Chương 50: Ăn hϊếp người ta là phải trả giá rất cao

Editor: Á bì

Anh trai của Lý Minh Trạch là Lý Minh Hạo có dáng người của học sinh trung học mười ba mười bốn tuổi, nhưng anh rất cao và gầy, hình dáng của hai anh em hoàn toàn trái ngược nhau. Mạnh Tĩnh Nghiên ngọt ngào gọi anh Minh Hạo ơi, cậu thiếu niên mỉm cười sờ cái đầu nhỏ của cô.

Bộ dạng của cô bé này rất đáng yêu, bọc ở trong cái áo bông màu trắng thật dày, lông trên mặt áo trơn nhẵn, làm nổi bật bộ dáng con gấu bắc cực tròn vo, dáng vẻ ngây thơ chân thành.

Thảo nào chú em như con lừa lì lợm vừa nói muốn bắn pháo bông liền chạy tới tìm cô bạn học này, thì ra là đã nhìn trúng cô bé nhà người ta rồi. Chỉ có điều thằng nhóc thối này có phải đã trưởng thành quá sớm hay không? Mới có vài tuổi, mà đã biết lấy lòng cô bé nhà người ta rồi hả?

‘Bốp’ bên chân nổ lên một tiếng mạnh, làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên như con thỏ nhỏ bị chặt lỗ tai nhảy dựng lên.

“Giỏi lắm Chu Bằng Kiệt, ba cậu không đánh cậu thì cậu dám trèo lên nóc nhà giở ngói à? Xem tớ mét bà Chu để bà Chu trừng trị cậu.” Bà nội nó, dám thừa dịp cô chưa chuẩn bị, đã vứt pháo xuống chân hù dọa cô, thật sự là thiếu trừng trị mà!

Cậu bé biết Mạnh Tĩnh Nghiên không phải là cô bé thích khóc và cáo trạng, nên chẳng có chút sợ nào trước sự uy hϊếp của cô, ngược lại đã sớm le lưỡi với cô, nhăn mặt với cô. Mạnh Tĩnh Nghiên tức giận lấy ra cái pháo to ở trong túi của Lý Minh Trạch quăng mạnh xuống dưới chân cậu ấy.

Chu Bằng Kiệt hoảng sợ nhảy lên, nào ngờ sức Mạnh Tĩnh Nghiên không đủ, quăng ra một cái pháo lép. Đừng nói là nổ, ngay cả tiếng cũng chưa có nghe, sợ bóng sợ gió một hồi. Mạnh Tĩnh Nghiên nhanh chóng giơ ngón tay giữa lên, xong xuôi liền bỏ chạy.

Lý Minh Trạch thấy bộ dạng của Chu Bằng Kiệt như muốn trừng trị cô, liền cầm lấy túi pháo chạy theo sau, không quan tâm ném tất cả vào người Chu Bằng kiệt. Trong miệng còn phát ra tiếng cười ‘ha ha ha, hi hi hi’, làm tất cả như phim kiếm hiệp, bộ dáng biểu dương chính nghĩa, pháo chính là ám khí của bọn họ.

Chỉ có điều độ chính xác không tốt, nên chưa có trúng. Hai người cứ người quăng một cái tôi quăng một cái, rất kinh khủng.

Có anh Minh Hạo đứng nhìn, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng chẳng rảnh đâu mà quản mấy chuyện vớ vẩn của mấy đứa nhỏ này. Móc từ trong túi ra một cây pháo mùi mật ong, quăng hai bên liền thấy pháo dưới đất nhảy lên như mấy con bướm nhỏ muốn bay.

Lúc này tết âm lịch mới giống tết âm lịch chứ, thật sự rất náo nhiệt, lại càng là thiên đường của mấy anh chị con nít. Có quần áo mới để mặc, lại được nhận bao lì xì, mỗi ngày được ăn đồ ăn ngon. (?﹃?) Chảy cả nước miếng…

Theo hệ số Engel giảm xuống, cuộc sống của mọi người ngày càng tốt, trái lại cô rất lâu rồi chưa từng cảm nhận sự vui vẻ của cuộc sống như thế này. Mùi vị này sau này càng trở nên mờ nhạt, ngày lễ truyền thống của đất nước chúng ta cũng chưa từng náo nhiệt như vậy.

Ngày lễ truyền thống của dân tộc cũng là một phần chế tạo văn hóa của một dân tộc, người nước mình lại không hề coi trọng tết đoan ngọ của mình, nhưng ở nước ngoài họ lại coi đó như là di sản văn hóa của một đất nước. Ưng Đàm ở Giang Tây còn không cho người ta vẽ rồng vào tết đoan ngọ, hàng ngàn con thuyền rồng đều bị hủy.

Ôi chao, cô chỉ là một công dân nhỏ, một tiểu Lolita, còn chưa tới mức phải vì nước chia sẻ phiền muộn. Tuy có chút tức giận, nhưng cô cũng đâu thể nào thay đổi được toàn bộ mọi chuyện không phải sao?

Chẳng mấy chốc, mấy gói mật ong nhỏ của cô đã phát sáng. Cách đó không xa cuộc chiến của Lý Minh Trạch và Chu Bằng Kiệt cũng gần kết thúc, pháo ở trong tay bọn họ cũng không còn nhiều. Cô bé nhỏ híp mắt cười xấu xa, nắm một đống tuyết ở trên mặt đất lên, liền vo tròn lại thành một viên cầu to.

Chu Bằng Kiệt và Lý Minh Trạch vừa đánh vừa lui, không chú ý ở phía sau còn có một cô gái nhỏ nên liền đυ.ng phải cô. Mạnh Tĩnh Nghiên đã có chuẩn bị từ sớm nên đứng vững rất nhanh, thừa lúc Chu Bằng Kiệt chưa chuẩn bị kịp, dùng bàn tay nhỏ lạnh như băng kéo áo của Chu Bằng Kiệt lên, ném quả cầu tuyết vào trong đó.

“A---“