không đủ huy chương, cho dù là người tới tập hợp đầu tiên thì cũng không lấy được thứ tự tốt liền trồi lên mặt nước.

Trận đấu vốn là tranh đoạt thứ tự, không cam lòng xếp sau, hai người này dọc đường đi cũng đã va chạm, ăn rất nhiều khổ, trải qua phản bội, vứt bỏ và hãm hại, thân kinh bách chiến cuối cùng mới miễn cưỡng liên thủ nhau xuyên qua sa mạc đi tới điểm tập hợp, thậm chí còn di chuyển cột chỉ đường, chính là vì không muốn để cho tuyển thủ phía sau tới được điểm tập hợp.

Không nghĩ tới, ở cơ hội hỏi ban tổ chức khi mình tập hợp trước, để cho bọn họ hỏi ra được tầm quan trọng của huy chương.

Trong nhất thời, hai người đều cảm thấy phức tạp không thôi.

Nếu muốn lấy được thứ tự tốt, bọn họ không chỉ phải cướp trước khi tới điểm tập hợp, còn phải bảo toàn đủ huy chương. Ha hả. Huy chương ở đâu, những tuyển thủ khác ở đó!

Nhưng, những tuyển thủ khác ở đâu?

Phỏng chừng là mới vừa ra khỏi sa mạc, đã bị cột chỉ đường mà bọn họ di chuyển chỉ tới nơi khác rồi.

Tự làm mình chết, có hối hận cũng không hết.

Không có cách nào, hai người lần thứ hai liên thủ chuẩn bị quay lại đường cũ sửa lại đúng phương hướng cột chỉ đường, để sớm có thể cướp đi vài cái huy chương từ những tuyển thủ khác, kết quả vẫn chưa đi bao lâu, liền nhìn thấy ba

người cùng một con đà điểu từ xa đang đi về bên này.

(⊙v⊙)

Huy chương đưa tới cửa!!

Về vấn đề tại sao cột chỉ đường đã bị di chuyển mà còn có thể tìm tới điểm tập hợp, và tại sao bốn tuyển thủ này mới từ trong sa mạc ra mà chuyện thứ nhất làm không phải là tới bờ biển phơi nắng lấy nước ngọt ra uống thì họ cũng không muốn nghĩ tới, hai người họ chỉ lập tức trốn đi chuẩn bị đánh lén, họ chỉ muốn nhanh chóng cướp đi huy chương rồi chạy về điểm tập hợp để đoạt thứ tự.

Sau đó, bọn họ nhắm vào mục tiêu lớn nhất – đà điểu, thu hoạch được một cọng lông chim màu đen, và Kasimov đang giận đỏ mắt.

Đừng thấy Kasimov thường xuyên bị Lăng Dục Cẩn chôn đầu hắn vào cát còn có thể ngây ngô cười một buổi tối mà lầm, bản thân đà điểu có thể hình nặng, Kasimov lại là một phú nhị đại dễ bị bắt cóc, lúc nhỏ từng được đặc huấn qua làm sao để bảo vệ chính mình, khi đã thật sự bắt đầu tức giận, hai tuyển thủ chưa biến thân thực sự không phải là đối thủ của hắn.

Kasimov thích nhất thú thái của mình vì bộ lông chim màu đen, sáng bóng lại rất có xúc cảm này, trông vừa điệu thấp mà lại xa hoa, quả thực yêu thích không buông tay, bây giờ bị một cái lưới trùm lại, lại còn bị nhổ mấy cọng lông, phú nhị đại trực tiếp dấy lên lửa giận ngập trời.

Dám ra tay với bộ lông của hắn, đến địa ngục đi!

Đà điểu dùng chi sau hữu lực đá người vừa nhảy ra, đây đúng là hiệu quả đá bay, Kasimov dùng liên hoàn đá đá hai tên tuyển thủ mai phục mình, hắn vẫn đang bị cái lưới trùm lên người, nhưng lại có thể đá hai tuyển thủ tới mặt mũi bầm dập.

Nếu ba người Lăng Dục Cẩn không có nhìn lầm, hình như Kasimov còn có ý xấu đá một cú tới giữa hai chân vị tuyển thủ nắm lông chim của hắn, dẫn tới vị tuyển thủ này sau khi biến thân thành sói đen, chân sau vẫn hơi kẹp chặt.

Chờ tới khi Kasimov thoát khỏi cái lưới trên người, chợt nhìn thấy hai người mới vừa rồi bị mình đá giờ đã biến thành sói đen và gấu ngựa, lập tức thu hồi đôi cánh nhỏ của mình, đôi chân dài bước một bước lớn vèo vèo trốn tới sau lưng Lăng Dục Cẩn.

Khụ khụ, sói đen với gấu ngựa trông có vẻ rất hung dữ, để cho Cẩn bảo đối phó đi!

Nhìn đi, đây đúng là một con đà điểu phú nhị đại thức thời~