Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)

Chương 133: Giải trừ báo động!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thầy giáo ở trên bục giảng bài hăng say, nước miếng văng tung tóe, còn bên dưới Mạnh Tĩnh Nghiên lại đang trốn dưới đống sách quan sát tình huống bên trong phòng làm việc. Chiếc camera siêu nhỏ được lắp đối diện bàn làm việc, hơn nữa vô cùng rõ ràng, kể cả những nội dung trong văn kiện đều có thể nhìn thấy được.

"Mạnh Tĩnh Nghiên, em hãy nêu những thành tựu trong lập pháp ở thời La Mã cổ đại cho tôi xem!".

Tiếng nói vừa dứt, bạn học nào đó từ trước đến giờ vẫn có tiếng con ngoan trò giỏi thế mà lại không có phản ứng gì, thu hút không ít ánh mắt tò mò trong lớp. Giáo viên lịch sử vô cùng không vui, bạn cùng bàn liên tiếp huých vào tay Mạnh Tĩnh Nghiên, lúc này cô nàng mới giật mình, phát hiện cả lớp đang nhìn mình, rồi chỉ chỉ vào giáo viên liền vội vàng đứng lên.

Các bạn học ở dưới nhỏ giọng nhắc lại câu hỏi của cô giáo, Mạnh Tĩnh Nghiên sắp xếp suy nghĩ, rồi trôi trảy trả lời: "Thời kỳ Cổ đại, La Mã nổi tiếng nhất với《 Bộ luật 12 bảng 》, được hình thành vào khoảng năm 450TCN.• Ngành luật học La Mã đạt đến đỉnh cao nhất trong những thế kỷ đầu tiên của thời kỳ hoàng đế (thế kỷ thứ 1 đến thế kỷ thứ 3 SCN)......"

Giáo viên cực kỳ hài lòng với câu trả lời này, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn chút, dặn dò một câu thật dễ nghe rồi bảo cô ngồi xuống.

Nhìn bạn học bên cạnh bằng ánh mắt đầy cảm kích, liền nhận được một nụ cười tươi rói. Nhưng mông còn chưa dán lên ghế, mắt đã dính vào máy thu tín hiệu. Bên trong phòng làm việc từ một người đã biến thành hai người, omg, trong một tích tắc trả lời câu hỏi, thế mà Tiêu Vũ Nam đã xuất hiện rồi!

Sợ bị Tiểu Tam thừa cơ lợi dụng, Mạnh Tĩnh Nghiên không dám buông lỏng, mắt

nhìn chằm chằm màn ảnh, chỉ sợ bỏ qua gì đó mờ ám.

Từ trên ngoài nhìn vào, quan hệ giữa cha cô và Tiêu Vũ Nam cũng chỉ là quan hệ giữa cấp trên cùng cấp dưới, người kia đang cầm tài liệu đi vào cho cha Mạnh ký duyệt. Cha cô nhận lấy tài liệu, cẩn thận đọc các điều khoản, thấy không có gì nghi vấn mới mở bút ký tên —— hình như không nhìn ra cái gì bất thường!

Mạnh Tĩnh Nghiên đấm ngực dậm chân, camera cũng đã mua rồi, sao lúc ấy lại không nghĩ ra phải mua thêm một cái máy nghe trộm nữa chứ? Như vậy thì có thể theo dõi toàn bộ động thái của Tiêu Vũ Nam rồi, hiện tại chỉ có hình ảnh mà không nghe thấy gì cả, ai biết bọn họ đang nói chuyện gì!

Mặc dù vậy, nhưng vẫn không buông lỏng chút nào, nhìn chằm chằm hai người bên trong phòng làm việc. Điều khiến Mạnh Tĩnh Nghiên vui mừng là thái độ của cha cô thủy chung vẫn trước sau như một, từ khi Tiêu Vũ Nam vào phòng làm việc vẻ mặt hết sức nghiêm túc, ngay cả chút tươi cười cũng không cho con nhà người ta.

Cũng có khả năng siêu thị đã xảy ra một ít vấn đề nên tâm tình của ông không được tốt, nhưng khoảng cách giữa hai người từ đầu đến cuối không có quá hai mét.

Sau khi Tiêu Vũ Nam đưa tài liệu cho cha Mạnh, không cam lòng mà đi ra ngoài. Ông chủ lớn một tháng không tới được mấy lần, nên mỗi một lần đều muốn tóm chặt lấy cơ hội không thể dễ dàng bỏ qua. Khẽ cắn răng dằn lòng, nói: "Ông chủ, nếu không buổi chiều em và ngài cùng đi thăm người bệnh kia? Em đã xem qua tài liệu, người này cũng học cùng trường cấp ba với em, cũng xem như là đàn anh khóa trên, chúng ta thử dùng tình cảm đả động xem, nói không chừng lại có kết quả!"

"Không cần, cô làm ở phòng nhân sự, chuyện này cứ giao cho phòng quan hệ xã hội làm thôi!". Cha Mạnh cũng không ngẩng đầu lên đáp.

Một mảnh tâm ý của Tiêu Vũ Nam bị người nào đó trắng trợn chà đạp, trong lòng vừa đau lại vừa khổ sở. Nhưng nếu cứ thế buông tha, thì không phải là Tiêu Vũ Nam nổi tiếng một thời rồi. Ngoài mặt làm bộ như không để ý chút nào, ngượng ngùng đặt hộp cơm màu xanh dương ở trước mắt cha Mạnh.

"Ông chủ, bữa trưa của ngài đây ạ. Ngài cứ từ từ dùng, em ra ngoài trước."

Nhìn cha Mạnh chỉ gật đầu không nói gì, Tiêu Vũ Nam hơi có chút thất vọng. Chậm chạp đi ra cửa, chưa tới mười mét thế mà phải đi mất gần một phút.

"Chờ một chút ——"

Cha Mạnh chợt lên tiếng gọi Tiêu Vũ Nam lại, Tiêu mỹ nhân kích động quay đầu lại, đôi mắt tỏa sáng khϊếp người. Theo cô ta thấy, cha Mạnh đang cầm bút gõ gõ lên bàn, hiển nhiên đang suy nghĩ chuyện gì, vẻ thành thục nghiêm túc suy tính này đặc biệt mê người, khiến cho cô ta không nhịn được mà trầm mê vào đó.

"Buổi chiều cô không cần phải đi theo, chờ thêm mấy ngày nữa, cô cầm một giỏ trái cây đi thăm anh ta, âm thầm đánh bài tình cảm, cộng thêm bồi thường chút tiền thuốc thang, hiểu không?". Cha Mạnh suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng mở miệng nói.

Cũng chỉ là vì chuyện này? Nụ cười trên mặt Tiêu Vũ Nam dần tắt, gật đầu đáp ứng.

"Tất cả chi phí cứ ghi vào sổ sách của công ty, được rồi, cô ra ngoài đi."

"Vâng thưa ông chủ, ngài nhớ phải ăn cơm đúng bữa, nếu không lại bị đau dạ dày!". Tiêu Vũ nam mở cửa đi ra ngoài, lần này không hề có một tia do dự.

Từ lúc Mạnh Tĩnh Nghiên trả lời câu hỏi xong phát hiện Tiêu Vũ Nam vào phòng làm việc đến lúc cô ta mở cửa đi ra ngoài, tổng cộng chưa đến 10 phút. Mặc dù không nghe được đối thoại, nhưng từ đầu đến cuối hai người họ không hề có hành động thân mật, hơn nữa cha cô ngay cả nhìn Tiêu Vũ Nam một cái cũng không có.

Mạnh tĩnh nghiên cực kỳ hài lòng, hớn hở ra mặt. Càng nhìn, khóe miệng cũng sắp toét ra đến tận mang tai. Từ chuyện này nếu còn không nhìn ra chỉ một mình Tiêu Vũ Nam tình nguyện thì quá ngu rồi!

Những năm qua cha cô vì gia đình đã bỏ ra bao nhiêu công sức, công việc tuy bận rộn, nhưng buổi tối vẫn hạn chế ra ngoài xã giao, trừ khi phải đi công tác thì mỗi tối đều về nhà ăn cơm với vợ con. Chủ nhật Mạnh Tĩnh Nghiên được nghỉ có đôi lúc còn lái xe chở cả nhà ra ngoại thành dạo chơi. Cô và mẹ đi dạo phố mua quần áo, chỉ cần có ông đi theo là lại túi lớn túi nhỏ ôm đầy tay.

Một người đàn ông ba tốt như thế, sao có thể hoài nghi ông được?

Ha ha hi hi......

Một thời gian dài bị tảng đá lớn đè nặng trong lòng sau khi biết rõ cha mình và Tiêu Vũ Nam không có bất kỳ quan hệ mập mờ nào cuối cùng cũng rơi xuống đất. Bụng kêu ùng ục kiến nghị, cũng khó trách, thời gian qua cô ăn cơm không ngon, ngủ không yên, thật vất vả mới ăn được một chút lại thường thường nôn hết, tinh thần căng như dây đàn. Hiện tại tâm bệnh đã hết, bụng liền réo vang liên hồi.

Cố dằn cơn đói xuống, tiếp tục quan sát màn ảnh. Trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình cha cô, mãi cho đến hết tiết lịch sử cũng không thấy Tiêu Vũ Nam đi vào nữa. Mạnh Tĩnh Nghiên vui như mở cờ trong bụng, xem ra, cô đã trách lầm ông rồi.

Sớm biết kết quả như thế này, cô đã mua camera kiểm tra từ lâu. Cũng may là không có nói với mẹ mà len lén xử lý chuyện này, nếu không huyên náo đến gà bay chó sủa, cả nhà chẳng có ngày yên tĩnh nữa rồi. Ưmh, đợi lúc nào rỗi đến phòng làm việc của cha cô một chuyến, tiêu hủy chậu hoa mới được, chẳng may mà bị cha cô phát hiện mình nhìn trộm ông, còn không bị chặt đứt chân mới lạ?

Hi hi hi, nhưng cha cô còn lâu mới nỡ đánh con gái diệu của ông

~

Cuối cùng Mạnh Tĩnh Nghiên cũng có thể tập trung tinh lực nghe giảng bài, chỉ những lúc giáo viên viết lên bảng hoặc giải đề thì mới nghía màn ảnh một cái, vẫn một mình cha cô ở đó, không hề thấy bóng dáng thanh xuân mỹ lệ yểu điệu ở đó, lại càng vui mừng hơn.

Thôi đi, Tiêu Vũ Nam không lớn hơn mình bao nhiêu, làm sao cha cô sẽ thích cô ta được? Có điều Tiêu Vũ Nam là một người vừa có dã tâm lại có can đảm, hơn nữa còn có chút mánh khoé, động cơ không thuần thiết muốn phá hư gia đình người ta, cứ như vậy mà tha cho cô ta sao?

Không sợ ăn trộm, chỉ sợ trộm rình mò. Tên trộm Tiêu Vũ Nam này nếu cứ nhớ thương cha cô, sẽ khó tránh khỏi học theo Mạnh Tĩnh Nghiên, chó cùng rứt giật mà bỏ ra một số tiền lớn mua camera rình coi. Cứ theo dõi Tiêu Vũ Nam xem thế nào, không chừng lại xảy ra chuyện gì ấy chứ.

Nhưng đây không phải là chuyện gì gấp gáp, muốn xử lý cô ta lúc nào mà chả được.

Trước kia sống eo hẹp thiếu thốn, hiện tại đã có đủ tư cách nắm giữ vận mệnh của người khác trong tay mình. Cô là con gái ông chủ, đại tiểu thư của hai mươi mấy siêu thị, người thừa kế tương lai, muốn thuê ai, muốn khai trừ người nào, còn không phải chỉ cần một câu nói thôi sao?

Thời gian nghỉ trưa, Mạnh Tĩnh Nghiên đi mua một hộp cơm mang về lớp ăn, vừa ăn vừa lấy máy nhận tín hiệu ra xem. Mặc dù đã lấy được kết luận, nhưng nhìn lâu thêm một lát, cũng có thể an lòng hơn nhiều.

Hơn mười hai giờ, có lẽ cha cô cũng đói bụng, mở hộp cơm màu xanh dương trên bàn ra ăn. Mạnh Tĩnh Nghiên thấy thế liền nắm chặt quả đấm, tại sao ông lại có thể dùng ăn cơm của tiểu tam, tại sao có thể tiếp nhận viên đạn bọc đường này được chứ!

Thấy ông vừa ăn vừa xem văn kiện, dáng vẻ hết sức chăm chú, có lẽ ‘ bữa cơm tình yêu ’ kia cũng chỉ là để cho no bụng, không có bất kỳ ý nghĩa đặc biệt nào. Cuối cùng, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng yên lòng, Tiêu Vũ Nam là nhân viên, cha cô là ông chủ, nhân viên mua hộp cơm cho ông chủ là chuyện rất bình thường mà, nghĩ nhiều rồi. Cha cô lại không biết Tiêu Vũ Nam không có ý tốt, muốn trèo lên cành cao với mình!

Buổi tối tan học về nhà, tâm tình Mạnh Tĩnh Nghiên rất tốt nhào tới hôn cha mẹ mỗi người một cái. Mẹ Mạnh liền hỏi có chuyện gì mà con gái diệu vui mừng như thế, cô chỉ cười nói là tháng này mình lại đứng đầy cuộc thi, hỏi bà rằng muốn cô học Thanh Hoa hay là Bắc Đại.

Con gái học hành giỏi giang, tất nhiên phụ huynh càng tự hào. Nhưng cha Mạnh lại muốn bảo bối nhà ông đi đến Bắc Kinh xa xôi học đại học, lớn bằng từng này, con bé còn chưa xa nhà lần nào, sao có thể thích ứng được! Nên hướng con gái thi đại học ở đây thì hơn. Mẹ Mạnh làm trong ngành giáo dục, không thể bao che cho con, tất nhiên muốn con gái được học ở một môi trường giáo dục tốt hơn. Bởi vì bất đồng quan điểm nên hai người còn tranh luận rất hăng, Mạnh Tĩnh Nghiên ở bên cạnh thấy vậy càng vui như mở cờ trong bụng.

Nhìn đi, đây mới là nhà của cô! Náo nhiệt vô cùng, người một nhà, cực kỳ hạnh phúc. Mặc dù mẹ cô không trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng ai cũng không thể so được với tình cảm một nhà ba người vài chục năm. Tiểu Tam gì gì đó, cũng bị thối bay!

Bị con gái chê cười, mẹ Mạnh cảm thấy có chút mất mặt, trợn mắt lên với cha Mạnh, ngầm thể hiện chờ trở về phòng, không có con gái ở đây sẽ chiến đấu tiếp, sau đó liền vào bếp làm cơm tối.

Nói là cơm tối, nhưng thật ra phải là bữa ăn khuya mới đúng. Lớp mười hai tan học muộn, trở lại liền đói mốc meo, phải ăn thêm bữa nữa bổ sung dinh dưỡng. Hơn nữa,

gần đây khẩu vị của Mạnh Tĩnh Nghiên không tốt, phải chia làm nhiều bữa, mỗi bữa ăn một ít, nếu không thân thể đã sớm gục rồi.

Tảng đá trong lòng đã được gỡ xuống, khẩu vị của Mạnh Tĩnh Nghiên cực tốt, ăn liền hai bát cháo gà. Mẹ Mạnh không kìm được vui mừng, nói là học được bí truyền từ chỗ đồng nghiệp, Nghiên Nghiên đã thích như thế, ngày mai lại nấu cho cô ăn.

Còn không ngừng hỏi cô ăn no chưa, bắt cô ăn thêm một chén nữa. Mạnh Tĩnh Nghiên xoa xoa cái bụng nhỏ đang phình lên, cầu xin tha thứ, không thể ăn được nữa rồi,

gần đây cô chỉ ăn mà không vận động, bụng nhỏ đã lồi ra rồi, ăn nữa chắc chắn sẽ thành heo mất...!
« Chương TrướcChương Tiếp »