“Quân thượng, nguyên văn công chúa nói thế này: “Quân Thượng, Hồ Nguyệt Nghi của ngài đến tìm ngài cảm tạ. Mong muốn cùng Nữ Đế bồi dưỡng tình cảm”. Tên lính gác làm sao dám nói nguyên văn lời nói cho quân thượng của họ nghe a vì vậy hắn bắt buộc phải thay đổi một số từ, nếu không, cho dù Quân Thượng của bọn hắn không trách tội, 18 vị hộ pháp kia cũng không để hắn an ổn sống tiếp được.
Thanh Nhã nghe được lời này đồng tử co rút, sắc mặt hiện lên một tia vui vẻ, lập tức biến mất trước mặt 18 vị hộ pháp cùng lính canh rất nhanh chóng.
Mấy người họ nhìn vị nữ đế cao cao tại thượng không thấy bóng dáng liền ngây dại ra một chỗ.Lúc này, ở bên ngoài kết giới Hồ Nguyệt Nghi còn đang thong dong nghĩ ngợi người trong lòng, đột nhiên một tiếng kêu làm nàng trở về thực tại.
“Công chúa, người vì cái gì đến đây vậy? Người nói như vậy lỡ như Tu La Nữ Đế nổi giận thì sao?”. Một tên hộ vệ lo sợ lên tiếng.
Hồ Nguyệt Nghi nắm một góc áo chơi chơi, mỉm cười nói: “Sẽ không, Thanh Nhã không phải người lòng dạ hẹp hỏi, tính cách nàng cũng rất tốt, rất lương thiện”
Câu nói vừa dứt kết giới cũng có sự biến dạng, một thân ảnh nữ tử mặc bộ hồng y bước ra, thân hình thon gọn, eo nhỏ quyến rũ, mà khuôn mặt lại càng là xinh đẹp diễm lệ. Khiến người ta không thể không mê muội vì vẻ đẹp yêu nghiệt này của nàng.
Hồ Nguyệt Nghi không chớp mắt nhìn chằm chằm người trước mắt, kiếp trước nàng đã thấy người này rất nhiều lần nhưng đều không bỏ vào mắt. Hiện giờ nữ tử xinh đẹp đứng ngay đối diện nàng, nàng lại nổi lên một tia đau đớn. Vì cái gì kiếp trước nàng lại không có thần hồn, vì cái gì bản thân kiếp trước lại làm khổ nữ tử này, vì cái gì nữ tử này lại yêu nàng nhiều đến như vậy, vì cái gì nàng ấy lại nguyện vì nàng trả giá hết thảy? Vô số hình ảnh từ Thần Kính lần nữa hiện lại trong đầu Hồ Nguyệt Nghi, nước mắt của nàng cũng không kiềm được chảy xuống.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, biểu trưng cho sự đau lòng của vị Thần Đế nhưng trong mắt Thanh Nhã Nữ Đế lại biến thành giọt nước mắt oán hận. Thanh Nhã biểu tĩnh tức khắc trở nên phức tạp, tay cũng là run lên, nàng không biết vì sao tiểu Nguyệt Nghi lại khóc. Là uất ức, là oán giận, là căm hận nàng cỡ nào mới có thể tìm đến tận cửa oán giận.
Đôi mắt Thanh Nhã cũng hiện lên vẻ đau lòng, một nỗi đau thấu cả tâm can, cả người nàng hiện tại cũng cứng đờ ra, Thanh Nhã cắn chặt đôi môi của mình, trong lòng bối rối nhưng không biết làm sao. Nàng hận bản thân mình, nàng rốt cuộc làm chuyện gì khiến người nàng thương đối nàng đầy oán giận đến nỗi khi nhìn thấy nàng lại khóc như vậy? Vì cái gì nàng là Nữ Đế nhưng lại không thể bảo vệ tốt cho người thương của mình? Vì cái gì? Rốt cuộc vì cái gì?
Hồ Nguyệt Nghi đang đau lòng muốn chết cho nữ tử này lại là chấn kinh khi nữ tử vì nàng hi sinh lại đang cắn môi của nàng ấy, đôi mắt còn là tràn ngập nỗi đau. Hồ Nguyệt Nghi không chần chừ bổ nhào vào lòng ngực Thanh Nhã âm chặt lấy nàng mà khóc, giọng nói run run nói: “Đừng đau khổ, đừng làm bản thân bị thương”
Mà Thanh Nhã chính là lần nữa cứng đờ cả người, não bộ cũng không tiếp thu được chuyện trước mặt, cả người tức khắc vì cái ôm của Hồ Nguyệt Nghi mà run lên.
Hồ Nguyệt Nghi buông lỏng cái ôm, lấy tay lau đi giọt nước đọng lại trên khóe mắt Thanh Nhã, lại lấy tay sờ đến đôi môi đang cắn chặt của người kia.
“Đừng cắn, sẽ đau”. Hồ Nguyệt Nghi mặt đầy nước mắt mỉm cười ngọt ngào nói.
“To gan, ngươi dám bất kính như vậy với lão tổ sao?”. Tần Cảnh phóng ra một đạo linh lực vào Hồ Nguyệt Nghi ý định để nàng cùng Thanh Nhã tách ra.
Thế nhưng ý định của hắn là không thành công, vì Thanh Nhã đã ngăn chặn tia linh lực đó.
“Tần Cảnh”. Thanh Nhã gằng giọng tỏa ra uy áp đè nén mấy người xung quanh, nhưng là, những tia uy áp đó một tia cũng không đối với Hồ Nguyệt Nghi gây ra cái gì. Tất cả mọi uy áp đều tranh né chỗ của nàng đang đứng.
Đứng nhìn vị nữ đế trước mặt, rõ ràng nàng là Tu La Đại Đế, rõ ràng nàng là người đứng đầu Tu La Tộc, rõ ràng nàng là một trong năm vị ngũ đế mạnh nhất, rõ ràng vị nữ đế này đang rất tức giận, cho dù nàng ấy đang muốn trấn áp người khác nhưng mọi sự công kích từ nàng ấy, tất cả mọi thứ đều né nàng ra.