Chương 126: Giở trò lưu manh

Editor: thao1504

Bác sĩ Mạc Băng lái xe, đầu tiên chở Thành Trạm Vũ về

phòng trọ nhỏ của hắn. Cũng may nhờ phòng này chính là phòng Bác sĩ Mạc Băng đã mua cho hắn, nên trong tay ông ta mới có chìa khóa dự bị của phòng này, nếu không thì Thành Trạm Vũ đúng là không có chỗ nào để đi rồi.

"Khụ khụ khục, khục khụ khụ khụ khụ khụ." Mở cửa phòng ra, một luồng khí hòa lẫn bụi bậm đập vào mặt."Tôi nói này, Trạm Vũ a, phòng này ngươi đã bao lâu không trở lại đây rồi hả? Khụ khụ......"

Sặc đến nỗi bác sĩ Mạc nói không được hết câu, Thành Trạm Vũ cầm túi hành lý mới vừa để dưới đất phủi làm bay lên rất nhiều bụi bậm, làm cho mũi ngứa rất khó chịu, đưa tay quạt quạt ở trước mặt vài cái, khi bụi bậm trở về mặt đất lần nữa, mới được coi là tốt hơn một chút.

"Được rồi, trước tiên ngươi

lao chùi cái ghế ngồi một chút

rồi ngồi xuống đi, ta phải đi WC một chuyến. Vội vàng tới đón ngươi, đúng là nghẹn chết ta rồi." Vừa nói, bác sĩ Mạc vừa bước nhanh về phía WC. Trong lúc đi lại đưa tay kéo khóa quần ra, khụ khụ, trong phòng không có người ngoài, chỉ hai người đàn ông,

không sợ bị nhìn.

Tiện tay phủi bụi ở trên ghế sofa một cái sao đó ngồi xuống, quên mất quần của mình quần sẽ bị dơ, hắn thật sự không có tâm tình dọn dẹp chút nào. Từ lần trước sau khi rời đi, hắn chưa từng nghĩ sẽ trở lại nơi này. Lặng lẽ cúi đầu, lần trước, lần trước —— dường như lần trước trở lại, hình như là ở nhà chán chường một tuần đều uống rượu, lần bị Nghiên Nghiên đưa đi bệnh viện rửa ruột kia?

Đang nhớ lại, ngay trong tolet truyền đến một tiếng hét thảm thiết, bác sĩ Mạc chạy ra như chạy trốn còn nhanh hơn so với tốc đi vào nhà vệ sinh hồi nãy, phía dưới còn có vật nào đó rất

không hòa hài đang đung đưa theo động tác của hắn, thế nhưng hắn lại không hề hay biết.

Thành Trạm Vũ ngẩng đầu lên, cau mày nhìn Bác sĩ Mạc Băng, vẻ mặt hết sức không vui.

"Ngươi...ngươi, Trạm Vũ a, không phải chú Mạc nói ngươi, coi như ngươi không ở nơi này, thì cũng nên mời một người làm thêm giờ đúng giờ để chùi rửa cho sạch sẽ chứ? Nhừng đồ lần trước ngươi khi uống say đã nôn ra vần còn nằm trên sàn trong nhà sinh kìa! Cái mùi kia, còn những còn giòi nữa, nôn......"

Từ lúc Mạc Băng học đại học y khoa tới giờ, lúc bắt đầu giải phẩu chuột bạch nhỏ, con thỏ nhỏ, sau đó cũng đã giải phẩu tử thi, đến bệnh viện thực tập sau này làm hơn mấy trăm ca phẩu thuật lớn nhỏ, khi đối mặt với các tử thi thì khi về nhà cũng có thể ăn cơm còn cảm thấy hôm nay thịt làm rất thơm. Là người trâu bò khủng bố như vậy, lại bị hình ảnh thảm hại trong nhà vệ sinh làm cho thê thảm

Chống trên ghế sa lon nôn một trận, Mạc Băng cảm thấy tối hôm nay hắn khỏi cần nghĩ đến chuyện ăn cơm, thật sự là, nôn......

Thành Trạm Vũ bình tĩnh lấy chi phiếu từ trong ngăn kéo ra, cầm túi hành lý lên, "Đi thôi, đi ra ngoài ở." Bác Mạc ta đã nói uổng công vô ích đi.

Tương lai của hắn có thể ở bên cạnh

Mạnh Tĩnh Nghiên hay không còn chưa có xác định được đâu, nào có tâm tư trông nom những thứ này chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này chứ! Nhưng nhìn ‘ cảnh hoang tàn khắp nơi ’của phòng, bụi bám thật dầy, tâm tình càng thêm không được, thay vì nhìn mà chán chường, không bằng đi tìm khách sạn thích hợp ở vài ngày.

Mục tiêu tối ưu đương nhiên là trở về Mạnh gia rồi, nhưng nên làm gì bây giờ?

Nhìn Mạc Băng một lần nữa, ý bảo hắn đuổi theo. Bây giờ còn có chổ phải sử dụng đến hắn, cho dù ông có nôn đến mang thai đi nữa thì cũng phải đi theo hắn, trước tiên giải quyết chuyện của hắn và Nghiên Nghiên rồi hãy nói.

Dẫn theo Mạc Băng tới phía đối diện, chính là khách sạn ngày hôm qua hắn ở. Liền yêu cầu muốn ở phòng mà hắn đã mướn tối ngày hôm qua, không vì cái gì khác, buổi sáng vội vội vàng vàng đi, tới lúc trở về thì mới nhớ tới, hai người bọn họ...... Ngày hôm qua đã làm cho trên giường đều là vết máu, hắn muốn giữ lại cái tấm trãi giường đó, làm vật chứng tốt đẹp khi nhớ lại lần đầu tiên của hai người bọn họ.

Nhìn thời gian, từ lúc trả phòng đến khi trở lại, cũng không quá ba giờ, chắc các phục vụ đến mức quá không cần mẫn mà đã dọn dẹp phòng rồi, đã đổi tấm trải giường rồi?

"Thật xin lỗi tiên sinh, có thể an bài ngài vào những phòng khác được không? Phòng 1305 đã có khách còn chưa có trả phòng." Chuyện của Thành Trạm Vũ cùng Mạnh Tĩnh Nghiên tối ngày hôm qua

cơ hồ đã truyền khắp các khách sạn, trước sảnh, tiếp tân, phục vụ, an ninh, cơ hồ đều biết. Nhưng dáng dấp Thành Trạm Vũ không nói là đứng đắn, nhưng hắn cũng là người tương đối đẹp trai, chỉ cần hắn không nói, không có ai sẽ liên hệ chuyện tối hôm qua lên người hắn.

Ngày hôm qua nữ tiếp tân tối qua tiếp hắn hôm nay đã được nghỉ, hôm nay người thay ca dĩ nhiên sẽ không lấy hắn và “ tên tiểu bạch kiểm bị nao nuôi” là một người, dùng ánh mắt cùng giọng nói cùng giọng nói vô cùng chuyên nghiệp nói chuyện với hắn.

Thành Trạm Vũ nóng nảy, "Là ai mướn? Đã mướn lúc nào?"

"Thông tin đời tư của khách chúng tôi không thể tiết lộ, cần tôi sắp cho ngài những phòng khác không?" 10njl.

Cũng đành phải như thế, mất mác móc chi phiếu từ trong túi quần, lấy ra đưa cho tiếp tân, nữ tiếp tân sửng sốt một chút, "Tiên sinh, thẻ phòng của ngài chính là của phòng 1305, nếu như ngài muốn vào ở, không cần làm thủ tục lần nữa, chỉ cần đóng phí tiếp tục là được rồi."

Hắn liền giật mình, Đúng vậy a, buổi sáng vội vội vàng vàng bỏ chạy theo, quên trả phòng! A ha ha ha ha ha! Nữ tiếp tân thấy nụ cười khó hiểu của Thành Trạm Vũ làm cho sợ hãi, thử hỏi "Tiên sinh, ngày cần chúng tôi an bài phục vụ của khách sạn đến vệ sinh phòng của ngài liền bây giờ không ạ?" 14965891

"A a, không cần!"

Đoạt lấy thẻ phòng từ trong tay nữ tiếp tân, Thành Trạm Vũ ngay cả thang máy cũng không thèm đi, trực tiếp chạy lên bằng cầu thang bộ. Nữ tiếp tân nhìn theo đầy sửng sốt, tiểu tử này, có gì mà gấp như vậy?

Mười ba tầng, nói lên liền leo lên?

Dĩ nhiên, chạy đến tầng hai lúc hắn cũng kịp phản ứng, đùi người tại sao có thể nhanh hơn so với thang máy a. Chỉ cần chuyện tình gì dính đến Nghiên Nghiên, hắn đều rất kích động, đầu óc không nghe mình sai bảo, thân thể cũng không nghe chi phối.

Nhanh chóng vọt lên thang máy tầng một đi lên, dùng thẻ mở cửa phòng, thấy cảnh tượng bên trong giống như hồi sáng hắn rời đi, trong lòng chợt thả lỏng xuống. Nhất là khi nhìn thấy vết máu kia của cô và hắn nhuộm trên

ga giường, liền không khống chế được mà bật cười.

Tháo ga giường ra, xếp lại chỉnh tề. Tay cầm ga giường, giống tựa như đối đãi với người tình, đầy dịu dàng hoà nhã. Nâng ở lòng bàn tay, lúc nào cũng sợ dùng sức hơi mạnh chút, sẽ xé rách ga giường.

Bác sĩ Mạc Băng nãy giờ ở trong xe nhận điện thoại, nên kêu Thành Trạm Vũ đi vào trước mướn phòng. Điện thoại cho hắn là một trong những người bạn gái gọi tới, muốn hắn bồi nàng đi dạo phố. Bạn gái cùng Thành Trạm Vũ

bên nào nặng bên nào nhẹ, chuyện này còn phải nói sao? Thời khắc quan trọng như vậy, hắn đương nhiên phải ở cùng Thành Trạm Vũ, an ủi

hắn một chút,

bày mưu tính kế cho hắn, thu phục được Mạnh Tĩnh Nghiên.

Nhưng bạn gái cũng không thể đắc tội, phải nói dụ dỗ nửa ngày, còn hứa hẹn tuần sau tặng cho cô một dây chuyền kim cương, lúc này mới dụ được cô vui mừng trở lại. Cúp điện thoại xuống xe, trong hành lang khách sạn đã không thấy bóng dáng của Thành Trạm Vũ, Mạc Băng thở dài một tiếng, tiểu tử thúi này, chạy thật là mau.

"Tiểu thư, xin hỏi một chút, mới vừa rồi có một tiểu tử tiến vào đã ở phòng nào vậy?"

Vậy mà trả lời lại câu hỏi của Bác sĩ Mạc Băng cũng là một tiếng thét chói tai ——"A a a a a a, biếи ŧɦái! Ngươi là đồ lưu manh! biếи ŧɦái đáng chết! An ninh! An ninh! Mau tới bắt biếи ŧɦái! Báo cảnh sát! Đưa hắn đến đồn cảnh sát đi!"

Mạc Băng hoảng hốt, "Này, tiểu thư, ngươi đây là có ý gì? Tên tiểu tử vừa rồi mới đi vào cháu trai của ta, hắn đi lên trước, không có nói số

phòng cho tôi, tôi chỉ muốn cô giúp ta tra một chút thôi mà?"

Chông phải cô ta coi mình là tên biếи ŧɦái theo dõi theo một nữ sinh

nào đó chứ? Thật là bực mình!

Cầm điện thoại lên, tức giận trợn mắt nhìn Nữ tiếp tân một cái, thiệt là, vậy thì chính tự mình hỏi không phải là được rồi sao, chính mình sẽ gọi điện thoại hỏi.

Cũng không chờ hắn lấy được điện thoại ra, đã có hai bảo vệ vọt tới. Nữ tiếp tân rất là kích động chỉ vào hắn, hai bảo vệ không nói lời nào liền đè hắn xuống, bẽ hai tay của hắn ra

phía sau lưng.

"Mẹ nó, các ngươi làm cái gì? Khách sạn các người đối đãi khách như vậy sao? Gọi quản lý các ngươi ra đây? Gọi ra! Ta muốn tố cáo các ngươi!"

"Anh Quách, Anh Tống, trước tiên các ngươi giữ chặt hắn, em sẽ gọi 110, kêu cảnh sát dẫn hắn đi! Để coi hắn có thể ở lại chỗ này phách lối nữa hay không!" Nữ tiếp tân không dám nhìn thẳng, chỉ dám dùng đôi tay run rẩy cầm điện thoại lên gọi 110, mặc dù đã bắt tên biếи ŧɦái Mạc Băng lại, nhưng trong lòng cô vẫn còn rất sợ hãi.

Nhìn bộ dáng dáo dát của người này, nhìn là biết không phải là người tốt. May nhờ cô phát hiện kịp thời, nếu không không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn gì nữa đấy. Đưa hắn vào đồn Công An, vậy cũng là thay trời hành đạo, vì dân trừ hại rồi chứ?

Nữ tiếp tân suy nghĩ đầy chánh nghĩa, cảm giác như trên đầu mình đang phát ra một vòng sáng, đang phát ra ánh sáng thánh thiện. Cô quả thật đã bị hành động đầy cao thượng của mình chinh phục!

Lúc này Bác sĩ Mạc Băng bị đè xuống đất cũng không biết xảy ra chuyện gì, không phải chỉ tìm Thành Trạm Vũ sao? Thế nào lại bị người đè xuống đất rồi chứ? Muốn hô to tìm quản lý bọn họ, căn bản không có ai quan tâm đến hắn. Không còn cách nào khác, chỉ có thể lớn tiếng mắng.

Đáng tiếc, dù có mắng khó nghe hơn nữa, an ninh cũng không thả hắn. Mắng càng làm cho lòng người ta khó chịu hơn, liền đạp cho hắn vài đạp thật mạnh. Chờ khi cảnh sát tới, thì nói do lúc bắt lưu manh, chính hắn đυ.ng phải. Dù sao cũng không có quan hệ gì đến bọn họ, cảnh sát sẽ tin lời nó của công nhân tốt trợ giúp bắt tên biếи ŧɦái giở trò lưu manh, hơn là tin lời nói của đồ lưu manh này.

Khách sạn là khu buôn bán, người đi qua đi lại hay vào ở, khách trả phòng mướn phòng không ít,

tiếng mắng chửi của Mạc Băng

lại lớn, chỉ cần là khách trong khách sạn thì mọi người đều bị tiếng mắng của hắn hấp dẫn, chuyển ánh mắt đến trên người hắn một lát, người nữ bình thường sẽ dùng không cao hơn năm giây, khuôn mặt liền trở thành đầu chán ghét. Nam nhân thì......có rất nhiều phản ứng phong phú hơn, có người tranh cãi, có chẳng thèm ngó tới, cũng có người cùng người bên cạnh thảo luận một chút, Mạc Băng như vậy, là có động cơ gì?

Hiệu suất Cảnh sát nhân dân xử lý công việc vô cùng nhanh chóng, không tới 5 phút, bên ngoài liền vang lên tiếng xe cảnh sát, bốn cảnh sát thân mặc quân trang chạy vào.

"Anh Vương, người đang nơi này. Dám đến khách sạn chúng tôi quấy rối, cũng không hỏi thăm một chút, xuất thân của mấy anh em ở đây là cái gì." bởi vì

xung quanh chỗ Khách sạn mở, loại người gì cũng có.Nên khi mời an ninh đều là bộ đội về hưu, thân thủ rất giỏi. Hơn nữa cùng cảnh sát quan hệ rất tốt, bình thường tiểu lưu manh tới quấy rối cũng không kết quả tốt.

"Được rồi, giao người cho chúng tôi thôi. Tiểu Triệu, dẫn hắn lên xe!"

"Tôi không đi! Không đi! Tại sao đưa tôi đi đồn cảnh sát! Tôi muốn gặp luật sư của tôi

luật sư!"

Cảnh sát được gọi là anh Vương mặt không biến sắc nhấn Mạc Băng

xuống, nhỏ giọng cảnh cáo: "Đàng hoàng một chút! Mang đi!"