Chương 39: Đội ngũ đại biểu tiểu khu

Phòng bị nhóm Thẩm Nhiên chọn làm phòng khách được mở ra, bên trong có tiếng âm nhạc nhẹ nhàng vang vọng, nghe ca khúc quen thuộc "Đế đô chào mừng bạn". Ba người nhóm Chúc Hàm phảng phất như được trở lại thời kỳ hòa bình, bước chân họ chững lại một lát rồi mới giả bộ như không có gì nối gót Thẩm Nhiên vào phòng. Thẩm Nhiễm và Dương Hộ người nằm người ngồi trên ghế bành, nghe Diệp Vân Khinh thổi sáo - cũng không biết anh ta lấy từ đâu ra.

Thổi xong một khúc, anh ta cười cúi đầu chào hỏi: "Các vị khách nhân, hoan nghênh các bạn."

Nói thực ra, bầu không khí hữu hảo như thế đúng là tạo cho Chúc Hàm cảm giác như đang ở nhà, ở tận thế mà vẫn có thể bày ra dáng vẻ này, nếu không phải có đủ thực lực thì chính là toàn kẻ ngu đần, theo ý Chúc Hàm, khả năng trước lớn hơn rất nhiều.

Chúc Hàm vô thức ngồi xuống ghế gần cửa nhất, nhị đệ Vương Khôi và Lục đệ Lục Lộ đứng sau hắn ta, mấy người Thẩm Nhiên cũng chẳng tỏ vẻ gì, đổi lại là bọn họ tới nơi xa lạ cũng sẽ lựa chọn đường dễ chạy trốn.

Trao đổi về tình hình gần nhất của hai đội, đối với mục tiêu cạnh đội ngũ lãnh đạo, hai bên đã thống nhất ý kiến, kí xác lập kết minh hiệp ước bình đẳng cùng có lợi.

"Dù là ai đạt được vị trí này." Thẩm Nhiên phát biểu: "Chúng ta đều hi vọng có thể ở chung hòa hợp, đôi bên cùng có lợi, bỏ qua tranh chấp để cùng phát triển."

Sau khi mấy người Chúc Hàm ra khỏi tòa nhà thì chỉ biết là bên đối phương cũng muốn cạnh tranh đội ngũ đại biểu khu vực này, cũng truyền lại thiện chí cho mình, còn những tình báo khác thì lại chẳng mảy may chút nào nên khá là buồn bực.

Tiêu Vũ Hiết đi cùng bọn họ, nhóm người Chúc Hàm cũng không hỏi cô tình hình đội ngũ của cô, suy bụng ta ra bụng người, bọn họ cảm thấy muội giấy này cũng không có địa vị cao trong đội, có lẽ chỉ là cái đầu bếp, công nhân vệ sinh hoặc y tá gì đó.

Bọn họ đi tới tòa nhà số hai, hai đội ngũ ở đó không hề chờ ở cửa dưới để chào đón như đội Thẩm Nhiên, sắc mặt mấy người bên Chúc Hàm lập tức không dễ nhìn, vốn đây cũng là chuyện hợp lý nhưng sau khi trải qua thái độ nhiệt tình hoan nghênh ở tòa nhà một, bọn hắn vô thức mà đề cao tiêu chuẩn.

"Hoan nghênh hoan nghênh," Tuy không chờ ở cửa dưới nhưng hai vợ chồng trung niên cũng chào đón ở cửa căn hộ mình, sau khi thấy bọn họ tiến vào thì sắc mặt hơi ngưng lại rồi lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Xin chào."

Bọn họ vốn chỉ tưởng rằng có hai người đàn ông nên nghĩ nếu có gì thì cũng có thể đối phó, không nghĩ tới lại thêm ra hai người nữa. Bọn họ đã đến tuổi tủng niên, thân thể không bằng người tuổi trẻ, trong đội sáu người thì chỉ có hai người có chiến lực mạnh, con dâu mang thai thì không thể tham gia chiến đấu được, nếu không phải đã siêu âm biết trong bụng con dâu là con trai, sau ba tháng nạo thai không tốt thì.... Ôi, giờ nói những điều này cũng vô dụng, dù hiện tại có thể bỏ thai thì con dâu cũng không sống nổi.

Chúc Hàm nhìn được sự cảnh giác và phòng bị dưới đáy mắt hai người, cũng không định đi vào ngồi mà chỉ nói vài câu, trao đổi tin tức, hóa ra đôi ngũ này vẫn không biết quân đội sẽ phái người tới, trong căn hộ bọn họ không có radio.

"Quả thật là một lũ vô dụng." Chúc Hàm chẳng nhận được tin gì mới mà còn phải lộ ra không ít tin tức nên vô cùng nổi nóng, lại có chút nghi hoặc: "Chỉ bằng bọn họ, sao có thể càn quét zombie nơi này?"

"Mẹ! Con đói, nấu cơm đi" Ngay lúc bọn họ chuẩn bị rời đi thì nghe được một giọng nam ủ rũ từ trong nhà truyền ra. Người phụ nữ trung niên nghe được câu này thì vội vã vào dỗ dành: "Mẹ đây mẹ đây, mẹ làm cơm luôn đây."

Lần này, ngay cả Tiêu Vũ Hiết đều đội ngũ này là bùn nhão không thể trát tường được, một đôi vợ chồng không hiểu biết, một con trai ăn bám, một con dâu sắp sinh... Sao bọn họ có thể sống đến hiện tại chứ?

""Hai người bận bịu thế này, vậy chúng tôi cáo từ trước." Chúc Hàm thầm trợn trắng mắt, ngoài miệng nói cáo từ nhưng trong lòng lại thầm quyết định loại đội ngũ này ra.

Nhưng lúc này, Tiêu Vũ Hiết có ngũ giác bén nhạy đã sớm ngửi được mùi máu, cô thầm hít một hơi, mùi này hình như bắt nguồn từ hành lang, càng ngày càng đậm. Ngay cả Chúc Hàm lúc này đều mùi máu tanh, hắn nắm chặt hai cái búa bên eo.

Một người đàn ông bước tới từ đằng hành lang, hắn mặc quân trang, dẫn theo một xâu thit thuột đã lột da, lúc thấy bọn họ thì hơi sửng sốt một chút, tay đặt bên ao, trầm giọng hỏi: "mấy người là ai? Làm gì tại cửa nhà tôi?"

Lỗ Đống! Tiêu Vũ Hiết liếc mắt một cái đã nhận ra liền, sở dĩ biết anh ta là vì trong nhiệm vụ 100 người ở kiếp trước, anh ta được xếp hạng hơn hai mươi, ấn tượng mà Tiêu Vũ Hiết khắc sâu là câu chuyện bi kịch của anh ta.

Lúc trước là quân nhân, trước tận thế bởi vô tình đánh chết người mà phải xuất ngũ. Sau khi đến tận thế, bạn bè trong quân ngũ đã bí mật giao nhiệm vụ cho anh ta, phần thưởng là đồ ăn và trang bị, nhưng sau một lần làm nhiệm vụ, trong nhà anh ta bị cướp sạch, bố mẹ bị đánh chết, người vợ chửa tám tháng bị cưỡиɠ ɧϊếp, mổ bụng, con trai đã thành hình bị kéo ra, hắn chỉ tìm được mấy khối xương cốt trong nồi.

Nhóm người kia chà đạp chị dâu hắn ngay trước mặt anh trai hắn nhưng anh ta lại là kẻ vô dụng, chỉ biết làm theo yêu cầu của đám người đó đâm chết mẹ mình, sống lay lắt mấy ngày thì bị coi thành bia đỡ đạn bị đẩy ngã từ trên xe xuống mà chết.

Từ đó về sau, hắn đã bước trên con đường tìm kẻ thù không quay đầu lại được, nhưng bố của kẻ thù của hắn lại là nhân vật quan lướn trong quân đội đế đô, bên người có vệ sĩ bảo vệ, không có cơ hội ra tay. Cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội bắn chết kẻ thù từ trên cao, từ đó không có ai nhìn thấy hắn nữa. Cho đến lúc làm nhiệm vụ bắt buộc 100 người, hắn xuất hiện với râu ria xồm xoàn, sắc mặt chết lặng như cái xác không hồn trong trong nhiệm vụ đó, hắn là người xông lên trước nhất.

Có lẽ ngày bố mẹ vợ con hắn chết thảm thì lòng anh ta cũng đã chết, thứ thiếu hụt chỉ là một cơ hội được chết mà thôi.

Bởi vì hắn hi sinh nên Tiêu Vũ Hiết mới nhớ kỹ câu chuyện của hắn.

"Mục đích của chúng ta, ngài chưa từng nghe bố mẹ ngài nói sao?" Thấy đối phương có dáng vẻ không tốt, Chúc Hàm tự động đứng nghiêm, nói chuyện còn mang theo kính ngữ, hắn cũng từng phục vụ trong quân đội, khí thế của người anh em này trông không giống người lính tầm thường chút nào.

"Đông Tử, con về đây." Bố hắn lập tức chào đón: "Bọn họ tới thăm hỏi, bố đã đồng ý, sao thế?"

"Bây giờ không phải là thời đại hòa bình." Hắn nhíu chặt mày, muốn nói lời nói nặng nhưng thấy người bố đã cao tuổi của mình thì không khỏi thấp giọng xuống: "Không nên để người lạ vào nhà."

Thấy bọn họ nói chuyện nhà, nhóm người Chúc Hàm liếc nhau rồi yên lặng rời khỏi, bọn họ leo lên những tầng trên để thăm hỏi đội ngũ thứ hai trong tòa nhà này.

Nhưng Tiêu Vũ Hiết còn đang suy nghĩ chuyện của Lỗ Đống, theo cô, có bố mẹ và anh trai như vậy, dù không có đám kẻ thù năm đó thì chỉ gặp một người xấu cũng có thể xảy ra chuyện. Đội ngũ này hoàn toàn là dựa vào một mình Lỗ Đống chống lên.

Xét về nhân phẩm và chiến lực, đối phương hoàn toàn có thể tiến vào tiểu đội của mình, đáng tiếc, hắn có cả nhà hắn, bất kỳ đội ngũ nào cũng chẳng thể mang theo nhiều kẻ vướng víu như vậy, trừ phi hắn gia nhập quân đội lần nữa, để người nhà ở trong ký túc xá quân đội thì mới có thể đảm bảo an toàn.

Nhưng điều Tiêu Vũ Hiết xem trọng là kẻ thù của hắn, con trai của vị quan lớn trong quân đội và vệ sĩ của họ, từ câu chuyện của anh ta thì có thể hình dung được, hung thủ dù ở thời đại hòa bình chắc chắn cũng chỉ là tội phạm gϊếŧ người mà thôi. Loại hành vi của kẻ thủ ác đó biếи ŧɦái hoàn toàn không thể xưng là người được. Không biết vợ Lỗ Đống đã mang thai được mấy tháng rồi, nếu đã bảy tám tháng thì có lẽ đám người thủ ác sẽ xuất hiện ở khu vực này trong tháng sau hoặc tháng sau nữa thôi.

Nếu Diệp Vân Khinh muốn ở đây lâu dài thì nhất định sẽ chạm mặt đám người này, đến lúc đó sẽ phải ứng đối như thế nào. Cô thật muốn gϊếŧ chết kẻ thủ ác đó, đáng tiếc, quân đội đế đô dù được người lãnh đạo tối cao trấn giữ nhưng quan lớn vẫn có lực ảnh hưởng không nhỏ, nếu thật sự gϊếŧ kẻ đó thì có lẽ không thể ở lại đế đô được nữa.

"Xin chào." Lúc cô còn đang trầm tư thì mấy người Chúc Hàm đã leo tới tầng mười, trong khi mấy người kia hơi thở bất ổn thì cô lại rất bình thường.

Chúc Hàm chú ý tới điều đó thì trợn tròn mắt, biết mình thất thố nên lập tức quay về hướng khác nhưng trong lòng cũng đã đánh giá khác về Tiêu Vũ Hiết, leo liền một lúc mười tầng mà không mệt, xem ra cô gái này cũng không yếu ớt như biểu hiện đâu nhỉ.

Đội ngũ trạch nam ở tầng mười một, bọn họ mở một phòng làm việc cỡ nhỏ về game, chiếm hai căn hộ. Giống trong suy nghĩ của Chúc Hàm, mấy trạch nam này bình thường không bước chân ra khỏi nhà nên thể chất kém cỏi, làm người ngại ngùng không biết đối nhân xử thế, giống như là sinh viên mới vào xã hội vậy. Hàn huyên được vài câu thì hắn còn biết cả tám đời tổ tông nhà bọn họ, ba người trong bọn họ đến từ nông thôn, hai người làm thêm trong thành phố được mời chào tới, người đứng đầu cũng vừa tốt nghiệp đại học nhưng là con nhà giàu, trong nhà có sản nghiệp nhỏ, không lo ăn uống nên chơi game kiếm tiền.

Mặc dù thể chất kém nhưng bọn hắn cũng từng chơi đủ loại trò chơi về zombie, người trong trò chơi nên cũng hiểu được một chút phương pháp sống sót. Nếu chịu khó rèn luyện thân thể thì có lẽ có thể sống lâu thêm vài năm.

Hiện tại bọn họ đã hiểu cơ bản về tình hình tòa nhà số hai, lúc xuống dưới đi qua nhà người kkia, Chúc Hàm kinh ngạc phát hiện Lỗ Đống đang khoanh tay trước ngực chờ bọn họ, liếc nhìn Tiêu Vũ Hiết một cách cẩn thận rồi nói với nói với Chúc Hàm: "Tôi có vài chuyện muốn nói với các bạn."

Rất khó diễn tả cái nhìn đó thế nào, Tiêu Vũ Hiết không nhịn được thò tay đặt lên dao găm trên eo, thân thể căng chặt.

Hai người Chúc Hàm và Lỗ Đống đi tới một góc khuất thầm thì gì đó, cô vận nội lực lên dỏng tai nghe ngóng, quả nhiên bọn họ đang bàn chuyện hợp tác. Lỗ Đống hứa hẹn chỉ cần Chúc Hàm hỗ trợ chăm sóc người nhà hắn thì hắn sẽ gia nhập đội ngũ của Chúc Hàm, dụ hoặc này cũng không thể bảo là không lớn với Chúc Hàm, tuy hắn ta không trực tiếp đáp ứng nhưng thái độ rõ ràng đã mềm đi.

"Tôi có chiến hữu cũ trong quân đội, bọn họ trú đóng ở gần bệnh viện." Lỗ Đống tiết lộ một con bài chưa lật: "Tôi có cách có thể lấy được trang bị, nước, đồ ăn, dược phẩm, những thứ này chỉ cần để lại cho người nhà tôi một chút là được, còn lại đều có thể cho mấy anh."

Lúc trước nghề của Chúc Hàm chính là vệ sĩ, bảo vệ người nhà này cũng chỉ là làm nghề cũ mà thôi, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Được, nhưng mà nói trước, nếu lúc anh không ở đây mà chúng ta bị người tập kích không thể để ý tới bản thân được thì người nhà anh..."

"Vậy cũng chỉ có thể xem như tôi không may." Lỗ Đống sảng khoái trả lời.

Nghe đến đó, Tiêu Vũ Hiết giật mình.

Trước tận thế, khi cô còn chưa tới đế đô, Diệp Vân Khinh còn đang ở trong biệt thự nhà anh, nếu kiếp trước Diệp Vân Khinh không gặp mặt cô và Thẩm Nhiên, không thuê mấy căn nhà này, có lẽ cũng sẽ không tồn tại đội ngũ này. Nếu như, Chúc Hàm dẫn người vào ở đại viện quân khu, cũng tới thăm hỏi Lỗ Đống, cũng thỏa thuận với hắn như thế này, vậy tại sao kiếp trước khi người nhà Lỗ Đống gặp chuyện thì Chúc Hàm lại không được nhắc đến trong câu chuyện này.

Nếu vì Chúc Hàm bảo vệ không chu toàn mà dẫn đến người nhà Lỗ Đống mất, vậy Lỗ Đống phải tìm tới họ mới đúng, nhưng hắn lại không, trong câu chuyện cũ của hắn chỉ có một kẻ thù...

Cho nên chỉ có một khả năng, có lẽ lúc người nhà Lỗ Đống gặp nạn thì tiểu đội Chúc Hàm cũng đã chết, chết vô thanh vô tức, không người chú ý.

Lại nghĩ một hồi, nếu như không có Diệp Vân Khinh và đội ngũ của cô, Lỗ Đống gia nhập Chúc Hàm, tiểu đội trạch nam trên lầu căn bản không phải căn bản không phải đối thủ của họ nữa. Vậy đội ngũ lãnh đạo của tiểu khu chắc chắn sẽ rơi vào trong tay tiểu đội của Chúc Hàm. Chính phủ và quân đội phái người tới đây giám sát, kẻ thù của Lỗ Đống lại chính là con trai của vị quan lớn trong quân, trừ phi khi đó, chính phủ và nội bộ quân đội đã xảy ra mâu thuẫn khó giải, có lẽ hết thảy cũng liên quan đến việc đế đô bị thất thủ.