Không đợi thầy Lý chạy đến bế Mạnh Tĩnh Nghiên bế cô đi, thì ca khúc “Lướt sóng” đã vang lên, đám người Chu Phương tiêu sái xoay người bắt đầu vũ điệu sống động của bọn họ.
Bạn Lolita nào đó vóc dáng chỉ bằng một nửa người ta đứng ở giữa đội ngũ cũng bắt đầu khoa tay múa chân. Mới bắt đầu còn lóng ngóng sau liền hết khϊếp sợ, cũng không biết là ai không nhin được bật cười một tiếng, những người khác cũng phản ứng kịp, trong hội trường tiếng ‘ xì ’‘ xì ’ vang lên không ngớt. Kèm theo những tiếng cười đó là những tràng vỗ tay không ngừng.
Một Loli ngây thơ ngốc nghếch biểu diễn trên sân khấu đã khơi gợi lên hứng thú không nhỏ, Từ Linh Lung không ngờ khán giả lại ủng hộ nhiệt liệt như vậy, liền khẩn trương quên đổi đội hình, va thẳng vào Mạnh Tĩnh Nghiên. Cô nhóc dù té ngã cũng không khóc, đứng lên vô tội gãi gãi đầu làm mặt quỷ.
Đừng nói làm người xem cười nghiêng cười ngả mà ngay cả những vị lãnh đạo cũng không khỏi nở nụ cười. Những ngồi ở cương vị này đều là những người từng trải, màn biểu diễn nào mà chưa gặp qua, nếu có thể khiến cho bọn họ cười một tiếng, thì đã coi như thành công mỹ mãn rồi.
Tiếng cười của khán giả cùng tiếng vỗ tay cực lớn đã lấy lòng người bạn nhỏ Mạnh Tĩnh Nghiên, ước muốn cùng lòng hư vinh đều thỏa mãn, càng uốn éo hăng hái. Ha ha, thừa dịp vẫn còn trẻ con không cần để ý thể diện, chờ sau này có muốn biểu diễn nữa cũng không được...!
Đám người Chu Phương, Từ Linh Lung, ai cũng không ngờ vũ điệu của bọn họ lại được hưởng ứng như vậy, vừa hưng phấn lại vừa kích động, nhưng không hề khẩn trương, không khí hưng phấn như vậy, có nhảy sai cũng không ai quan tâm, dù sao sự chú ý của mọi người đều đặt hết lên trên người cô em gái bé nhỏ kia.
Một vũ điệu kết thúc, bàn tay của khán giả cũng sưng đỏ cả lên. Phó hiệu trưởng lau lau mồ hôi trên trán, quả thật đã hù chết ông, chỉ sợ hôm nay lãnh đạo thị sát lại xảy ra vấn đề, thì hỏng bét. Nghiêng đầu quan sát được mấy vị kia ai cũng hài lòng, phó hiệu trưởng quyết định sau này phải hỏi xem vũ điệu kia do lớp nào chuẩn bị, để còn khen thưởng! Màn biểu diễn mới mẻ độc đáo như thế rất cần phải khuyến khích!
Cúi người chào cảm ơn, lúc này Mạnh Tĩnh Nghiên là đứng đầu tiên. Cô đi tuốt ở đằng trước, chẳng khác nào một chú khổng tước nhỏ kiêu ngạo. Nếu là hiện tại có máy quay thì tốt quá, có thể ghi lại những biểu hiện hôm nay của cô để làm kỷ niệm, đến già mở ra xem lại, ý nghĩa biết bao, đây chính là lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn của cô đấy.
Khụ khụ, chẳng phải cô cũng từng học qua nghệ thuật không phải sao.
Đáng tiếc, hiện tại ngay cả máy chụp hình cũng đều không thông dụng, đừng nói chi đến máy quay phim. Aiz, thật sự đã dập tắt cả nhiệt huyết của con người ta mà!
“A a a a a, Nghiên Nghiên, cậu thật đúng là bảo bối của chúng tớ mà ha ha ha ha ha!”
Một đám người trẻ tuổi chỉ giữ được cảm xúc bình tĩnh ở trên sân khấu, đến khi ra sau khán đài lập tức liền bùng nổ, nhất là Từ Linh Lung, khoa trương nhất, ôm lấy Mạnh Tĩnh Nghiên quay mấy vòng, làm cho cô nhóc đầu váng mắt hoa, sau đó lại nặng nề hôn lên mặt cô mấy cái.
Tâm tình kích động chỉ có thể dùng phương thức này để bộc lộ ra ngoài, chỉ chốc lát sau, trên mặt Mạnh Tĩnh Nghiên đã ngập nước miếng. Hừ, đừng nghĩ người ta tuổi còn nhỏ, không biết gì, đúng là chẳng vệ sinh chút nào, đúng là đáng ghét!
Bạn Lolita nào đó mặt phụng phịu như cái bánh bao, còn đám Chu Phương lại không phát hiện ra mình đang bị ghét bỏ, ngược lại còn cảm thấyẻ mặt này của Mạnh Tĩnh Nghiên cực kỳ đáng yêu, lại không nhịn được mà hôn lên má vài cái nữa. Mùi vị cũng khá tốt ha ha......
“Bảo bối, hôm nay em đã làm cho chị đây nở mày nở mặt, chiều về chị mua kẹo cho ăn nhé!”
Đổ mồ hôi!©¸®! Lại là kẹo! Vì sao mấy người lại cứ thích lấy kẹo ra dụ dỗ trẻ con như thế? Đổi chiêu gì mới mẻ hơn được không?