Chương 120: Duyên phận còn là nghiệt duyên

Editor: thao1504

"Oa, Thành Trạm Vũ, thật không nghĩ tới, bạn gái của ông khiêu vũ lợi hại như vậy. Trước kia đã từng học qua khiêu vũ rồi sao? Nhảy thật là đẹp, ngay cả tớ là con gái khi nhìn thấy máu cũng nóng lên đây nè." Hùng muội muội nhảy mệt, kéo bạn trai trở về ghế uống chút rượu. Mở miệng nói lớn, bạn trai cô vội vàng la cô một tiếng, làm cho cô im miệng, rồi kéo cô đi chỗ khác.

Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn còn chưa nhảy đủ, nên vẫn đang nhảy trên sàn. Đèn flash lúc sáng lúc tối, bóng người liền không thấy, mọi người nhảy một hồi nhìn lại liền không thấy đâu.

"Trạm Vũ, sao không đi tìm một Mạnh đại mỹ nữ một chút? Trong này tốt xấu lẫn lộn, cẩn thận cô bé bị người khác để mắt tới." Cao Song Vĩ quan tâm nói. Nhưng mà Thành Trạm Vũ giống như không nghe thấy gì, vẫn ngồi uống rượu như cũ.

Bạn gái của Cao Song Vĩ có chút mất hứng, bị bạn trai kéo tới quầy rượu, tầm mắt của hắn chú ý Mạnh Tĩnh Nghiên nhiều hơn chú ý cô. Bàn tay liền đưa ra phía sau lưng hắn dùng sức nhéo một cái, Cao Song Vĩ đau đến nhe răng, cũng nhờ đang ngồi trên ghế dài ánh đèn lại mờ ảo, không ai nhìn thấy chuyện xấu hổ của hắn.

Tại trong sân nhảy, Mạnh Tĩnh Nghiên đang điên cuồng nhảy tóc thì xã dài đầy phiêu dật, dường như làm như vậy thì có thể đem tất cả chuyện phiền lòng đều được xả ra. Chân nhảy bước đi không mục địch, nhảy tới nhảy lui cũng không biết đến nơi nào, đợi cô mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút thì lại không tìm được ghế bọn Thành Trạm Vũ ngồi nữa. zy¬bc.

Như vậy cũng tốt, có thể ở một mình yên lặng một chút.

Chậm rãi đi nơi an tĩnh, tránh khỏi âm thanh làm điếc cả lỗ tai của người ta. Nhưng là bây giờ cô lại không muốn trở lại bên cạnh Thành Trạm Vũ, không muốn nhìn thấy người quen biết. Muốn để chính mình tùy hứng một lần, ngồi một mình mà thôi.

Rất nhanh có wait¬er tới đây hỏi cô cần rượu gì, định đưa tay chỉ một loại rượu uống một ly, nhưng ngón tay lại bị quỷ thần xui khiến thế nào lại chỉ lên chai bia, đợi cô khi phản ứng lại, đợi đến khi wait¬er đưa tới lớn tiếng gọi cũng không nghe thấy, nhớ mang máng hình như kiếp trước gần nữa đời còn lại cô không đυ.ng tới giọt bia nào.

Thật là tức chết, cô chưa bao giờ uống rượu, có một lần muốn cùng ông chồng Lục Hoằng Văn ở nhà làm chuyện lãng mạng, làm một bàn

thức ăn, đặc biệt mua chai rượu đỏ, đốt nến làm bữa tối dưới nến. Rượu đỏ có nồng độ không cao, lại không nghĩ tới mới vừa uống hai ngụm xuống bụng, liền say đến thần chí không rõ, sáng ngày hôm sau tỉnh lại, hoàn toàn không nhớ buổi tối ngày hôm trước xảy ra chuyện gì.

Từ sau ngày hôm đó Lục Hoằng Văn liền ra lệnh nghiêm cấm không cho cô uống rượu, hắn nói con gái uống rượu say ở bên ngoài sẽ bị người ta chiếm tiện nghi. Trừ phi ở nhà mới có thể uống một chút, muốn chiếm tiện nghi, đương nhiên là tiện nghi

cho người chồng là hắn đây, nước phù sa làm sao có thể cho chảy ra ruộng ngoài của người ta chứ!

Lại nghĩ tới người kia, Mạnh Tĩnh Nghiên cười khổ mở ra bia, uống vào trong miệng. Vị đắng làm cho cô không thích ứng được, để chai bia xuống sau đó liền chắc lưỡi. Quá khó uống rồi, tại sao đàn ông

đối với mấy thứ uống này uống không biết mệt vậy chứ?

Kiên định cầm chai bia lên lần nữa, mặc kệ, uống đi, uống say sẽ không phiền não, sáng sớm ngày mai tỉnh lại, liền đem Lục Hoằng Văn quên mất không còn một mống, xem như hôm nay chưa bao giờ gặp hắn.

Đừng nói cô gan lớn, chỉ là cô có cảm giác rất an toàn, biết có Thành Trạm Vũ ở nơi đây, sẽ không để cho cô xảy ra chuyện.

Sẽ không có người nào uống rượu vào lại càng mạnh hơn, uống hết một chai vào trong bụng. Bia trong bụng liền dần có phản ứng, gương mặt bỗng chốc liền đỏ lên. Chỉ là chính cô cũng không nhìn thấy, cầm chai bia thứ hai lên tiếp tục uống.

Theo tửu lượng của cô cùng với kiểu uống này, chai thứ hai uống được một nửa, liền có cảm giác nhìn người đều bị nhoà đi. Nhất là sàn nhảy bên này đèn flash bập bùng, càng không nhìn rõ người khác trông như thế nào.

"Ưmh, Thành Trạm Vũ...... Thành Trạm Vũ, ta muốn về nhà......"

Úp mặt trên mặt bàn tự lẩm bẩm, nhưng có tác dụng gì đâu chứ? Nhất định do mình trốn, ngồi một mình ở cách chỗ bọn Thành Trạm Vũ xa vạn dặm,

Thành Trạm Vũ hắn cũng không phải là có Thiên lý nhãn, Thuận Phong Nhĩ, làm sao sẽ nghe được cô gọi đây chứ?

Trên mặt nóng một chút, trong miệng lại phát khô, một chai rưỡi bia xuống bụng, nhưng giống như hoàn toàn không giải khát được chút nào. Nên không khỏi lại bưng bia lên uống, càng uống..., thì miệng càng đắng, lưỡi càng khô, liền uống càng nhiều. Thân thể cũng ngồi không thẳng, chỉ có thể dựa vào cánh tay mà ngồi được ở trên bàn.

"Mỹ nữ, một mình uống rượu à? Có phải có chuyện gì phiền lòng hay không? Nói ra một chút, anh sẽ giúp cho em một chút chủ ý nha?"

Say rượu, diễm quang tứ hướng, dáng người hạng nhất, lại lộ ra làn da vừa trắng trẻo lại mềm mại, rất hấp dẫn người khác, quả thực là vô cùng mịn màng. Tất cả đều được phô bày ra, muốn không hấp dẫn đàn ông cũng khó. Quan sát một hồi, hình như mỹ nữ này là tới một mình, đang uống rượu giả sầu, rốt cuộc cũng có người không nhịn được đến gần.

Giương mắt nhìn người nọ mấy lần, mặc dù trước mắt mơ mơ hồ hồ, nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên cảm giác nam nhân này dáng dấp cũng không tệ lắm, giơ chai bia trong tay lên, "Cạn, cạn ly!"

"Được được, trước uống cạn một ly, cạn một ly, liền vì hai người chúng ta có duyên như vậy, ông trời trên cao để cho chúng ta hai gặp nhau!"

Mạnh Tĩnh Nghiên trong mơ hồ nghe nam nhân kia đối với mình thuận theo, trong lòng vui mừng, cô chỉ thích đàn ông như vậy, nghe lời! Không phải là mình lập chí muốn tìm tiểu bạch kiểm bao nuôi sao? Người này, người này cũng không tệ nha!

Ngây ngô nhìn

người ta cười, trong lòng tính toán người ta, con cừu nhỏ gấp gáp muốn ăn sói xám, bản thân đúng là thật liều mạng nha.

"Ah? Quan Thiến Thiến, làm sao ngươi cũng ở nơi đây? Uống nhiều rượu như vậy, đã uống bao nhiêu đây à? Thật là phục! Đi đi đi, cùng ta đến bên kia đi, bọn người Lục Hoằng Văn đều ở bên đó!"

Mắt thấy tiểu mỹ nữ đã câu tới tay, nửa đường lại tuôn ra một

Trình Giảo Kim!

Liền chậm trãi đi tới chỗ khác, những người đến đây phần lớn đều là thành phần tri thức tinh anh nhân sĩ, tan việc tới bên này buông lỏng một chút. Bọn họ sẽ không giống xã hội côn đồ, nhìn chằm chằm mỹ nữ hai mắt liền tỏa sáng, ai dám nhúng tay liền đánh người đó. Thấy bọn người Chu Quảng Siêu người đông thế mạnh, lại là quen biết, người đến gần Mạnh Tĩnh Nghiên trước đó chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, liền đi ra sàn nhảy, thuận tiện tìm kiếm mục tiêu mới.

Không sai, vị ‘ Trình Giảo Kim ’ giữa chừng xuất hiện này chính là Chu Quảng Siêu gặp trước đó không lâu. Hắn đang cùng những người anh em của hắn đến đây vui vẻ, mùa hè này hắn cùng mấy cái anh em tốt tới đây du lịch. Lên đại học, có rất nhiều thời gian rỗi rãnh, nên khi nghĩ không có chuyện gì làm ý nghĩa, nên có người tổ chức du lịch như vậy không ít. Giống như Lục Hoằng Văn, mới chuyển nhà.

Ở khách sạn sau khi tách ra, Chu Quảng Siêu có chút nản lòng, nản chí. Tìm Mạnh Tĩnh Nghiên hơn một năm, không dễ dàng gặp được a, là trời cao thật là trêu người, không hỏi thăm được số điện thoại không nói, thậm chí tên cũng không hỏi được, không biết sau này còn có cơ hội gặp hay không.

Những người khác biết hắn gặp người trong mộng liền thất bại tơi tả liền cười ầm lên chọc quê hắn, nói hắn Chu đại thiếu ra tay cũng có lúc thất bại.

Rất rõ ràng, tâm tình hắn không tốt cũng không ảnh hưởng đến những người khác, một đám người trẻ tuổi cũng không muốn trở về khách sạn quá sớm, tính vào một phòng nào đó chơi tú-lơ-khơ, nhưng khi trên đường về gặp một quán bar, nên cả nhóm liền kéo vào.

Cũng may là hắn tới, nếu không lại bỏ qua mỹ nhân rồi! Thật vui vẻ ~

Trên bàn bày mấy vỏ chai bia, là trước đó Mạnh Tĩnh Nghiên uống, Chu Quảng Siêu dùng bàn tay quơ quở trước mặt Mạnh Tĩnh Nghiên, cô không hề có phản ứng, xem ra tửu lượng không được tốt lắm, mới uống có hai ba chai bia đã làm cho cô thần chí không rõ đến trình độ này.

Không biết những bạn bè của cô đã đi đâu rồi, để cho cô một uống nhiều như vậy rồi còn ném cô ở nơi này không phải rõ ràng đang dụ sói đến sao? Nếu không phải là hắn xuất hiện kịp thời, nói không chừng đã bị người ta kéo đi mướn phòng!

Nghĩ đến đây, Chu Quảng Siêu không khỏi dâng lên một hồi may mắn. May mà, may nhờ bị bị bạn bè kéo tới đây uống rượu nha!

Kéo cánh tay Mạnh Tĩnh Nghiên

vòng qua cổ của hắn, ôm hông của cô đứng lên. Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt của nam sinh hai mươi mấy tuổi liền hơi ửng hồng, cái này, eo của nha đầu này cũng quá nhỏ! Còn nữa, làn da của cánh tay lại thật trơn bóng, mềm mại, giống như bánh trứng!

Ai ôi! Sắc tức thị không, không tức thị sắc, không được nóng nảy, không được suy nghĩ lung tung.

"Oa, Quảng Siêu, lợi hại nha, mới vừa rồi ở khách sạn còn nói phải gặp được

nữ sinh mình thích mới được, mà lúc này mới

chưa được qua bao lâu, xoay người liền lại cưa được cô gái đẹp!"

"Hống hống hống ~" mấy nam sinh phát ra tiếng cười mập mờ không rõ, nhìn hắn với ánh mắt ngầm đã hiểu lẫn nhau.

"Ah? Đây không phải là người mới gặp ở rồi khách sạn hồi nãy?" Vẫn

là Cao Mỹ Tình bạn gái của Lục Hoằng Văn có ấn tượng đối với Mạnh Tĩnh Nghiên, liền ngạc nhiên la lên."Cô ta thế nào lại ở nơi đây?"

"Tớ cũng không biết, ngẫu nhiên gặp được, cô ta uống nhiều quá

ngồi ở bên kia, còn bị sắc lang chọc ghẹo, không biết bạn bè của cô đã ở nơi nào, tớ sợ cô bị người khác quấy rầy, chỉ có thể mang cô tới đây." Chu Quảng Siêu bất đắc dĩ nói.

Khi Mạnh Tĩnh Nghiên uống nhiều thì rất dính người, Chu Quảng Siêu chỉ dìu cô đi vài bước mà thôi, cô liền giống như bạch tuộc, bám chặt lên trên người của hắn, tay ôm hông của hắn không buông. Làm cho Chu Quảng Siêu không ngừng một lần lại một lần đọc Kim Cương Kinh ở trong lòng, hắn là trẻ tuổi tinh lực dồi dào không chổ phát tiết được, đừng khảo nghiệm hắn như vậy chứ!

"Không tệ a, anh hùng cứu mỹ nha! Ở khách sạn cô ta đối cậu không để ý, hiện tại cậu có cơ hội cùng cô thân cận. Này, túi quần của cô ta hơi cộm lên, có phải là điện thoại trong đó hay không? Thừa dịp cô say, nhanh chóng lấy số điện thoại lấy đi, về sau sẽ dễ dàng liên lạc nha!" Cao Mỹ Tình cười nói. Chỉ chỉ cái túi đang

cộm lên.

Chu Quảng Siêu ở trường học nhân vật rất nổi danh, bạch mã hoàng tử trong lòng của không ít nữ sinh. Cũng chính là hắn, cô mới dám nói như vậy, biến thành người khác liền không thèm quan tấm, cùng không dám nói xen vào như vậy.

Ánh mắt của bạn học Chu liền sáng lên, cảm giác đây là một biện pháp tốt. Đợi cô tỉnh rượu, nói không chừng lại giống như trước kia xoay người rời đi, không cho cô cơ hội nói gì, trước tiên cần phải lấy được số điện thoại, mới có cơ hội phát triển thêm một bước nha! Da mặt của hắn cũng dầy nữa, không tìm được người cũng không nhất định không chịu bỏ qua? 14671010

Nhưng......

Cúi đầu nhìn vị trí túi quần của Mạnh Tĩnh Nghiên, cô mặc quần cực ngắn, không để ý, đã nhìn thấy bắp đùi trắng nõng. Vội vàng ngẩng đầu lên, rất sợ máu mũi sẽ phun ra ngoài. Nhiều bạn học ở đây như vậy, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, ngàn vạn lần đừng làm chuyện xấu hổ mất mặt.

"Cậu đó, Cao Mỹ Tình, cậu giúp tớ lấy

điện thoại di động của cô bé ra, rồi gọi vào số điện thoại của tớ."

"Tại sao muốn tớ lấy chứ? Chuyện không có lợi tớ nhất định không làm a!" Đi cùng có ba người nữ sinh, chỉ là hai kia đều xuống sàn nhảy khiêu vũ rồi,

Chu Quảng Siêu chỉ có thể cầu xin cô, Cao Mỹ Tình liền làm bộ làm tịch.

"Được được được, tớ mời cậu ăn cơm, mời cậu ăn cơm còn không được sao?"

Cao Mỹ Tình nhìn qua người bạn trai bên cạnh cười, "Chồng ah, em đã kiếm được cho hai đứa mình một bữa ăn tối miền phí rồi!"

"Ừ, Vợ của anh thật là lợi hại!" Lục Hoằng Văn phụ họa cười nói.