Chương 14: Không muốn đi nhà trẻ đâu, không đi không đi!

Buổi tối ba Mạnh tan tầm liền đến nhà Chu bà bà đón Mạnh Tĩnh Nghiên, làm phiền lão thái thái một ngày, mặc dù là gửi tặng ít đồ, nhưng vẫn là nhận người tình thương của người ta, ba Mạnh luôn cảm ơn Chu bà bà mãi. Chu bà bà nói, đứa nhỏ rất dễ nuôi, nghe lời lại đáng yêu, rất ra dáng người lớn. Còn dặn ba Mạnh, nếu như trong nhà có việc không trông nom tiểu Nghiên được thì cứ đưa đến chỗ bà là được.

Bình thường một mình bà ở đây cô đơn lắm. Có tiểu Nghiên làm bạn, khiến bà rất vui vẻ. Bà còn nói đã nhìn trúng Mạnh Tĩnh Nghiên, muốn cô cùng cháu trai đích tông của mình trở thành thông gia từ bé, sau đó làm cháu dâu của mình, cô ghét nhất truyền thống không tốt này.

Đời này, Mạnh Tĩnh Nghiên không hi vọng vào tình yêu gì đó, thực sự là vết thương kiếp trước quá sâu. Thời điểm cô cùng Lục Hoằng Văn quen nhau, Lục Hoằng Văn còn là một tiểu tử nghèo khó. Cô cùng hắn đồng thời phấn đấu, toàn tâm toàn ý chăm sóc hắn, cuối cùng đổi lại những gì đây? Cô thà rằng đi tìm Ngưu Lang, nuôi dưỡng cậu bé dễ thương, kiên quyết không tin tưởng bất kỳ người đàn ông chót lưỡi đầu môi, thề non hẹn biển nào khác.

May mà cha không đáp ứng, chỉ nói cô còn nhỏ, sẽ xem xét lại sau. Mới có ba tuổi, cô đã muốn tiểu hôn phu, thật là khiến ông phiền lòng.

Đã nghỉ một buổi học, ba mẹ Mạnh cảm thấy vết thương của cô không đáng lo lắng nữa, hôm sau vẫn đưa cô con gái không muốn đến nhà trẻ đi.

Nghe mẹ nói cô giáo nhà trẻ rất thích mình, thời điểm cô còn học ở lớp bé, thường thường cho cô đi quản lớp lớn. Tuy rằng cô nhỏ bé, nhưng cô thắng họ ở chỗ cô thông minh, biết sử dụng chiêu cáo mượn oai hùm, lớp lớn cũng bị cô chỉnh không còn hình dạng. Chỉ là chuyễn đó đã là rất nhiều năm trước, Mạnh Tĩnh Nghiên đã không nhớ ra được gì.

Ngồi trên ghế sau của xe đạp, ngóng nhìn nhà trẻ cách đó không xa, ngoại trừ quy mô nhỏ hơn một ít, nhưng rất giống với hai mươi năm sau trong trí nhớ của cô. Đứng ở cửa là hai chị trẻ tuổi, làm nhiệm vụ đưa trẻ nhỏ vào lớp học.

Mẹ Mạnh khoá xe lại để ở ven đường, đem đai an toàn cài trên người Mạnh Tĩnh Nghiên cởi xuống. Mẹ sợ cô ôm không được lại ngã, mỗi ngày đều dùng dây buộc cô với chỗ ngồi lại để phòng cô ngã từ trên xe xuống.

Tiểu Loli chính là cô đây không khỏi cảm thán, tuổi còn nhỏ, chỉ có thể cô làm bé ngoan chờ mẹ đến cởi dây ra cho mình, ôm chính mình xuống xe.

"Cô giáo Quách, hôm nay cô là người chịu trách nhiệm đưa mấy đứa nhỏ vào trong sao?"

"Vâng, đúng vậy." Cô giáo Quách cười, dáng vẻ rất hiền hòa "Tiểu Nghiên Nghiên bệnh thế nào, ngày hôm nay đã đi học rồi, không ở nhà nghỉ ngơi thêm à?"

Mạnh Tĩnh Nghiên bừng tỉnh, thì ra đây chính là Quách Phương Kỳ, cô trong tổ giáo sư Nhâm . Hôm qua Mạnh Tĩnh Nghiên không tới đến trường, mẹ Mạnh đã sớm cùng cô giáo Quách xin nghỉ, thế cô mới biết Mạnh Tĩnh Nghiên bị bệnh.

"Không có gì nguy hiểm lắm, chỉ là đứa nhỏ này ngủ không thành thật, hôm trước từ trên giường rơi xuống, khiến cái trán sứt đến hôn mê, bác sĩ nói không có gì đáng lo, trẻ nhỏ khôi phục rất nhanh, mười ngày nửa tháng là tốt rồi, tôi cùng ba tiểu Nghiên không yên lòng, mới cho con bé ở nhà nghỉ ngơi thêm một ngày nữa."

Cô giáo Quách thấy trên trán Mạnh Tĩnh Nghiên dán băng gạc, chỉ là diện tích không lớn lắm, mẹ Mạnh thời điểm xin nghỉ cho tiểu Nghiên cũng không nói rõ, cho nên cô chỉ biết là Mạnh Tĩnh Nghiên bị bệnh, cũng không biết là bệnh gì.

Cô luôn luôn thích Mạnh Tĩnh Nghiên, thấy đứa nhỏ nắm tay mẹ, giương to mắt, không nói lời nào, liền sờ sờ tóc cô "Nghiên Nghiên, con nói cho cô biết, trán còn đau hay không?"

Mạnh Tĩnh Nghiên rụt lại phía sau, ngoại trừ người nhà cùng Chu bà bà, cô vẫn không quen tiếp xúc với người lạ. Trở thành con nít làm ra vẻ, cô nở nụ cười với cô giáo Quách, bi bô nói: "Cô giáo, con không đau, con có phải là đứa nhỏ ngoan dũng cảm nhất không ạ?"

_______________

Thực sự truyện này ta khó nhất là về vấn đề xưng hô :cry: không biết nói sao cho các bạn dễ hiểu cũng như hợp với hiện tại nhất :) Ta vẫn đang cố gắng đây :(