Đợi đến lục Mạnh Tĩnh Nghiên lên lớp lớn (trong nhà trẻ) thì ở đó đã có một nhóm bạn nhỏ rồi. Từ đầu, trong lớp chỉ có mười bạn nhỏ cô còn chăm được, giờ có trên trăm bé sao cô quản được, cũng may mẹ Mạnh bỏ hết tiền vốn, tìm một cô nuôi dạy trẻ có kinh nghiệm ở nhà trẻ khác, người ta có kinh nghiệm phong phú hơn cô, chuyện lớn không cần một đứa bé như cô quan tâm.
Nhưng cô hoàn toàn xứng đáng là “chị cả” của nhà trẻ Minh Nhật, ai cũng nghe lời cô. Ngay cả tên nhóc thối Lý Minh Trạch ai cũng bó tay, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng có thể xử đẹp, quả đúng là khắc tinh.
Có khi cô Quách không còn cách nào với Lý Minh Trạch sẽ gọi Mạnh Tĩnh Nghiên tới, không mất bao lâu, nhóc con bướng bỉnh kia đã ỉu xìu. Cũng không biết cô bé này dùng cách gì, có mấy lần rình nghe lén mà không thành.
Gì cơ? Nghe lén? Đổ mồ hôi, lúc đó... mình cũng chỉ vì bọn trẻ thôi mà?
Một năm này, có thể nói Mạnh Tĩnh Nghiên trôi qua khá ung dung, vui sướиɠ, nhưng vẫn có một điểm bẩn nhỏ. Lúc nào cũng vậy, cô sẽ lấy được một cái kẹo que ở trong ngăn tủ của mình. Đối với trẻ em mà nói, đó là một thứ xa xỉ, năm tiền Mao mới được một cái, phải tích lũy lâu mới mua được.
Mới đầu Mạnh Tĩnh Nghiên tưởng rằng cục thịt nhỏ trộm cho mình, cố ý tìm nhóc hỏi. Sau này nghĩ lại thấy khả năng không lớn, tuy nhà nhóc điều kiện tốt, bà nội cũng cho cháu trai không ít tiền tiêu vặt. Nhưng nhóc lại chẳng phải dạng người biết đưa kẹo que cho bạn nữ, ngày ngày chỉ biết sững sờ và giật mình, đại biểu cho người đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Cô cũng không nói gì quan sát những bạn khác, xem có cười ngây ngô hoặc chảy nước miếng nhìn mình không?Có đặc biệt thích xum xoe quanh mình không? Có thích túm bím tóc nhỏ hay hù dọa cô không?
Kết quả là quá nhiều, dường như hai phần ba nhóc đều có tình trạng ấy, có người chỉ có một tình trạng, nhưng lại có cả ba.
Mỗ loli lại thầm đắc ý, kế hoạch nuôi dưỡng cô lập ra rất có ích, nhìn “thị trường” ngày, mới năm tuổi, khi người ta còn chưa biết yêu là gì đã hấp dẫn được. Trẻ em không nói bậy, lời nói và việc làm đáng tin cậy hơn người lớn. Dựa trên đà này, sao cô sẽ không phải một mỹ nhân hại nước hại dân đây? Bao Tự hay Đát Kỷ gì chứ?
Khiêm tốn! Khiêm tốn nào!
Trái nghĩ phải nghĩ cũng không thể giải thích, cũng không đưa cho Nghê Thụy Tuyết ghiền kẹo que, cô tìm hộp nhỏ vụиɠ ŧяộʍ dấu đi. Làm Nghê Thụy Tuyết không ngừng nói cô trọng sắc khinh bạn, cũng không biết nhóc ấy học thành ngữ này ở đâu, dùng rất đúng chỗ.
Nhưng dùng đúng chỗ cũng không thương lượng được, cái này chắc là của người thầm mến cô đưa, rung động của tuổi trẻ, phải trân trọng giữ mới đúng, ha ha.
Vì một người không quen tặng kẹo mà đắc chí, mất mặt? Vở ghi chép tai nạn xấu hổ của các bạn cũng hết rồi, mỗi lần lấy ra đọc đều cười đau cả bụng.
Giờ cô đang ở giai đoạn chỉ viết được tên mình và số Ả Rập, vở này phải giấu đi, cô còn cố ý đào hố ở cửa nhà, chẳng ngại phiền hà, lần nào cũng vụиɠ ŧяộʍ móc ra viết, viết xong lại vùi xuống không biết mệt.
Tính sơ lược, còn cách năm năm nữa là dọn nhà, năm năm sau có khi cô đã chôn không ít thứ, lúc dọn đi nhất định phải đào lên mang theo. Đây chính là tài sản quí báu và kí ức của cô.