Edit: tramhuong3890
Tiểu Ngũ chỉ cảm thấy cánh tay mình mệt nhừ không nâng dậy được cái gì nữa, cậu ăn bánh mì và uống nước, thấy thể lực chẩm rãi lên tới 45%.
Cậu không biết mình còn sức nâng bàn lên hay không, nhưng khi nhìn thấy em gái đang dựa vào vách tường nghỉ ngơi thì không biết lấy dũng khí từ đâu, nói: "Giao, giao cho bọn em đi."
Còn dư lại 4 con zombie.
Từ giá trị thể lực, hai tay cậu đã đến cực hạn, Tiểu Thất hẳn là càng mệt hơn, nhưng chân cậu không có việc gì, mà Trương Thành mặc trọng giáp, toàn thân từ bả vai cánh tay eo đến chân đều mỏi mệt, có lẽ đỡ hơn cậu một chút, cánh tay đặc biệt là ngón tay cơ hồ mệt tới rút gân, một bên cậu ta xoa xoa ngón tay run rẩy như móng gà của mình, một bên nhìn về sâu trong thôn.
"Chúng ta đổi phương pháp một chút." Hiện tại ngón tay cậu đừng nói bóp cổ zombie, bóp vào người có lẽ còn chẳng thê lưu lại dấu vết, cậu chau mày, nhìn lần nữa về Tiêu Vũ Hiết, thấy chị còn đang nhắm mắt dưỡng thần, không thể không đánh mất ý niệm cầu hỗ trợ.
Một khi không có ý tưởng dựa vào người khác, đầu óc cậu nhanh chóng chuyển động rồi vỗ một phát vào cái đùi đang bủn rủn của mình, không nhịn được chảy ra nước mắt đau đớn: "Tôi, tôi nghĩ ra rồi."
Biện pháp của cậu ta đơn giản, mình thì mặc trọng giáp, chặn cửa, ôm lấy eo zombie , như vậy, zombie cũng chỉ biết gặm bộ giáp trên vai cậu, sau đó Tiểu Ngũ cùng Tiểu Thất đem nó cánh tay trói buộc đi chọc đầu hoặc là véo cổ.
"Tiểu Thất, em còn sức không?" Tiểu Ngũ nhìn về phía em gái mình, Tiểu Thất gật gật đầu, "Chỉ có biện pháp này."
"Gϊếŧ zombie cũng không phải là gϊếŧ gà đâu." Trương Thành không tín nhiệm mà dặn dò một câu, "Phải dùng lực mạnh vào."
Mũi tên thiết vừa rồi Trương Thành sử dụng đã kết thành một tầng huyết thật dày, Tiêu Vũ Hiết hữu nghị tài trợ cho bọn cậu một cây mũi tên mới, tiếp theo, bọn họ liền tính toán dựa vào phương pháp này đánh zombie.
"Đợt quái cuối cùng," Trương Thành lầm bầm lầu bầu: "Không biết lực công kích có thể tăng lên hay không."
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, hai con zombie từ đêm khuya tập tễnh đi tới, việc này họ hoàn toàn không dự kiến trước được —— trong lúc nguy cấp, bọn họ chỉ suy xét tình huống có một con zombie,khi bọn họ còn đang sứt đầu mẻ trán, Tiểu Ngũ đứng lên từ trên mặt đất: "Tôi đi dẫn con zombie kia, hai người giải quyết xong thì gọi tôi một tiếng."
Tiểu Ngũ có nhanh nhẹn cao nhất, dẫn một con zombie nhỏ chắc không thành vấn đề, nhưng thực hiện đề nghị này có nghĩa cậu phải ra khỏi phòng ốc "An toàn", lần đầu tiên trực diện zombie khủng bố, không hổ là đạo tặc nổi danh kiếp trước, chỉ là lá gan đã lớn hơn so người bình thường.
"Anh" Tiểu Thất lưu luyến mà nhìn anh một cái, xoay đầu đi, trong mắt có nước mắt lập loè trong suốt: "Em sẽ mau chóng gϊếŧ chết zombie!"
Mới vừa rồi lúc nâng cái bàn, Tiểu Ngũ đã rất chăm sóc giúp đỡ em gái mình, cho nên cánh tay của cô còn không có mệt đến mức không giơ lên được, cô nhìn theo Tiểu Ngũ bước ra phòng ốc, đi vào trong bóng tối, mà từ nơi không xa chạy tới hai chỉ zombie, thế nhưng đi về phía Tiểu Ngũ.
Tiêu Vũ Hiết than thở lắc đầu, nếu là Diệp Vân Khinh cùng Thẩm Nhiên chẳng sợ chỉ có một người ở, tình huống đều sẽ không trở nên hỗn loạn như vậy .
Tiểu Thất kêu sợ hãi một tiếng liền phải chạy ra bên ngoài, Trương Thành phất tay ngăn cản cô, bàn tay bang bang mà đập chính mình ngực, hét lớn: "Tới đây! Lại đây này! Tới gϊếŧ tao đi! Loser! Tới gϊếŧ tao đi! Mày không dám à!"
Cái động tĩnh này so với Tiểu Thất còn lớn hơn, thông qua cảm giác Tiêu Vũ Hiết mơ hồ có thể cảm ứng được, con zombie đuổi sau lưng Tiểu Ngũ thả chậm một ít, trong đó một con chạy hướng phòng ốc, thấy kế hoạch thuận lợi, Trương Thành triển khai đôi tay cùng cái con zombie vừa xấu vừa thối này ôm thân thiết, hướng Tiểu Thất nói, "Em tới giúp anh xử lý nó."
Theo kế hoạch, Tiểu Thất hiện tại hẳn là cầm mũi tên thiết tiến lên cho zombie về chầu trời, nhưng khi cô đối mặt răng nanh, gương mặt vặn vẹo cùng những giọt máu rớt xuống của con zombie, không tự chủ được mà lùi lại vài bước về sau, Trương Thành chờ đến không kiên nhẫn, "Em xong chưa?Nhanh lên?Em cho rằng tôi không mệt a?"
Nghe ngữ khí kịch liệt của cậu ta rống cô, Tiểu Thất mếu máo, nước mắt ngăn không được mà đảo quanh, cuối cùng vẫn là Tiêu Vũ Hiết khuyên một câu: "Mau chóng chuẩn bị cho tốt, đến lúc anh trai em trở về vừa lúc đâm vào ngực nó. "
Buổi nói chuyện này tựa như nước thuốc bình tĩnh cường liệt nhất, rất nhanh khuyên được Tiểu Thất, cô nắm chặt mũi tên thiết, hung hăng chọc xuyên qua mắt zombie, Tiểu Thất vội ở Kênh Đội Ngũ bảo Tiểu Ngũ trở về, Tiểu Ngũ không trả lời, trực tiếp mang theo zombie chạy tới.
Hai người cứ làm như vậy, đem dư lại ba con zombie từ từ đánh chết, giờ phút này thể lực của họ tới mức tơ hồng 15%, toàn bằng ý chí lực chống đỡ, Tiêu Vũ Hiết nghỉ ngơi đến bây giờ cuối cùng khôi phục chút, cô lấy ra trường cung cầm trên tay, nghe ba người Tiểu Ngũ thấp giọng nói, "Kỳ thật tôi vừa mới thử một chút, zombie hành động rất trì trệ, tôi hoàn toàn có thể tránh đi."
"Ừ" Tiểu Thất nằm trên mặt đất thành hình chữ đại (大) , không màng đến hạt cát nhỏ vụn trên mặt đất.
"Nếu là huấn luyện một chút, không chừng có thể giải quyết được." Trương Thành cũng nằm nói, "Tôi vừa mới gϊếŧ những con zombie đó, cảm thấy không cần cái bàn giữ cửa cũng được, bất quá hao phí thể lực nhiều hơn chút, còn phải rèn luyện tiếp."
"Khi trở về thì tiếp tục bắt thỏ đi" Tiểu Ngũ hạ quyết tâm: "Nhanh chóng luyện tăng cao độ chuẩn xác, khi trở lại hiện thực, em sẽ tìm cách xem có thể mời mấy vị quân nhân, học kỹ thuật một kích trí mạng."
Bọn họ có thể nghĩ như vậy, không uổng công Tiêu Vũ Hiết dẫn họ tới đây, bình thường họ bắt thỏ chỉ để giải quyết nhiệm vụ, lúc này hiểu tầm quan trọng của thực lực mới quyết tâm dùng cách săn thỏ để luấn luyện bản thân. Tiêu Vũ Hiết nghe thế, nói chen vào: "Nếu các cậu có thể một người giải quyết một con thỏ, vậy hì đối mặt với zombie cũng không thành vấn đè."
Gió từ chỗ sâu trong thôn thổi tới, Tiêu Vũ Hiết nhắm mắt lắng nghe, ngửi được mùi máu tươi trong tiếng gió, co duỗi tay thử hướng gió và tốc độ gió, cô là một thợ săn thuần thục, có thể dựa trên khí hậu và xác định con mòi của mình, con boss cuối cùng này lợi hại hơn hai con trước, cô lấy ra hai thanh chủy thủ trong ba lô, cắm trên đai lưng, động tác cô thuần thục như vậy, không tạo ra một chút dấu vết nào cho quần áo.
Nếu cung tiễn không gϊếŧ chết được nó, vậy cô chỉ có thể cận chiến.
Còn dư lại 60% thể lực, giải quyết một boss vậy là đủ rồi.
Một tay cô cầm cung, một tay căng cung, mở rộng phạm vi cảm giác, thử bắn ra một mũi tên, quả nhiên bị con boss né tránh được. Cô nhíu lại mày, trông thấy một con zombie nhanh nhẹn chạy tới chỗ bọn họ.
Trương Thành nhìn đến cảnh tượng bên ngoài sợ tới mức lập tức ngồi dậy, dùng sức xoa xoa mí mắt, trừng to mắt nhìn qua, Tiểu Ngũ và Tiểu Thất cũng bò dậy từ mặt đất dõi mắt nhìn về nơi xa, nhưng cảm giác của bọn họ không bằng Trương Thành, không thể thấy bất cứ điều gì khác thường. Nhưng rất nhanh, con zombie mạnh mẽ kia đã xuất hiện ở tầm nhìn của họ.
"Má nó!" Tiểu Ngũ nói thô thiển: "Tốc độ này mẹ nó so với em còn nhanh hơn."
"Đây là zombie biến dị sao?" Tiểu Thất há hốc mồm lùi về sau né tránh: "Chạy nhanh như thế, làm cách nào mới có thể gϊếŧ nó." Nếu vừa rồi bọn họ phải đấu với zombie như thế này, đừng nói là gϊếŧ, trốn còn không trốn kịp nữa.
"Đó là zombie đã tiến hóa." Tiêu Vũ Hiết nhàn nhạt nói: "Mỗi con zombie vượt qua kỳ biến dị sẽ thành như vậy."
"Mỗi con." Trương Thành hoảng sợ trừng to đôi mắt nhỏ: "Mỗi con?"
Cậu không chú ý tới ám chỉ của Tiêu Vũ Hiết, những con zombie này tuyệt đối không thể chỉ xuất hiện trong trò chơi, nói cách khác, trong hiện thực, sau một tháng kỳ biến dị, zombie đều sẽ chậm rãi biến thành như vậy, từ zombie trì độn thành mạnh mẽ có thể chạy có thể nhày, có con thậm chí vượt qua cực hạn nhân loại, đạt tới tiêu chuẩn quán quân Olympic.
Thời gian cho nhân loại cũng không nhiều.
Cô không hề giải thích, tay cầm chủy thủ, dùng sức ném ra ngoài, dư lại ba người run rẩy chen thành một đoàn nhìn bóng dáng cô.
"Trương Ca à." Tiểu Ngũ ôm cánh tay Trương Thành, than thở khóc lóc: "Nếu con zombie kia chạy tới chỗ chúng em, anh đừng quên lấy ra trọng giáp cản một chút nhé."
"Từ trước anh mua mày còn chê anh là rùa đen đấy còn gì." Thân thể Trương Thành bị dọa run nhè nhẹ, ngoài miệng vẫn không quên nói: "Hiện tại biết nịnh bợ anh Trương đây hả?"
"Trương ca, em sai rồi, cầu tha thứ!" Cậu lập tức nhận sai, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng Tiêu Vũ Hiết.
Tiêu Vũ Hiết cầm chủy thủ trong tay tiến đến chỗ boss, mà nó cũng nhanh nhẹn chạy về phía cô, hai bên vừa chạm vào đã tách ra, ngay cả Trương Thành đều không thấy rõ thân ảnh của họ, dù sao không biết Tiêu Vũ Hiết làm thế nào, zombie đã ngã trên mặt đất mà cô lại lông tóc vô thương.
Đây mới là thực lực của cô, 1 chọi 1, dù là boss cấp zombie cũng không thể chiếm được lợi thế trước cô.
[ Thông qua pb, sau 3 phút sẽ truyền tống.]
Khi bọn họ còn đang ngơ ngác nhìn thân ảnh nhỏ nhắn cách đó không xa, bên tai đột nhiên lại nghe thấy thông báo trò chơi, Trương Thành hú lên quái dị, sờ sờ thi thể trên mặt đất, lấy được một chùm chìa khóa có chứa chìa khóa sinh mệnh từ con trai trưởng thôn, mà trên người con dâu trưởng thôn cũng là boss cuối có một hoa tai chưa chìa khóa sinh mệnh và một quyển sách kỹ năng.
HÌnh chiếu thuật: Chế tạo một ảo tưởng, có thể cùng thi pháp.
"Những con này đều là chị gϊếŧ." Hoa tai bọn họ cũng không dùng được, thư kỹ năng cũng vậy, cứ thế nên đơn giản đưa trực tiếp cho Tiêu Vũ Hiết làm nhân tình, ba người nói thầm vài câu liền quyết định: "Bọn em không cần, chị lấy đi."
"Các cậu thật không cần?" Thấy ba con boss đều rơi ra chìa khóa sinh mệnh, Tiêu Vũ Hiết mơ hồ có thể đoán được tac dụng thứ này, nếu cô nghĩ là đúng, vật phẩm này có lẽ khá trân quý đó.
"Không cần không cần đâu." Tiểu Ngũ xua xua tay: "Chúng em không có tiền giám định mà cũng không ai học pháp thuật được, thứ hai nếu không có chị, tụi em khẳng định không thể vượt qua pb, nói không chừng còn chết ở đây."
Cậu thản nhiên thừa nhận mình không có tiền, khiến Tiêu Vũ Hiết cười một tiếng: "Được rồi, tôi giữ lấy vậy."
Ba phút sau, bọn họ thành công trở lại phòng nhỏ trưởng thôn, mọi người đều cơ hồ tiêu hao hết thể lực, hận không thể lập tức ngã xuống giường ngủ một giấc, sau khi từ biệt cô liền ra khỏi kgd, Tiêu Vũ Hiết nhớ tới 3 trang bị có treo chìa khóa sinh mệnh, còn phải tìm kiếm nơi giám định sách kỹ năng.
Có lẽ quản lý thư viện biết đáp án? Hảo cảm độ của bà ấy với cô cũng đủ cao, không bằng đi hỏi một chút.
Sau khi hạ quyết tâm, cô đi vào thư viện hỏi ngay, quản lý viên suy nghĩ một chút rồi tìm tòi tin tức, ông thanh thanh giọng nói rồi đáp: "Quyển sách này nhà tôi có, nhưng là cô phải giúp tôi một việc."
Tiêu Vũ Hiết nhận nhiệm vụ, cô phải mượn một quyển sách ở thư viện thôn thảo nguyên "Thăm dò, phát hiện di tích nhân loại", quyển sách này chỉ cần tới thôn thảo nguyên là tìm được, có nghĩa là, cô phải chờ đến pb thôn thảo nguyên thông qua mới có thể hoàn thành.
Không biết thế thì phải chờ tới bao giờ, cô chưa từ bỏ ý định mà hỏi các phương pháp, lại nhận được đáp án phủ định, đành phải thở dài, chuẩn bị đến nhà trưởng thôn trước để thử giám định 1 thứ.
"Cháu muốn giám định chùm chìa khóa này?" Trưởng thôn có vẻ mặt ôn hòa nói: "10 đồng vàng."
Tiêu Vũ Hiết nhịn đau đem tiền tiết kiệm giao cho ông, cứ như vậy, cô lại chỉ còn 3 vàng.
Sau một dải ánh sáng trắng hiện lên từ chùm chìa khóa, nó dường như là bị thay đổi tài liệu vậy, ngân quang lấp lành, cô cầm chìa khóa sinh mệnh, quả nhiên hiện ra thuộc tính của nó: sinh mệnh chìa khóa: trong kgd, bạn có một cơ hội hoàn toàn sống lại, khi tử vong tự động sử dụng.
Quả nhiên là nó, chìa khóa sinh mệnh, đồ vật trong truyền thuyết Ai Cập có thể làm người chết sống lại, thứ này là đạo cụ sinh mệnh đầu tiên mà cô thu được ở kiếp này, ngoài ra tương tự công dụng với nó là chất lỏng của cây sinh mệnh - phần thưởng NPC, cỏ hồi sinh mà thỉnh thoảng bán ở chợ đêm, đời trước người chơi sống đến hậu kỳ thường có ít nhất một đạo cụ sinh mệnh nhưng Tiêu Vũ Hiết không có, tương phản, dù có đạt được cô cũng bán hết cho NPC.
Bởi vì một khi tin tưởng mình có thể sống lại, trong tiềm thức sẽ xem nhẹ các loại nguy hiểm tiềm tàng, dù sao ông đây có thể sống lại. Đối cô mà nói, đây là một ý tưởng nguy hiểm. Cô có thể sống đến cuối cùng là do sự vô cùng cẩn thận trong phong cách hành sự.
Hay đưa cho người khác, Tiêu Vũ Hiết tưởng tượng, hiện tại cô cũng là người có đồng đội rồi, vậy thì không cần bán cho NPC nữa, dứt khoát đưa cho Dương Hộ, Diệp Vân Khinh và Thẩm Nhiên đi, chỉ là vòng cổ cùng chùm chìa khóa còn được, còn khuyên tai, không biết họ có chịu đeo không?
Khuyên tai là vật phẩm boss cuối cùng rơi ra, nếu cô đoán không nhầm, một đôi khuyên tai có hai cái chìa khóa sinh mệnh, chắc là có hai cơ hội sống lại.
Hy vọng Tiểu Ngũ Tiểu Thất cùng Trương Thành sau khi đoán được đồ vật mình từ bỏ là cái gì không cần hối hận.
Cô từ trong không gian dị độ ra tới, duỗi lưng một cái, ngã xuống giường, lập tức lâm một giấc ngủ thật say.